Trời sắp mưa, nương phải lập gia đình.
Kiệu hoa đón dâu một đường chơi sáo và trống, từ hẻm Hạnh Hoa đi ra ngoài, vòng qua một toà nhà nhỏ, đã không còn tung tích.
Nguyệt Nha Nhi dựa vào song cửa, hướng về phía kiệu hoa mang theo mẫu thân Mã thị đi xa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nếu nàng không phải một người xuyên không, mà là một tiểu cô nương mười bốn tuổi sinh ra và lớn lên ở nơi này, chỉ sợ lần này muốn khóc đến mù mắt.
Lúc nàng xuyên đến, cha Nguyệt Nha Nhi dẫn con gái hồi hương tế tổ, ai biết lại bị lật thuyền.
Lúc Tiêu gia đang không thoải mái, nàng cũng đã biến thành Nguyệt Nha Nhi.
Hộ gia đình nhỏ, mỗi ngày qua đi vốn đã gian nan, lần này hoàn toàn sụp đổ.
Cha Tiêu vốn lấy việc bán bánh hấp mà kiếm sống, ở hẻm Hạnh Hoa thuê một căn nhà nhỏ để ở.
Đông tây có hai gian phòng, ở giữa một tòa nhà hai tầng nhỏ được bao quanh bởi một khoảng sân.
Dưới lầu là nhà bếp cùng sảnh chính, trên lầu dùng tấm ván gỗ cách làm hai căn phòng ngủ.
Gian nhà tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ.
Người một nhà cũng coi như là hòa hợp.
Nhưng mà cha Tiêu chết rồi, Mã thị dưới việc người nhà mẹ đẻ nhiều lần khuyên nên bỏ Nguyệt Nha Nhi, cuối cùng lại gả cho người khác.
Còn lại Nguyệt Nha Nhi lẻ loi một mình, căn nhà nhỏ hai tầng nhất thời trở nên trống trải.
Nguyệt Nha Nhi phát ngốc một lúc, chợt nghe thấy dưới lầu có người gọi, ló đầu nhìn ra, hóa ra là Từ bà bà mở quán trà ở sát vách.
Nguyệt Nha Nhi cao giọng gọi: “Cửa trước khép hờ, Can nương cứ vào đi.”
Thang gỗ cọt kẹt cọt kẹt, Từ bà bà đi lên, ngồi xuống một băng ghế: “Nguyệt Nha Nhi, đừng thương tâm.”
“Ta không thương tâm.”
Từ bà bà không tin, biểu cảm trên mặt như muốn nói “Ta biết ngươi rất khó vượt qua, ngươi chỉ là đang mạnh miệng thôi” cất tiếng:
“Phụ thân mất rồi, nương lại lập gia đình mới, có ai là không khổ sở? Nhưng những ngày này vẫn phải đi qua.”
Nguyệt Nha Nhi ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười, trong lòng nghĩ, thói quen thích quản lý mọi thứ của các cô chú ủy ban khu phố chắc chắn là được kế thừa lại.
Từ bà bà cảm thán một hồi, lại hỏi: “Vậy, bây giờ ngươi định làm như thế nào? Gian nhà này của ngươi, qua năm nay là đến hạn cho thuê rồi.”
Hiện tại đã là tháng mười cuối mùa thu, thời gian còn lại của Nguyệt Nha Nhi cũng không còn nhiều.
“Tất cả mọi chuyện rồi sẽ có biện pháp giải quyết.” Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng nói.
Từ bà bà tỉ mỉ đánh giá nàng một phen, cười nói: “Ta ngược lại có ý kiến này.
Miễn ca ở con hẻm bên cạnh, ngươi có biết hắn không ?”
Nguyệt Nha Nhi lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
Miễn ca nàng biết, họ Ngô, gọi là Ngô Miễn.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ là một thiếu niên bán hoa quả , đại khái tầm mười lăm, mười sáu tuổi.
Trong nhà chỉ có một người cha ốm yếu, từ khi còn nhỏ đã bắt đầu đi khắp nơi buôn bán, thu thập hoa quả từ trong làng, đi bán khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tự nhiên, nàng cũng đoán ra Từ bà bà sau đó phải nói cái gì.
“Một tiểu cô nương như ngươi, mỗi ngày trải qua cũng không dễ dàng.
Miễn ca này cùng ngươi cũng không kém bao nhiêu tuổi, nếu như gả cho cậu ta, tốt xấu gì cũng có nơi đi chốn về.” Từ bà bà dụ dỗ từng bước.
Nguyệt Nha Nhi nhấc ấm trà, rót một chén trà cho bà, nói: “Trong lòng Can nương yêu thương ta, ta cũng hiểu.
Chỉ là đám tang của phụ thân ta còn chưa qua được một năm, ta cũng không có tâm trạng lo việc cưới gả.
Huống hồ nương cũng không tuyệt tình đến mức đem đi tất cả tiền trong nhà, tốt xấu gì cũng để lại chút tiền cho ta.
Cuộc sống mấy ngày tới vẫn là đầy đủ.”
Từ bà bà lắc đầu một cái: “Ngươi đấy, còn quá nhỏ, không biết khó khăn của một tiểu cô nương là gì.
Thôi, chờ qua hết năm lại nói.”
Cũng đến thời gian làm cơm tối, Từ bà bà đứng dậy, lôi kéo tay Nguyệt Nha Nhi nói: “Có chuyện gì khó xử cứ nói với Can nương.
Ta có thể giúp, nhất định sẽ giúp.”
Nguyệt Nha Nhi nắm lấy bàn tay đầy những vết chai sạn của bà, cảm thấy trái tim ấm áp.
“Can nương yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân.”
Từ bà bà gật gù, từng bước một đi xuống lầu.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, đứng ở dưới lầu gọi:
“Nguyệt Nha Nhi, buổi tối nhớ phải đóng kỹ cửa sổ, thổi tắt nến rồi mới đi ngủ!”
“Ta nhớ kỹ.”
Nguyệt Nha Nhi ở trên lầu hướng bà bà vẫy tay, bản thân không nhận ra khóe miệng cong lên một độ cong đẹp đẽ.
Sắc trời đã tối, nàng lấy ngọn đèn ra, châm đèn, tay đỡ má, nhìn ánh sáng mờ ảo đến xuất thần.
Tiêu gia để lại cho nàng, cũng không có quá nhiều đồ vật.
Ngoại trừ mười lượng bạc, chính là một phòng đầy đồ lặt vặt.
Muốn sống một mình, kiếm tiền chính là chân lý bất diệt.
Tiền từ đâu đến?
Nàng nhấc đế đèn, xem qua từng đồ vật trong nhà, chờ đi xuống nhà bếp ở tầng dưới, nàng hơi cau mày.
Ánh sáng chiếu tới nồi hơi, cùng vài công cụ làm món bánh hấp, còn có một đôi gánh bánh hấp.
Bộ gánh này là cha Tiêu khi còn trẻ tự mình làm, hai bên trái phải lắp tủ gỗ, vải vóc giữ ấm che kín.
Vật liệu dùng làm đòn gánh là cây lim, khắc hoa, dáng vẻ rất ưa nhìn.
Nguyệt Nha Nhi ngồi xổm người xuống, đem đòn gánh đặt lên vai.
A, trọng lượng cũng không nhẹ.
Nàng ở trong phòng đi mấy bước, đòn gánh này tuy nặng, nhưng đi lại rất chắc chắn, cũng không đến nỗi lắc bên đông lắc bên tây.
Nàng rất hài lòng, đem đòn gánh bỏ xuống, thả lỏng vai.
Lục tung tùng phèo, đem phần bột còn lại cùng mỡ heo lấy ra.
Giang Nam thời tiết ẩm ướt, sau mấy ngày qua không khỏi có một ít bị hỏng.
Nguyệt Nha Nhi đem đồ có thể sử dụng được lấy ra, hỏng thì ném vào giỏ trúc ở góc tường, chuẩn bị sáng sớm ngày mai sẽ vứt ra ngoài.
Thân là một phú nhị đại, Nguyệt Nha Nhi lúc ở hiện đại chỉ có một ham muốn duy nhất là —— đồ ăn ngon.
Trong ngày thường chạy khắp trời nam đất bắc, vơ vét đồ ăn ngon ở các nơi, viết mấy chuyên mục, làm video chơi đùa.
Để học được cách làm đậu phụ thối chính xác, nàng thậm chí còn mua một căn phòng ở sát vách với ông chủ bán đậu phụ thối, học ròng rã hai tháng.
Chuyện như vậy, Nguyệt Nha Nhi làm không chỉ một lần, thành kính của nàng đối với đồ ăn ngon có thể thấy được ít nhiều.
Hiện nay cần bán đồ ăn vặt mà kiếm sống, Nguyệt Nha Nhi rất có tự tin.
Với nguyên tắc nên ăn gì, nàng quyết tâm làm món đơn giản nhất là bánh bột mì.
Nhưng quá mức phổ thông lại sợ bán không được, vậy thì làm thành hình bông hoa, làm thành bánh bột mì hai màu.
Mã thị trước khi xuất giá, đã mua đầy đủ đồ ăn để ở trong phòng.
Nguyệt Nha Nhi chọn rau chân vịt, dùng nước rửa sạch, đặt bên trong cối, dùng chày gỗ giã, mãi đến khi ra nước cốt.
Dùng vải lọc lấy nước ép rau chân vịt, đổ trong bát để chuẩn bị.
Bột mì chia làm hai phần bằng nhau, một phần cho thêm nước nhào tròn lại, một phần khác thì trộn với nước rau chân vịt, nhào thành cục bột màu xanh lục.
Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp
Theo thói quen lúc trước của Nguyệt Nha Nhi, nên bỏ thêm chút đường để tăng vị.
Lúc này đường là vật phẩm quý giá được cất trong tủ bát, chìa khoá giấu ở trên người đương gia chủ mẫu.
Nguyệt Nha Nhi ở nhà lục lọi đủ thứ, cuối cùng chỉ tìm thấy một cái bình nhỏ, lại còn là đường nâu.
Suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi.
Hiện tại nàng không thể bỏ được thứ như đường vào thành phẩm.
Nhào bột mì lại là chuyện khó, không nói đến tốn sức, chỉ nói đến thời gian nhào bột mì.
Nhào bột thời gian ngắn, bột mì sẽ không đủ mềm; nhào thời gian dài, dưới ảnh hưởng của nhiệt độ bột sẽ sinh ra nhiều khe hở, làm xong vừa không dễ nhìn lại vừa không ngon, bình thường nhào trong 15 phút là tốt nhất.
Nhưng lúc này lại không có đồng hồ, làm sao biết được chuẩn xác thời gian?
Chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm, Nguyệt Nha Nhi dùng bàn tay căn vị trí đè lên bột mì, tay trái tay phải luân phiên nhào bột.
Dưới ánh đèn, nàng hết sức chăm chú nhìn chằm chằm trạng thái của bột mì, chờ đến khi nhìn thấy mặt ngoài của bột bóng loáng bằng phẳng, nàng mới ngừng tay, lúc này nàng đã toát đầy mồ hôi.
Nồi đã chuẩn bị tốt rồi, nên nhóm lửa.
Cách nhóm lửa của Đời Minh, cùng cách nhóm lửa tại nông thôn ở hiện đại rất giống nhau, đều là dùng củi khô, cỏ khô.
Tiêu gia chất một đống củi khô ở tường phía nam.
Lấy mấy cây củi bỏ vào trong bếp lò, lại bỏ thêm mấy cành đậu, rồi thêm mấy thứ dễ cháy như cỏ khô.
Dùng hộp quẹt châm một đống rơm, vội vã ném vào bên trong đống củi.
Nguyệt Nha Nhi một tay cầm chiếc quạt cũ, một tay cầm kẹp, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đôi mắt chăm chú nhìn vào cửa bếp lửa.
Đốt củi, đây không phải là một chuyện đơn giản.
Củi khô bị ẩm, khi cháy có nhiều khói, nhiều đến mức nước mắt của Nguyệt Nha Nhi sắp chảy ra, còn phải không ngừng mà phe phẩy quạt, thỉnh thoảng dùng kẹp gắp than đẩy củi cháy ở bên trong.
Dù là nàng bỏ ra tất cả sự chú ý, vẫn phải đốt hai lần mới có thể khiến củi cháy tốt.
Trên bếp lửa để một cái chảo sắt khổng lồ, đủ để nướng chín một con ngỗng.
Tiêu phụ khi còn sống, thích nhất chính là khoe khoang chảo sắt của mình, đây chính là một phần gia nghiệp to lớn của ông!
Nguyệt Nha Nhi đứng lên, phủi bụi trên người, từ bên trong bình đất nung múc hai, ba gáo nước đổ vào trong nồi.
Chờ đến khi nó sôi.
Lúc này, phần bột mì lúc trước cũng đã lên men rồi.
Hiện tại còn chưa có men, muốn khiến mì vắt lên men, chỉ có thể dùng biện pháp —— bột nở.
Cái gọi là bột nở, là đem một khối bột mì đã nhào tốt đặt ở bên trong bình bịt kín.
Chờ thêm một đêm, bỏ lớp vải nếu thấy mùi chua thì tức là bột mì đã lên men được rồi.
Đem bột phía này chia thành tỷ lệ phù hợp, nhào cùng với bột mì mới, là có thể thay thế men của hiện đại, làm thành “bánh mì kiểu cũ” .
Như thế nào mới được gọi là lên men được rồi?
Chờ khi bỏ lớp vải bọc, có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, nhìn thấy bột mì phồng lên gấp đôi, đồng thời cũng xuất hiện hình dạng tổ ong, mới coi như được rồi.
Bây giờ là cuối mùa thu, khí trời khô, tốc độ lên men chậm, thời gian phải chờ dài.
Nguyệt Nha Nhi chỉnh lửa trong bếp, đem lồng hấp đặt bên trong nước ấm, dựa vào nhiệt độ của nước mà đẩy nhanh tốc độ lên men.
Trong khi chờ khi bột mì lên men, bụng của nàng bắt đầu kêu ùng ục, nên ăn cơm tối rồi.
Có thể ăn được cái gì?
Nguyệt Nha Nhi chợt nhớ tới chuyện đêm qua, xoay người từ trong tủ bát lấy ra một chảo cơm rang từ tủ.
Cơm rang không tính là đồ ăn đặc sắc gì, có điều rất thuận tiện, chống đói bụng.
Ăn mấy miếng là đầy bụng, có thể coi như qua bữa ăn, bởi vậy ở những gia đình nhỏ đều coi như việc nhà mà chuẩn bị.
Cơm rang trong trảo này là nương Mã thị của Nguyệt Nha Nhi cực khổ ba ngày làm ra.
Cô dâu nhà người khác trước khi xuất giá đều phải chuẩn bị giá y, mà Mã thị còn phải chuẩn bị cơm rang cho Nguyệt Nha Nhi.
Gạo là nàng tự mình chọn trong cửa hàng, gạo trắng tốt nhất, còn muốn chọn tới chọn lui, bị mọt cắn thì không lấy.
Cho đến khi ông chủ hàng gạo sắp tức điên, Mã thị mới đem tiền riêng của mình mua hơn một nửa, mua về gạo trắng cùng một ít gạo nếp.
Nàng lại không biết từ nơi nào mượn tới một cái chảo lớn, cùng một cái xẻng dài, vất vả đem cơm rang chuẩn bị tốt.
Nguyệt Nha Nhi ngồi ở thềm cửa, ngọn đèn mờ mờ chiếu vào mẫu thân của nàng, có mùi thơm bay ra từ bếp.
Mã thị cầm trong tay cây xẻng dài, đảo mấy lần, lại muốn nghỉ một lát, nhưng nhưng không chịu dừng, đảo qua đảo lại, thẳng đến tay mài ra hai, ba cái mụn nước, mới làm ra một chảo cơm này.
Nàng ở bên cạnh Nguyệt Nha Nhi, cách cũng không xa, chỉ có bóng lưng quay về phía Nguyệt Nha Nhi.
Trong tiếng xẻng va vào chảo, Nguyệt Nha Nhi rõ ràng nhìn thấy nàng không ngừng run rẩy vai.
Là do lửa cháy quá lớn khói nhiều khiến nàng rơi lệ sao?
Kiệu hoa đem Mã thị mang đi, chỉ để lại một chảo cơm rang.
Nguyệt Nha Nhi hạ mắt xuống, chậm rãi mở nắp, lấy ra hai bát ở bên trong, ngâm trong nước ấm rồi ăn sạch sành sanh.
Danh Sách Chương: