Thời đại đó, điều kiện của ký túc xá học sinh cả nước không tốt lắm, bởi vậy xung quanh trường học có nhiều nhà cho thuê. Những ông bố bà mẹ có điều kiện đều hy vọng con mình chuyên tâm không lo nghĩ trong thời điểm quan trọng trước khi vượt qua con đường gian nan, chuẩn bị thật tốt. Nhà Chung Mẫn ở cạnh trường học, cũng thu dọn một căn phòng nhỏ cho học sinh cấp ba thuê. Sau khi cho khách thuê vào kỳ thi đại học năm ngoái, trong nhà liền quyết định năm nay không cho thuê nữa, toàn tâm toàn ý lo cho Chung Mẫn sắp thi chính thức.
Vì thế khi Chung Mẫn nghe được có khách thuê mới, cô vừa giật mình lại tức giận. Trong nhà có người ngoài luôn bất tiện, nếu là nam sinh lôi thôi thì càng đáng ghét hơn. Huống chi mẹ luôn dùng thành tích của người khác để răn dạy Chung Mẫn, phiền càng thêm phiền. Chẳng lẽ là loại học sinh ưu tú? Hoặc là tăng tiền thuê? Mẹ cũng không phải là người ham món lợi nhỏ, nhất định là khả năng trước.
Quả nhiên, mẹ vui vẻ kéo cô vào phòng, giới thiệu với cô sự tích quang vinh của “sát vách”. Vậy mà chính là Cô Hồng Minh! Chung Mẫn thầm kinh ngạc. Khó trách mẹ đổi ý, khách trọ thế này quả thực chính là vinh quang của chủ nhà.
Chung Mẫn có thể lập tức đoán được một năm sau, phòng mẹ dán đầy ảnh của thiên tài và các loại giải thưởng. Hơn nữa mẹ nói rằng, quan trọng hơn là —— khỏi cần nghĩ cũng có thể đoán được câu kế tiếp của bà, tục ngữ nói “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, cùng thiên tài ở chung sớm chiều, tốt xấu gì Chung Mẫn cũng có thể dính được một tí tiên khí, nói không chừng có thể học được một nửa chiêu thức, thi đậu trường đại học danh tiếng cũng không chừng.
Mẹ hưng phấn đến mức quên hỏi cô chuyện thi cử.