Anh đề nghị, “Chúng ta đi xem tháp nước đi!”
“Được!”
Bọn họ vẫn còn nhớ tối đó. Chuyện này trở thành đề tài chế giễu của anh.
“Có một buổi tối, có người khóc rất dữ dội.”
“Còn nói nữa em bỏ anh ngay!”
Anh ngậm miệng, qua chốc lát, nhớ lại lần nữa rồi cười một trận.
Vẫn là cảnh tượng vắng vẻ, hoàn toàn không thay đổi so với tám năm trước. Sắc trời vẫn âm u, giống như một cái khăn ướt sũng. Nơi trời đất giao hòa có một tia sáng.
Bên kia thành phố, từng khu chung cư tường đỏ ngói xanh xếp hàng ngay ngắn. Bất động sản mang đến sự thay đổi mạnh cho đất nước, miền đất này cũng dần dần thay đổi. Trung tâm nơi này càng thêm hoang vắng, gió lạnh thổi qua vang tiếng ào ào.
Cô chỉ một căn nhà ở phía xa xăm, kể với anh chuyện quá khứ.
“Lúc ấy em suy nghĩ, khi nào thì em mới có thể thoát khỏi nơi này, đến một chỗ thật xa. Nếu em là Tôn Ngộ Không, em cứ thế mà nhảy qua —— từ nơi này, tới đó, đến cuối chân trời.”
“Bây giờ thì sao?” Anh vén tóc giúp cô.
“Bây giờ em đi xa như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi tới một nơi rất xa kia, nhưng mà —— cũng không phải tốt gì, dạo quanh một vòng, vẫn cảm thấy nơi này thoải mái hơn. Vả lại không cam lòng nhất là ——”
“Hửm?”
“Em cố gắng như vậy, cũng không thoát khỏi năm ngón tay của anh.”
Anh cười ha hả.
“Rốt cuộc anh thích em lúc nào?”
Anh từ chối trả lời, nhưng ý cười nơi khóe miệng không thể che giấu được. Cô ra sức lắc người anh.
“Ngã đấy —— coi chừng ngã đấy —— đừng lắc! Đừng lắc! Rất lâu trước kia ——”
“Rốt cuộc là bao lâu?”
“Lúc em đang ngủ.”
“Ngủ?”
“Ừm. Anh ngồi bên cạnh, nhìn em ngủ đến chảy nước miếng ——”
Á! Vào thời điểm khó coi như vậy? Đàn ông thật sự không thể nói lý.
“Lúc ấy anh nghĩ —— nếu có thể luôn ngồi bên cạnh nhìn em như vậy, cũng rất tốt.”
Cô đột nhiên cảm động, nước mắt rưng rưng.
“Cứ như vậy?”
“Cứ như vậy. Bên nhau dài lâu.” Anh hôn lên trán cô.
-Hết-