Xem ra nhân tài cũng có lúc không thể đem ra sử dụng!
Tôn Noãn Tịch tay cầm tập hồ sơ. Hồ sơ này là để nộp vào trường đại học mà mình chọn. Cô hôm nay đến hỏi Lục Triển Bạc một vài vấn đề.
Mở cửa ' cạch ' bên trong không có bóng người. Chẳng lẽ anh ấy đi chơi sao? Nhưng anh ấy không có đi chơi giữa nắng nóng gắt nhiệt của mùa hè 40 độ đó chứ.
Thật ngớ ngẩn.
Cô gái này liền chạy xuống bếp với hi vọng có thể gặp được người nào đó liền hớn hở chạy như điên xuống phòng bếp.
Dì Tần đang mày mò nấu thứ gì đó thơm lừng lên, thật là thách thức sự chịu đựng của con người tham ăn như cô.
- Dì Tần!
Coi gái nhỏ vội vàng chạy đến. Tần Tiểu Mạn cũng vui vẻ đáp lời rồi đưa cho cô một cái bánh rán vừa ra khỏi chảo.
Nóng! Nhưng không tệ!
Cô gái nhỏ này mải ăn uống cuối cùng quên luôn cả mục đích đến đây.
Lục Triển Bách không biết lúc nào đã từ trong vườn hoa đi ra. Trên người còn vướng một chiếc lá vàng rụng xuống.
Hì! Tình cảnh thực buồn cười mà!
Cô gái hì hì cười với nam thanh niên đang nhễ nhại mồ hôi, vội vàng đi tắm kia trong lòng cười còn to hơn ngoài miệng. Lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy Lục Triển Bách lại bê bối như vậy!
Ăn xong đâu đó Tôn Noãn Tịch về phòng đợi Lục Triển Bách.
Cô gái nhỏ này tự nhiên đầu óc lại léo sáng lên một ý tưởng mới, anh mắt sáng như nhìn thấy vàng. Cô biết rõ Lục Triển Bách rất dễ sợ khi giật mình. Dựa vào điểm yếu này cô lại vạch ra một chiêu trò để trêu tức người này.
Cô vội vàng chuồn xuống gầm giường. Im lạng hồi hộp chờ nghe tiếng cửa.
' Cạch ', đây rồi, thời khắc của cô đã tới.
Cô chưa kịp chui ra, trong mắt đã diễn một' hình tượng huy hoàng ' đi.
Lục Triển Bách nằm xuống giướng khiến người bên dưới à Tôn Noãn Tịch bị ép đến không chịu nổi!
Đang tính chui ra một mảnh vải rớt xuống mặt sàn!
Đầu tiên là chiếc quần đùi màu ghi mới, không có dấu hiệu bẩn nào cả. Có phải... Đây... Là.... A! Tên này định... Định...
Chưa hết bất ngờ một mảnh vải ' tam giác ' nhẹ nhàng rớt xuống đất điều này khiến Tôn Noãn Tịch hoảng hốt vô cùng!
Không chối gì nữa! Tên này định khỏa thân khi ngủ!
Cô gái sợ hãi bỗng dưng ngôm dậy, đầu được nâng cao lên không may va phải mặt gỗ trên
' rầm '
Lục Triển Bách không phải tên bị thủng màn nhĩ mà không nghe thấy tiếng vang to phát ra từ gầm giường. Môi liền nở một nụ cười nữa miệng!
Lục Triển Bách cúi đầu nhìn gầm giường nhìn cô gái bị u đầu lồm cồm bò dậy. Đứng dậy phui phay quần áo xong xuôi. Đang định quay ra nói chuyện với anh nhưng chợt nhớ cái gì đó liền quay phắt đi. Tai, mặt đang đỏ lại càng đỏ hơn. Cô chạy vội ra phía cửa, nắm chốt... Khóa rồi?
Vậy thì xong đời!
Bên tại chợt chuyền đến giọng nam sinh trầm bổng.
- Anh có mặt quần áo!
Tôn Noãn Tịch như cảm thấy thật mâu thuẫn quay sang nhìn anh một cái như quên mất dạo đầu mình không dám nhìn!
Phải! Anh mặt quần áo hẳn hoi, chỉnh tề, nghiêm trang nằm trên giường. Hoàn toàn không có dấu hiệu... Nude!
Lục Triển Bách nhìn cô cười, cười như chưa được cười vậy. Khiến cô...
- Ai bảo em núp gầm giường anh làm gì! Lại còn đúng lúc anh lấy quần áo khô vào. Đây là bào học của em! Biết chưa?
Lục Triển Bách nói xong, vẫy vẫy cô lại gần. Nhẹ nhàng xoa chút cao lên chỗ xưng nho nhỏ kia.
Cô phụng phịu, trong lòng không khỏi khó chịu khi bị chơi cho một vố.
- Tại sao anh biết em trốn gầm giường?
Lục Triển Bách mỉm cười...
- Em chốn cũng phải có chuẩn bị kĩ lưỡng một chút! Cái chân của em thò ra đến cả một vàn rồi!
Hừ! Hóa ra tại cái chân chết tiệt này mà!
- --------------------------
Hehe cầu phiếu a.