Thị trấn này gần thành phố là vậy, nhưng thị trấn vẫn là luôn thấp hơn thành phố chứ. Vậy mà nhiều lúc bé tưởng cái thị trấn phía Bắc của Trung Quốc này mới chính là thành phố á. Thủ nói xem, một thị trấn với các thứ khoa học tiên tiến, đường đi còn ít bụi hơn cả đường thành phố, ở đây còn có một khu đồng ruộng thi thoảng có bóng của chiếc diều còn trên thành phố thì nhộn nhịp xe cô đông đúc hơn ở đây nhiều! Nhưng nói gì thì nói cái nơi này vừa dặt chân đã thích. Ấy vậy mà bé chưa gì đã cho cái thị trấn này là thành phố nhưng chỉ là thành phố trong con tim non nớt của bé thôi!
....
Dọn dẹp xong nhà cửa. Bé theo ba mẹ đi chào hỏi hàng xóm mới đo nha. Hàng xóm mới của bé thật sự cũng chẳng vừa, nhìn cái biệt thự mà xem! Trời ơi còn to hơn nhà bé nữa! Cùng lúc đó thoáng có một cậu bé đang chơi gì đó ngoài sân nghe thấy tiếng chuông liền đi ra mở cổng. Ao nhìn cậu bé này nài cao hơn bé lun. Thật ra tên nhóc trước mặt bé này đã 3 tuổi rồi đó nha mà cậu ấy cao tận 73cm mà bé chỉ có 60cm thôi à. Bé... Bé ngưỡng mộ quá!!!!
Vào đến nhà, ba mẹ của tên ấy nhìn bé như kiểu chúng giải độc đắc vậy, hôn má bé đến nỗi đỏ ửng ra, bé không muốn má bé bị phù ra y như Bát Giới đâu!
Hóa ra bây giờ bé mới biết đàn anh kia tên là Lục Triển Bách.
Bé chưa biết gì đã bị mẹ lôi sềnh sệch vào giới thiệu này nọ.
Mẹ Tôn thích thú lôi con gái bảo bối ra giới thiệu như muốn nói cho công chúng biết vậy.
- Đây là con gái nhà tôi, nó tên Tôn Noãn Tịch!
....
Bé chạy ra sân chơ với tên đàn anh kia. Ấy vậy mà tên ấy nhăn mặt như mặt khỉ vậy! Hứ bổn cô nương không thèm.
- ------------------------
Bộ truyện thứ hai của mình nhé cả nhà