- Không được! Cô chưa hề học qua, lại không có chứng chỉ... cô gái à, không được đâu!!!
Người ta nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đuôi ngựa và ông lão trong siêu thị, mặt ai nấy đều ngán ngẩm. Hai con người này, họ đã ở đây hơn hai tiếng rồi, cô gái thì bám rịt lấy tay ông già, ông già thì cố giằng tay khỏi cô gái. Hai người trao đổi gì đó, gắt gao lắm, cả hai cùng có vẻ mặt không dễ chịu.
- Ông à, con rất tốt, con có thể làm mọi việc, con xin ông!
Làm đủ mọi cách đều không được, cô bé buông tay. Uốn uốn lọn tóc thẳng đơ của mình, cô bé cười nham hiểm:
- Ông à, ông thích Kiều Ân lắm phải không?
Ông già đang chuẩn bị chạy, nghe giọng nói sặc mùi nguy hiểm của cô gái bỗng sững phắt người lại. Chứ gì nữa, Phạm Kiều Ân, Idol mới nổi, chính là lẽ sống của ông. Ông già thèm thuồng nhớ đến khuôn mặt thân thiện, giọng nói hồn nhiên, đến từng số đo ba vòng của cô nàng ông còn nhớ nữa là...
- Cháu biết Ân Ân sao cô bé?
Mộc Du mỉm cười, ông lão này, dê xồm chẳng kém gì cô, vừa nhắc đến tên thần tượng là đã sun hết cả vòi lên rồi! Có cha là chủ tịch công ty giải trí, âu cũng là vận may ông trời dành cho cô.
- Đương nhiên! Nếu ông đáp ứng yêu cầu của cháu, mọi vé hàng đầu các buổi diễn, buổi off fan của Kiều Ân tất cả đều dành cho ông!
- Ôi ôi thế thì mọi yêu cầu của cháu, ta sẽ đáp ứng!
Giọng ngọt ngào vãi, cô sởn hết cả da gà. Ân Ân tỉ, hảo tỉ muội, lần này là chị giúp em, em thực cảm động!
- Thế thì, cho cháu làm người hầu của Thiệu Vũ!
Ông lão tái xám mặt mày, nhưng rồi dường như chợt nhớ đến Ân Ân kiều diễm, gật đầu lia lịa. Nhưng rồi ông quay sang:
- Nhưng là ta cho cháu một vé phỏng vấn thôi! Đó là quá hậu đãi cho cháu rồi! Nhớ đấy, ngày kia, lúc chín giờ!
- Vâng vâng, ông tổng quản à, thực cảm ơn ông quá!
Ông lão ra khỏi siêu thị, trời nóng nực nhưng lòng ông lại vô cùng mát mẻ, Du Du đáng yêu xinh đẹp à, chờ ta!
Lại nói đến tiểu Mộc Du gian xảo.
Cô bé đang nhảy nhót như điên trên chiếc giường King Size màu kem rừng rực. Thiệu Vũ, Thiệu Vũ đẹp trai a, em nghe về anh nhiều lắm rồi, khuôn mặt anh, ôi khuôn mặt thanh khiết, làm em muốn đập đầu vào tường, cái dáng cao cao ấy, từng đường nét ông trời dành tặng anh sắc gọn, đẹp đẽ, ôi anh ơi, vì vẻ đẹp của anh, em có làm người hầu cũng đáng!
Ôm chặt chú gấu bông bự chảng, bỗng Mộc Du đứng dậy, khuôn mặt lo lắng:
- Chết rồi, mai ta biết mặc gì bây giờ, phải gây ấn tượng với Tiểu Vũ! Mặc gì bây giờ, aaa...
Cô mở chiếc tủ quần áo, màu hồng ư, quá quê đi, màu đen ư, thật u ám! Màu đỏ thì quá lòe loẹt, không hợp, màu xanh người ta nhìn mà tưởng cái cây thì bỏ mẹ! A, màu trắng à, không được đâu, ta không thể để chàng nghĩ mình là bánh bèo được!
Giải pháp cuối cùng, cô quyết định sang phòng Mộc Lan, con bé có rất nhiều quần áo.
- Lan Lan ơi...
Cô cất tiếng thật ngọt ngào, con bé sởn da gà, đoán luôn ra cái bụng không tốt của cô:
- Du Du à, chị có gì thì nói đi, nghe kinh chết đi được!
Du mỉm cười, đúng là Lan, hiểu cái bụng cô còn hơn cô nữa!
- À thì... cho chị mượn một cái váy đi...
- Điều kiện?
Lan lạnh lùng. Du đã đoán trước, cô giơ ra một quả bóng be bé nhưng cũng đủ khiến Lan chảy nước dãi vì thèm.
- Đấu giá đấu giá bà con ơi! Chữ kí của Cristiano Ronaldo, chỉ một không hai!
Lan choáng váng, mở vội tủ quần áo.
- Giá chữ kí bao nhiêu hả chị?
- Đấy, chiếc đó, dáng thủy thủ đấy!
- Vâng, em tặng chị!
Du sung sướng cầm bộ váy ngắn đến đầu gối.
Sực nhớ ra một việc, cô mỉm cười tà ác:
- Đâu có rẻ như vậy?
- Thế thì phải làm sao ạ?
Lan xị mặt. Chị cô mỉm cười:
- Mày biết nấu ăn đúng không?
- Vâng!
- Thế thì... chị bảo...- Hạ Ninh Mộc Du thì thầm vào tai em gái gì đó, khuôn mặt Mộc Lan cũng giãn ra, khuôn miệng nở nụ cười, chị cô, quả thực gian xảo không ai bằng!
Nhìn thấy cái gật đầu của Lan, Du sướng vô cùng, cả đêm thấp thỏm.
Phù, phù, mong sao mọi việc tốt đẹp!