Thẩm Nhân và Diệp Tuần lần đầu tiên gặp nhau là vào mùa hè năm ngoái.
Lúc ấy Thẩm Nhân tới nhà của cậu mợ chơi, họ ở một khu dân cư an tĩnh phía ngoại thành của thành phố S. Có một ngày dưới ánh mặt trời, Thẩm Nhân cùng anh họ đang ở trong sân đánh cầu. Gió thổi qua từng nhánh cây ngọc lan, Thẩm Nhân liền thấy trên ban công lầu hai nhà kế bên có một thiếu niên đang đứng. Hắn đứng sau những bồn hoa xanh non, làn da trắng đến mức giống như trong suốt, dưới ánh mặt trời lại mang vẻ đẹp tuấn mĩ xuất trần.
Thẩm Nhân cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, hắn chạy tới gần cười nói: "Cậu là ở nhà một mình sao? Có muốn xuống đây chơi với mình không?"
Thiếu niên lãnh đạm nhìn hắn, không trả lời mà quay đầu đi.
Buổi tối cậu hắn nói với hắn, tiểu hài tử kế bên thân thể không tốt, ở với ông bà ngoại để dưỡng bệnh, bảo Thẩm Nhân đừng khi dễ người ta.
Thẩm Nhân cảm thấy mình bị oan.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Nhân đến ven tường kêu thiếu niên, hỏi hắn có ở đó không, kêu nửa ngày, Diệp Tuần mới mở cửa sổ ra.
Thẩm Nhân ngẩng đầu nhìn lên ban công lầu hai, nói: "Cậu có muốn ăn dưa hấu không? Cậu của mình tối qua vừa mang về, rất là ngọt."
Diệp Tuần vốn dĩ không kiên nhẫn, nhìn hắn một cái rồi nói: "Cậu đưa lại đây cho mình đi."
Giọng điệu có vẻ đương nhiên, giống như Thẩm Nhân là nông dân trồng dưa đang đẩy mạnh tiêu thụ của nhà mình.
Thẩm Nhân ôm hai quả dưa hấu chạy đến cửa sau nhà hàng xóm, cửa không có khóa đẩy một cái liền mở, hắn đi lên sân trước thấy trên sân cỏ có hai con chó đen lớn, uy phong lẫm liệt, đang nhe răng hướng hắn uy hiếp.
Thẩm Nhân cả kinh.
Diệp Tuần đứng phía sau nhìn hắn: "Còn muốn vào sao?"
Nhưng mà Diệp Tuần phải thất vọng rồi, Thẩm Nhân chỉ kêu "a" tiếng, rồi tiếp tục đi qua
Thẩm Nhân mang dưa hấu đưa cho Diệp Tuần, nhưng lúc đó hắn nghĩ đến một việc, quan tâm hỏi: "Cậu có thể bê nó chứ?"
Hắn nói ra lời này tuyệt đối không có ý châm chọc, chỉ đơn giản là nhớ tới thân thể Diệp Tuần không tốt.
Kết quả Diệp Tuần không còn tươi cười nữa, đột nhiên kêu hai con chó rồi lại chỉ vào Diệp Tuần nói: "Cắn hắn."
Thẩm Nhân kinh hãi, liền thấy hai con chó lớn đang chạy về phía hắn.
Hắn nghĩ thầm xong đời rồi, phía trước có chó, phía sau lại là nhà người ta, cũng ngại chạy vào trốn.
Nhưng lại chỉ thấy hai con chó chạy đến bên chân Thẩm Nhân, bắt đầu vẫy đuôi.
Diệp Tuần đi tới ngồi xổm xuống sờ sờ đầu hai con hắc khuyển, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng mang theo nhợt nhạt tươi cười: "Ngại quá, không dọa tới cậu đi?"
Thẩm Nhân: "Không có, không có." hắn nghĩ thầm có lẽ đứa nhỏ này không có ai chơi cùng nên mới nghịch ngợm như vậy. Trong lòng bắt đầu sinh ra thương tiếc: "Mình cũng thích chó, hai con chó này thật ngoan."
Diệp Tuần có chút vô ngữ mà nhìn hắn.
Thẩm Nhân cảm thấy Diệp Tuần thật ngoan, cứ hễ ai nhắc tới Diệp Tuần là lại khen không ngừng
Diệp Tuần lúc sau cũng luôn biểu hiện ngoan ngoãn. Hiện tại Diệp Tuần chỉ cao đến lỗ tai Thẩm Nhân, thân hình thon gầy. Thẩm Nhân chơi gì cũng rủ hắn chơi cùng, Diệp Tuần thông minh nên chơi gì cũng hiểu rất nhanh, Thẩm Nhân thường xuyên khen hắn.
Tuy rằng ngẫu nhiên cũng hay giở tính xấu, nhưng Thẩm Nhân cũng xem đó là bình thường. Hơn nữa ngay cả lúc tức giận Diệp Tuần cũng xinh đẹp, Thẩm Nhân thích dỗ dành hắn, giống như đang nuôi một con mèo xinh đẹp kiêu ngạo.
Sau này con mèo xinh đẹp kiêu ngạo nói thích hắn, nhất định phải làm bạn trai hắn.
Thẩm Nhân bị hù chết.
Diệp Tuần thấy hắn do dự, nhìn như thực thương tâm, lông mi dài rũ xuống, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Thẩm Nhân không muốn nhìn hắn như vậy, mềm lòng đồng ý.
Diệp Tuần cao hứng ôm hắn, thanh âm mềm nhẹ ôn nhu: "Thật đáng yêu."
Thẩm Nhân: ??Hmm, có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
Danh Sách Chương: