Ánh đèn hơi mờ, Ngô Miễn đứng thẳng một mình, giọng điệu oan ức.
Sau khi tan rã trong không vui, hắn vốn dĩ muốn trở về, nhưng xoay người lại thấy nhà nàng chậm chạp chưa đốt đèn.
Ngô Miễn có chút bận tâm, liền đứng xa xa mà nhìn, mãi đến tận khi Nguyệt Nha Nhi ra ngoài.
Sắc trời muộn như vậy, nàng còn muốn đi ra ngoài một mình sao?
Ngô Miễn do dự một chút, vẫn là xoay người đi theo phía sau.
Bước đi của Nguyệt Nha Nhi có chút nhanh, giống như tiểu hài tử đang tức giận, tự mình đi về phía trước.
Cách đấy không xa, Ngô Miễn cũng đi ở phía sau.
Đến gần khu miếu Phu tử, du khách bỗng nhiên bắt đầu tăng lên.
Trong ngõ tắt có một đôi diễn đèn rồng đi ra, nghệ nhân đi cà kheo, hắn cho dù muốn đi theo cũng không kịp đi theo, chỉ có thể chờ đợi đám náo nhiệt này tản ra, mới vội vã đuổi theo.
Phóng tầm mắt tìm kiếm, bên sông Tần Hoài tất cả đều là người, nơi nào còn thấy rõ được bóng dáng Nguyệt Nha Nhi?
Tìm kiếm thăm dò hồi lâu, Ngô Miễn rốt cục nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi ở trước cửa một nhà may, nhưng bên người nàng một áo gấm công tử đang đứng bên cạnh.
Trong tay người kia còn cầm một cây quạt giấy, hiện tại mới tháng hai cần cầm quạt làm cái quỷ gì?
Vừa nhìn chính là đồ học đòi văn vẻ!
Đáng trách chính là, Nguyệt Nha Nhi vậy mà lại đi uống trà với tên lang thang kia.
Ngô Miễn mím chặt môi mỏng, rập khuôn từng bước đi theo, cách không xa, tìm một quán vỉa hè sau cây chuối tây ngồi xuống, đôi mắt chỉ nhìn chăm chú bên kia.
Hắn muốn đi lên nói chuyện với Nguyệt Nha Nhi, nhưng vừa muốn đứng dậy lại có chút nản lòng.
Nhìn áo lụa trên người công tử ca kia, lại nhìn một cái bố y của mình, Ngô Miễn bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Nói cho cùng, hắn hiện tại làm gì có tư cách đi ngăn cản?
Bản thân hiện tại chỉ là một tiểu tử nghèo không quyền không thế, tuy nói là chuẩn bị đi thi khoa cử, nhưng tên có thể lên bảng vàng có mấy người?
Tài trí hơn người như Đường Khả Lũ, bây giờ không phải vẫn là không thi được?
Hắn bây giờ không có gì cả, ai cũng không bảo vệ được.
Coi như trời xanh may mắn, có thể cùng Nguyệt Nha Nhi kết làm phu thê, nhưng nếu có nguy nan, hắn nên lấy cái gì che chở cho nàng?
Ngô Miễn ngơ ngác nhìn chuối tây, ánh đèn hơi mờ.
Hắn nhìn cây chuối tây này, nhưng lại nhớ tới bia mộ của mẫu thân cùng với phụ thân bị gãy chân.
Nếu như không bảo vệ được người khác, có mấy lời cho dù nói ra khỏi miệng, lại có ý nghĩa thế nào?
Cách đấy không xa, Ngô Miễn yên lặng nhìn Nguyệt Nha Nhi, nàng tựa hồ cùng vị công tử cẩm y kia tán gẫu rất vui vẻ.
Nàng là cô nương tốt như vậy, nên có nhân duyên tốt nhất.
Nhưng hắn hiện tại, không thể giống một phu quân đàng hoàng.
Đạo lý là nghĩ thông suốt, vừa lúc lại không nghe thấy lời nói.
Khi Ngô Miễn trông thấy người công tử kia dám to gan khinh bạc Nguyệt Nha Nhi thì, liền cái gì cũng không kịp nhớ, “Đằng” một hồi đứng dậy, hai ba bước đi tới.
Mà khi Nguyệt Nha Nhi ngoái đầu nhìn lại, trông thấy kinh ngạc trên mặt nàng.
Ngô Miễn cũng không biết nên nói cái gì, hoặc là nói, hắn không có lời nào để nói.
Hồng kiều nhộn nhịp, tiếng phượng tiêu vang vọng, nhưng Ngô Miễn lại cảm thấy bốn phía yên tĩnh dị thường.
Hắn chỉ mong nàng.
Tất cả tâm tư, cuối cùng chỉ hóa thành một ý nghĩ: nàng nếu như trôi qua tốt đẹp, hắn cho dù chỉ đứng nhìn từ xa xa, cũng cảm thấy vui mừng.
Ngô Miễn phất tay áo xoay người, tư thế như thể chuẩn bị chạy trốn.
Phía sau, Nguyệt Nha Nhi lớn tiếng giữ lại: “Miễn ca, ngươi chờ một chút.”
Hắn hạ quyết tâm, giờ khắc này hắn không muốn nhìn nàng dù một cái.
Bởi vì quyết tâm nông cạn của hắn ở trước mắt nàng, giống như băng tuyết gặp ánh nắng chói chang của ngày hè, không đỡ nổi một đòn.
Nghe thấy “Ai ui” một tiếng, có người ngã xuống đất.
Là âm thanh của Nguyệt Nha Nhi.
Ngô Miễn bước chân hơi ngưng lại, thở dài một tiếng, vẫn là xoay người chạy về phía nàng.
“Sao lại té?”
Nguyệt Nha Nhi một tay xoa cổ chân, ngẩng đầu lên đến nhìn hắn, điềm đạm đáng yêu: “Đau.”
Ngô Miễn liếc nhìn vị công tử áo gấm kia.
Hắn lại vẫn ngồi xem!
Đây là loại người vô liêm sỉ nào vậy?
Ngô Miễn chỉ cảm thấy trong lòng như có một đám lửa đang lao ra, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt Nguyệt Nha Nhi, quân lính của hắn liền tan rã.
“Đau lắm hả?”
Ngô Miễn ngồi chồm hỗm xuống, hỏi: “Ta đi gọi đại phu cho ngươi.”
“Không muốn.”
Nguyệt Nha Nhi kéo lại ống tay áo của hắn: “Ta muốn ngươi ở đây.”
“Không được, nhất định phải gọi đại phu đến xem, chân bị thương không phải chuyện đùa.”
Thấy hắn kiên trì, Nguyệt Nha Nhi nhíu mày, lắc lắc ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực, cũng không đau như vậy…”
Ngô Miễn phản ứng lại, nha đầu này chắc đang trêu hắn.
Hắn đột nhiên đứng dậy: “Như vậy tại sao ngươi lại?”
Ngô Miễn liếc về phía vị công tử ca kia, cùng Nguyệt Nha Nhi lạnh lùng nói: “Người như vậy, ta xin khuyên ngươi vẫn là nên cách xa một chút.”
Công tử áo gấm kia dĩ nhiên cười ra tiếng.
Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại hướng người kia quát: “Được rồi! Liễu tỷ tỷ, ngươi đừng cười!”
Liễu Kiến Thanh nghe vậy, càng là cười lớn hơn.
Chờ đến khi nàng cười xong rồi, mới đứng dậy, chậm rãi lại đây.
Nàng cầm một cây đăng sáng chiếu rõ khuôn mặt của bản thân: “Vị ca nhi này, ngươi nhìn rõ ràng lại mắng.”
Tia sáng màu cam, từ cây đèn lộ ra, rọi sáng ngũ quan nhu hòa của nàng, cùng với vành tai của nàng.
Ngô Miễn nhìn kỹ, lúc này mới nhìn rõ.
Người trước mắt vậy mà lại là nữ tử.
Dù là ai gặp phải trò khôi hài như vậy, nhất định sẽ không vui mừng gì.
Hắn chỉ cảm thấy mặt nóng lên lợi hại, vừa thẹn vừa vội, gắng gượng một khuôn mặt lạnh: “Ta đi đây.”
Tiếng nói vừa dứt, Ngô Miễn bước nhanh đi ra khỏi quán trà.
Rất nhanh, sau khi hắn nhìn thấy bóng của mình có một cái đuôi nhỏ đang chăm chú đi theo sau.
Là bóng của Nguyệt Nha Nhi.
Hắn bỗng nhiên hiện tính trẻ con đã lâu không thấy, cố ý đi về phía nhiều người.
Tới tới lui lui đi loạn vài vòng, cái bóng này vẫn ở phía sau, bị đèn đuốc chiếu lên rất dài.
Ngô Miễn nghỉ chân, lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta làm cái gì.”
Nguyệt Nha Nhi bước nhanh về phía trước, quay một vòng, cười tươi tắn nhìn hắn: “Ta sai rồi.”
“Không hiểu.”
“Thật sự, ta sai rồi.”
Ngô Miễn nhấc chân đi về phía trước, Nguyệt Nha Nhi vây quanh hắn, trái một lần “Ta sai rồi”, phải một lần “Ca ca tha lỗi cho ta đi.”
Trên đời này, tại sao lại có thể có cô nương như vậy!
Ngô Miễn lấy ra định lực của bản thân, đối với nàng làm như không thấy.
Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ đang đi ngược, phía sau bỗng nhiên lao ra hai, ba đứa trẻ đang nô đùa, sắp sửa va phải——
Ngô Miễn bỗng nhiên kéo lấy tay nàng, kéo về phía trước.
Tiếng nô đùa của trẻ con đi xa, chỉ có ấm áp ở đầu ngón tay càng rõ ràng.
Cách gần như vậy, Ngô Miễn thậm chí còn có thể ngừi thấy mùi hương trên người nàng.
Hai trái tim, thịch thịch đập.
Hắn giống như bị kim đâm, hoảng hoang buông tay ra, xoay người lại đi về phía trước.
Lần này, sau bóng người của hắn lại không còn thấy tiểu tùy tùng đâu nữa.
Đi mấy bước, Ngô Miễn không nhịn được nhìn lại, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi lại đứng vững ở trước miếu Phu Tử, nhìn về phía hắn nở nụ cười, sau đó nàng trực tiếp đi vào bên trong miếu Phu Tử.
Quỷ thần xui khiến, hắn cũng bước vào cửa viện miếu Phu tử.
Nói là miếu Phu tử, kỳ thực cũng không đúng lắm.
Miếu thờ ở nơi này sát bên trường thi, trường công, khổng từ, ở giữa còn có một tòa điện, chuyên môn để kẻ sĩ cung phụng Văn Xương Đế Quân.
Vị trí tốt như vậy, hầu như mỗi một người nỗ lực đọc sách thi khoa cử, đều sẽ tới nơi này bái cúi đầu, kỳ vọng kỳ thi mùa xuân có thể đạt được kết quả tốt.
Các học sinh kính hương, trắng đêm không ngừng, toàn bộ cung điện đều tràn ngập mùi hương khói.
Muốn bái Văn Xương Đế Quân, là muốn xếp hàng dài.
Nguyệt Nha Nhi chờ đợi ở một bên, thấy có phụ nhân dẫn hài tử đến bái thần, trong tay xách theo giỏ trúc, bên trong bày hoa tươi, một bó hành lá, một bó rau cần, một đĩa thịt tống, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Này là như thế nào?”
Phụ nhân thấy nàng là một tiểu cô nương, liền rất phiền phức cùng nàng giải thích.
Hóa ra phát âm của hành giống chữ “Thông”, tượng trưng cho thông minh; phát âm của từ cần là “Cần”, biểu thị chăm chỉ hiếu học; mà thịt tống có một chữ “Tống”, nói rõ có thể thi được cao trung Trạng Nguyên.
Những thứ này đều là tế phẩm để bái Văn Xương Đế Quân.
Nguyệt Nha Nhi còn chưa từng nghe nói cái này, xoay người nhìn thấy Ngô Miễn, nhẹ giọng cười lên, đến gần hỏi hắn: “Ngươi mang theo bánh chưng đến để lạy Văn Xương Đế Quân sao?”
“Không có.”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu:
“Ngày khác ta làm cho ngươi một giỏ bánh bao lòng đỏ trứng thịt tống, dùng loại trứng lòng đào cùng với thịt băm và gạo nếp, dùng lá tống buộc lại, dùng nồi hấp thơm phức! Không ai không thích, Văn Xương Đế Quân nếu như là người tham ăn, nhất định sẽ mở cửa sau cho ngươi.”
Nghe nàng nói linh tinh, Ngô Miễn không kìm lòng được cong cong khóe miệng.
“Được rồi, ngươi cười lên đẹp mắt như vậy, nên cười nhiều hơn!” Nguyệt Nha Nhi vỗ tay nói.
Nàng nói chuyện, Ngô Miễn liền không nở nụ cười.
Thực sự là không đáng yêu.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, lôi kéo Ngô Miễn cùng đi bái Văn Xương Đế Quân.
Ngô Miễn không ngăn được nàng, hai người đợi một lúc, sóng vai quỳ xuống trước tượng thần.
Nguyệt Nha Nhi nhắm mắt, trong lòng đọc thầm: Nếu như thần trên trời có linh, một nguyện người thân hai đời của nàng khỏe mạnh, nhị nguyện Ngô Miễn có thể thi khoa cử cao trung, tam nguyện.
.
.
Nàng lén lút ti hí một, nhìn Ngô Miễn ở một bên.
Một nguyện lang quân sống lâu trăm tuổi, nhị nguyện thiếp thân khỏe mạnh, tam nguyện mỗi ngày sống hạnh phúc, mỗi năm đều được thấy mặt.
Chỉ mong thần linh không cảm thấy nàng dông dài.
Bái xong thần, hai người mua một chiếc đăng, đi về phía hẻm Hạnh Hoa.
Từng bước từng bước, rời xa đèn đuốc phồn hoa.
Ánh trăng làm bạn với gió nhẹ, chiếu đến bóng dáng hai người thành một đôi.
Nguyệt Nha Nhi đột nhiên hỏi: “Ngươi cầu nguyện với thần linh cái gì?”
“Nói ra, mất linh.”
“Được rồi, ngươi cầu nguyện mấy cái?”
“Một cái.”
“Chỉ một cái?”
Nguyệt Nha Nhi nói liên miên cằn nhằn:
“Ai nha, ngươi nên ước nguyện thêm mấy cái.
Nếu như thần linh thật sự nghe thấy, lão nhân gia hắn còn có thể chọn một cái, nói không chừng sẽ từ bi để cho tất cả nguyện vọng của ngươi thành thật!”
Ngô Miễn bỗng nhiên dừng chân, vẻ mặt trịnh trọng: “Một cái là đủ.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, đột nhiên cảm giác thấy mặt hơi nóng, không dám tiếp tục hỏi.
Ánh sáng một chiếc đăng hơi mờ, rọi sáng đường đi.
Hai tương không nói gì, mãi đến tận khi nhìn thấy ánh trăng dưới cây hạnh hoa.
“Những ngày qua, ta đại khái sẽ ở nhà tập trung luyện văn chương.”
Ngô Miễn tay cầm chuôi đăng, một thân ánh trăng lạnh lẽo: “Ngươi nếu như có việc, cứ đến tìm ta.”
Nguyệt Nha Nhi xoay người lại, dùng mũi chân giẫm lên bóng của hắn: “Ồ.”
“Ngươi lúc nào thi?”
“Từ tháng hai đến tận tháng bốn, trước tiên là thi huyện, tiếp theo là thi phủ, thi viện.”
“Ngươi.
.
.
Đừng quên ăn cơm.”
Ngô Miễn ngoắc ngoắc khóe môi: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bảo ta cố lên.”
Nguyệt Nha Nhi hiện tại quả thực nghe không được hai chữ “Cố lên”, lập đi về phía trước mở khóa cửa.
Khóa cửa vừa mà, nàng nghe thấy âm thanh Ngô Miễn, mơ hồ mang theo ý cười:
“Quán của ngươi cũng phải mà, ngươi phải cố gắng lên.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn một chút, nhẹ nhàng khép cửa lại, động tác rất chậm rất chậm.
Nàng đứng ở bên trong vườn hoa nhỏ, nhìn thấy cây hạnh hoa trước phòng sau nhà.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm: Không biết đến khi nào, mới có thể nở hoa?
Danh Sách Chương: