Mục lục
Mỗi Ngày Đều Phải Dỗ Dành Người Yêu Cũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào tiết tự học lúc sáng sớm, chủ nhiệm lớp dẫn học sinh chuyển trường đi vào lớp học. Thẩm Nhân vốn đang say mê đọc tiểu thuyết, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của học sinh chuyển trường, lập tức sửng sốt.
Trong lớp không có chỗ ngồi trống thích hợp, học sinh chuyển trường vóc dáng lại cao nên tạm thời sắp xếp ngồi cuối lớp, cách Thẩm Nhân hai lối đi nhỏ.
Học sinh chuyển trường mặt mày tinh xảo, khí chất thanh lãnh, đồng phục sạch sẽ, nhìn một cái là biết phẩm hạnh đoan chính học sinh ba tốt.
Thẩm Nhân ngồi một chỗ, biểu tình mờ mịt, như là bị sét đánh tới choáng váng.
Bạn ngồi cùng bàn chọc chọc hắn: "Thật không nghĩ tới, chuyển tới lại là một anh chàng đẹp trai."
Thẩm Nhân: "A?"
Ngồi cùng bàn: "A cái gì mà a, nhìn bạn học đẹp trai tới mức choáng váng?"
Thẩm Nhân lúc này mới hồi phục tính thần: "Đừng nói chuyện, để mình một mình."
Ngồi cùng bàn bấm tay tính toán: "Mình có dự cảm, nhân khí trong ban của cậu sắp tụt dốc rồi. Bao gồm cả mình cũng sắp rơi vào vòng tay ôm ấp của nam nhân khác."
Thẩm Nhân: "Cậu đúng là bạn gay tốt."
Bạn cùng bàn hào phóng cười: "Tốt nhất là cậu nên biết quý trọng."
Thẩm Nhân không có tâm trạng đọc tiểu thuyết. Trong đầu tất cả đều đang tự hỏi, bạn trai cũ nhỏ hơn hắn một tuổi tại sao lại trở thành bạn cùng lớp được.
Quả nhiên vừa mới tan học, một đám người liền bu đến bàn học của học sinh chuyển trường. Trông học sinh chuyển trường quá cao lãnh, khiến cho các bạn học ngượng ngùng không dám bắt chuyện, chỉ có thể đi tới đi lui xung quanh, đôi mắt lại thường thường trộm ngắm hắn, trên mặt toàn là ngượng ngùng và hưng phấn, bản chất háo sắc đều hoàn toàn bị bại lộ.
Thẩm Nhân mất hồn mất vía mà đi vệ sinh với bạn cùng bàn. Lúc quay lại nhìn thấy học sinh chuyển trường vẫn ngồi ở một chỗ, đang sửa sang lại tập sách.
Lúc đi ngang qua, Thẩm Nhân giả bộ bước chân lảo đảo, tay vô ý hất rớt sách vở trên bàn của Diệp Tuần.
Thẩm Nhân vội vàng xin lỗi rồi nhặt lại sách vở.
Toàn bộ quá trình, Diệp Tuần không hề phản ứng gì, bố thí một ánh mắt lạnh lùng, lặng lẽ mà nhìn Thẩm Nhân diễn kịch.
Thẩm Nhân có hơi xấu hổ: "Đã lâu không gặp, cậu đã cao như vậy rồi." Nói xong lại cảm thấy không đúng, cười nói: "Đúng là duyên phận không nghĩ tới chúng ta cùng lớp, tại sao cậu lại chuyển tới đây."
Con ngươi Diệp Tuần nhàn nhạt mà nhìn chắm chú vào hắn, sau một lúc lâu mở miệng nhẹ nhàng nói một câu: "Liên quan gì tới cậu?"
Chuông vào học reo lên, bạn cùng bàn ngồi một bên căm giận : " Ngoại hình người ngày đẹp trai mà sao tính tình lại xấu như vậy ? Không thể đánh giá một người qua tướng mạo, cũng không thể dùng thước để đo nước biển , ba đây không có mắt nhìn người , ... , ngoại hình đẹp không có nghĩa là nhân phẩm cũng tốt. Thẩm Nhân trong lòng ba cậu vẫn đẹp trai nhất . "
Thẩm Nhân bị mấy câu thành ngữ của hắn làm đau đầu.
Thẩm Nhân nghiêm túc nói: "Tần Tử Ngôn."
Tần Tử Ngôn lúc này vẫn còn liên miên không ngừng.
Thẩm Nhân nhỏ giọng: "Thầy giáo đang nhìn kìa."
Một viên phấn từ trên bục giảng ném tới bàn hắn, Tần Tử Ngôn lấy vận tốc ánh sáng mà câm miệng, đôi mắt sáng ngời chắm chú nhìn bảng đen.
Diệp Tuần vốn nên mang thiết lập con người đẹp trai lạnh lùng , được mọi người chiêm ngưỡng tôn sùng , nhưng bởi vì lời nói lúc nãy quá mức kiêu ngạo, biến thành anh đẹp trai tính khó ưa, nhìn thôi đã thấy sợ, bây giờ cũng không còn nhiều người quây quanh hắn.
Thẩm Nhân vốn định mời Diệp Tuần cùng nhau ăn cơm trưa nhưng bị hắn cự tuyệt dứt khoát.
Lúc ăn cơm, Thẩm Nhân thất thần.
Tần Tử Ngôn hỏi : "Cậu bị sao vậy? Còn muốn rủ hắn cùng nhau ăn cơm, bản thân mình không đồng ý. Nói trước, trên bàn cơm của mình không thể xuất hiện một người chỉ có vẻ ngoài không có phẩm chất, đây chính là vũ nhục đối với chúng mình."
Thẩm Nhân thở dài: "Cậu không hiểu."
"Tại sao mình lại không hiểu?" Tần Tử Ngôn vốn định phản bác, sau đó có vẻ hắn nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười kì lạ, " Hai người giống như đã biết nhau từ trước? Nhưng hắn hình như không có thích cậu, cậu đã làm gì hắn?"
Thẩm Nhân nói: "Bọn mình đã có một đoạn thời gian vô cùng phức tạp."
Vừa nói xong, Thẩm Nhân liền nhìn thấy bóng dáng Diệp Tuần trong đám người. Hắn vóc dáng cao, đứng ở đâu cũng cực kì bắt mắt.
Người tới ăn cơm rất nhiều, Diệp Tuần một tay bưng khay cơm, một tay cầm ví tiền, chậm rì rì mà vòng quanh nhà ăn nửa ngày, cũng không tìm được chỗ ngồi. Hắn nhìn có vẽ không còn nhẫn nại, biểu tình trên mặt càng thêm đóng băng.
Chỗ Thẩm Nhân ăn vẫn còn thừa một vị trí, học sinh tới ăn cơm thường đi thành nhóm 2 nhóm 3, học sinh đi một mình nhìn đến bọn mấy vị cầm đầu cũng có chút ngượng, chỗ ngồi cứ thế mà trống không.
Thẩm Nhân tính vẫy tay kêu Diệp Tuần lại đây ngồi, nhưng nghĩ Diệp Tuần nhìn thấy hắn có lẽ sẽ quay đầu đi, tâm liền trầm xuống, cố ý tránh đi ánh mắt Diệp Tuần, đợi lúc hắn tới gần thì kéo lấy cánh tay, cười nói: "Chúng mình chỗ này còn dư một ghế, nhìn xem bây giờ đông người như vậy, chỗ ngồi cũng không còn, cùng nhau ăn đi."
Diệp Tuần không có cự tuyệt.
Thẩm Nhân thầm nghĩ có lẽ đã đói lã rồi, nhịn không được liền thương tiếc hắn.
Những người còn lại trên bàn biểu tình cao thâm khó đoán, Tần Tử Ngôn cũng không lên tiếng phản đối, chỉ là con mắt trừng tới mức muốn rớt ra, đã nói rõ ham muốn nhiều chuyện của bản thân.
Thẩm Nhân sợ Diệp Tuần không được tự nhiên, hỏi hắn: "Cậu tại sao lại kêu đồ ăn cay? Không phải không ăn cay sao?"
Diệp Tuần: "Kêu nhầm món."
Thẩm Nhân nhịn không được nói: "Cậu dạ dày không tốt, ăn cay ít một chút."
Diệp Tuần ừ một tiếng
Thẩm Nhân sợ hắn ăn không đủ no lại nói: "Cậu ngồi chỗ này đi, mình chuẩn bị đi kêu thêm đồ ăn."
Diệp Tuần: "Không cần, không muốn ăn."
Thẩm Nhân: bạn trai cũ thật khó chiều.
Diệp Tuần vô cùng tự nhiên đem đồ ăn vị nặng từ chỗ Thẩm Nhân gắp đến trong chén mình, nhìn thấy Thẩm Nhân không có ý kiến mà ăn cơm, tâm tình tốt lên được một chút, buồn bực từ lúc chuyển trường tới giờ mất gần hết, lại đút cho Thẩm Nhân mấy miếng đồ ăn, sắc mặt càng thêm sáng sủa.
Mọi người bên cạnh trợn mắt, há hốc mồm.
Tần Tử Ngôn: Mù rồi! Muốn mù rồi!
Trên đường về lớp học, Tề Tử Ngôn tự giác phá vỡ trầm mặc, khoác lên vai Thẩm Nhân, cười hì hì nói: " Các cậu có quan hệ tốt lắm à? Lần đầu gặp nhau là khi nào, học chung một trường cấp 2 với Diệp Tuần sao?"
Diệp Tuần đối với những người khác không xấu tính tới mức giống như lúc nói chuyện với Thẩm Ngôn, còn rất ôn hòa nói: "Thẩm Nhân trước giờ chưa từng nhắc tới mình?"
Tần Tử Ngôn và Thâm Nhân đồng thời chảy mồ hôi lạnh
Tần Tử Ngôn: "Cái này thì không phải, chủ yếu là do trí nhớ mình kém, hahaha.... Mình từng nghe nói Thẩm Nhân có quan hệ thực tốt với một người đồng học, là anh em tốt, bọn họ có tình nghĩa huynh đệ cảm động trời đất, mình liền nghĩ người đó có lẽ là cậu nhỉ...."
Thẩm Nhân yên lặng nhéo hắn một cái, nói: "Không phải quen biết Diệp Tuần từ hồi cấp 2 đâu."
Tần Tử Ngôn: "Hả, vậy sao?"
Thẩm Nhân: "Lúc nghỉ hè năm ngoái, mình đến nhà người thân ở thành phố C chơi, nhà Diệp Tuần ở cách vách, khi đó thì quen biết nhau."
Tôn Tử Ngôn: "Đúng là có duyên."
Thẩm Nhân: "Cậu ấy còn nhỏ hơn tụi mình một lớp."
Tần Tử Ngôn: "Vãi, vậy chẳng phải là...."
Thẩm Ngôn nhàn nhạt nói: "Nhảy lớp."
Tần Tử Ngôn: "!!!!!"
Thẩm Nhân biết rõ Diệp Tuần rất thông minh, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nhảy lớp lên học lớp 11, hơn nửa nhà hắn ở thành phố C, khoản cách chỗ này với nơi đó khá xa.
Thẩm Nhân lớn mật phỏng đoán, nhưng lại sợ tự mình đa tình.
Hơn nữa hắn cũng không hy vọng Diệp Tuần là vì mình mới chuyển đến đây. Việc này quá trầm trọng, hắn không biết làm sao.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, mọi người cười cười nói nói đi ra khỏi phòng.
Thẩm Nhân chạy đến trước bàn Diệp Tuần, hỏi hắn ở đâu.
Diệp Tuần đứng lên, nhàn nhạt nhìn hắn: "Hỏi cái này làm gì? Muốn đi về với mình?"
Thẩm Nhân cười nói: "Không chỉ là mình cảm thấy cậu có lẽ ở kí túc xá không quen. Cậu là học ngoại trú phải không?"
Diệp Tuần: "Ùm, mấy ngày hôm trước mới dọn tới."
Thẩm Nhân không nhịn được lại hỏi: " Vì sao cậu lại chuyển trường tới đây? Thành phố C không phải cũng khá tốt sao."
Diệp Tuần sắc mặt liền không vui, cười lạnh nói: "Không muốn nhìn thấy mình?"
Thẩm Nhân vội vàng giải thích: "Mình không có ý đó."
Diệp Tuần trừng hắn: "Vậy ý của cậu là gì?"
Thẩm Nhân theo thói quen mà xin lỗi: "Thực xin lỗi, cậu đừng nghĩ nhiều, mình chỉ là lo lắng cho thân thể của cậu. Cậu ở chỗ này một mình sao? Có người chăm sóc hay không?"
Diệp Tuần nhìn nhìn liền muốn hôn hắn.
Đang nói chuyện thì Tần Tử Ngôn tới đánh lên vai Thẩm Nhân một cái: "Còn không mau đi, có chuyện gì trên đi đường rồi nói."
Thẩm Nhân nói: "Mọi người về trước đi mình có chút việc."
Tần Tử Ngôn minh bạch: "Vậy các cậu cứ tiếp tục hẹn hò đi, mình đi trước."
Thẩm Nhân:......
Diệp Tuần đột nhiên hỏi: "Cậu ở chung phòng với Tần Tử Ngôn?"
Thầm Nhân: "Đúng, sao vậy?"
Diệp Tuần tâm tình có vẻ rất kém, nhìn chằm chằm Thẩm Nhân một cách khó hiểu, một lát sau đột nhiên nói: "Mình sợ bóng tối."
Thẩm Nhân:?????
Diệp Tuần: "Trên đường về nhà có một đoạn không có đèn đường."
Thẩm Nhân lặp tức liền đau lòng: "Thời gian vẫn còn sớm, mình đi về chung với cậu."
Diệp Tuần rụt rè đáp ứng [tâm cơ công :))]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang