Nước ở đâu mà nhiều thế này?
Khó thở quá ai cứu với….
Cứu…
“AAAAAAAA”
Trần Tiểu Lam hét lớn, nằm trên giường bật dậy như cái lò xo. Mồ hôi túa ra như tắm ướt đẫm cả chiếc áo thun. Hai tay cô ôm mặt trấn an lại bản thân.
Kỳ quái thường ngày cô ngủ rất ngon, phải nói thậm chí là ngủ như chết. Sao hôm nay tự dưng lại mơ thấy mình bị chết đuối?
Thở dài một hơi chắc do bản thân bị áp lực với cuộc sống hiện tại quá nặng nên sinh ra bất an, rãnh rỗi phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi.
Theo thói quen Tiểu Lam quơ tay lên cái bàn đặt đèn ngủ lấy điện thoại, bỗng dưng lại mất thăng bằng ngã nhào xuống giường. Xoa xoa cặp mông đáng thương lại ngước lên nhìn…
Cái bàn cô đặt ở đây đâu rồi, hơn nữa đây không phải là phòng cô, phòng của cô không rộng đến mức này.
Ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng chủ đạo màu xanh nước biển, đồ vật trang trí cũng mang theo phong cách của đại dương nào là vỏ ốc đồ này nọ. Trần Tiểu Lam cô không hề trang trí theo phong cách này, vì cô không biết bơi nên không phải là dạng người thích biển, cũng không rảnh để trang trí màu mè kiểu công chúa màu xanh này.
Lại nhìn xuống hai tay, trắng nõn lại vừa thon dài, ách…
Cô là sinh viên ngành ngôn ngữ học, chuyên ngành thường xuyên viết lách lại thuận tay trái nên bàn tay trái ngón áp út có một đốt chai cực lớn, móng tay cũng không dài như vậy… Còn bàn tay này đốt chai lại ở bên phải. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Từ khi nào cô chuyển sang thuận tay phải thế?
Trần Tiểu Lam trừng lớn hai mắt nhanh chóng chạy lại gần tấm gương lớn trong phòng, nhìn bản thân mình trong tấm gương từ ánh mắt ngạc nhiên sau đó lại chuyển sang nồng đậm hoảng hốt, một bộ dáng như chết đứng. Bỗng dưng Tiểu Lam bật cười lớn.
Đây hoàn toàn không phải là cô mà là một thân xác vô cùng xa lạ, da cô cũng trắng nhưng trắng theo kiểu khỏe mạnh còn đây lại trắng theo kiểu yếu đuối không thường tiếp xúc với nắng vả lại cô tự nhận là mình có chút nhan sắc nhưng gương mặt cô cũng không xinh đẹp một cách non nớt như vậy.
Con mẹ nó!
Chuyện gì xảy ra thế này…
Trong đầu cô tự dưng xuất hiện một chuỗi lớn ký ức, nó ùa về một cách nhanh chóng khiến đầu cô có chút choáng váng, sau khi bình tâm lại, Trần Tiểu Lam lại tiếp tục ôm bụng cười, trên đời này sao lại có chuyện phi lý như thế…
Cô – Trần Tiểu Lam sinh, viên năm đầu của Đại học nhân văn nghành ngôn ngữ học, mồ côi từ nhỏ, năm nay 20 tuổi vừa mới chia tay bạn trai khoảng hai tuần sau 3 tháng tìm hiểu. Hoa lệ xuyên không vào tiểu thư thế gia cũng tên Trần Tiểu Lam, 20 tuổi, sinh viên Đại học Mỹ Thuật, bất ngờ hơn đây là một nhân vật trong quyển tiểu thuyết cô vừa đọc hôm qua…
Từ khi nào chuyện cẩu huyết này lại đổ ập lên đầu cô, bỗng dưng trở thành nữ phụ còn là một bà cô nữ phụ! Tuổi tác của thân thể tuy bằng tuổi cô nhưng người mà nữ phụ theo đuổi – tức nam chính thua xa cô ta tới mười năm, hơn nữa xuyên vào tiểu thuyết ngôn tình bình thường thì không nói gì, mà đây là xuyên vào tiểu thuyết Mạt thế, tang thi hoành hành, siêu năng lực bay đầy trời, máu me tùm lum nói trắng ra là mang yếu tố kinh dị khiến người ta ớn lạnh đi.
Còn nữa, nữ phụ trong tiểu thuyết này – là cô, tuy sống dai dẳng như tiểu cường đến kết truyện nhưng kết cục lại chẳng bình thường chút xíu nào. Mẹ nó ~ thực sư là cô gặp xui tận mạng rồi, còn chưa kịp vui mừng vì hôm kia mới trúng xổ số.
Trần Tiểu Lam ngồi trên sàn nhà khoanh tay ngẫm nghĩ, xuyên thì cũng xuyên rồi, không còn cách nào cũng phải chấp nhận, nam chính trong truyện là đấng cứu rỗi mạt thế, cô chỉ cần sống tới lúc hắn ta xuất hiện chế ngự mạt thế còn bản thân cô có nhan sắc cứ kiếm một ông chồng an ổn sống đến cuối đời cũng được.
Chiếu theo trí nhớ của thân thể này thì vị tiểu thư Trần Tiểu Lam này bỏ nhà đi bụi vì lý do ghét cha mình, vậy cũng tốt kiếp trước cô không có cha mẹ bây giờ nếu nhận thân thì đánh chết cô cũng không gọi người xa lạ là cha, thôi trốn được thì cứ trốn. Đây là căn nhà mà cô gái này dùng tiền thừa kế tài sản của mẹ cô ta mua lấy.
Theo trí nhớ mở ngăn kéo bàn trang điểm lấy chiếc điện thoại, khởi động máy xem thời gian.
Ngày 8 tháng 5…
Qủa nhiên khoảng thời gian này mạt thế vẫn chưa đến, nhớ về nội dung truyện thì còn tới 6 ngày nữa mới tới mạt thế, nữ phụ như cô dị năng thì rất lâu mới có theo nguyên tác thì cô phải dựa vào một đám người để sống sót cho tới khi dị năng của mình xuất hiện. Trong khoảng thời gian đó thực sự là cực hình. Bây giờ cô cần phải cong lưng chuẩn bị những thứ cần thiết, cô muốn tự mình vượt qua mạt thế không muốn dựa dẫm vào ai khác.
Hắc hóa nữ chính, cướp nam chính cô căn bản không rỗi hơi nhọc công làm mấy chuyện tự đào hố chôn mình. Làm nữ phụ phải biết tiến lui thích hợp nói là vô sỉ, giảo hoạt cũng được vì cô đây chưa có muốn chết.
Vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, sau đó ra ngoài ngồi phịch lên giường. Trong tài khoản ngân hàng của cô con một số tiền khá lớn, à phải là của nữ phụ nhưng giờ cô là cô ấy rồi nên số tiền đó dĩ nhiên thuộc về cô, không mau sử dụng chờ mạt thế ập tới chỉ còn là một đống giấy vụn có vứt cũng không ai thèm nhặt.
Mở máy tính lên gõ một chuỗi từ ngữ dài, nhanh chóng xuất hiện ra tin tức gạo, may mắn gạo năm nay thu hoạch nhiều nên giảm giá bán, nhanh chóng dùng điện thoại gọi cho số của công ty gạo lớn nhất cả nước.
“Alo, công ty gạo Gia Phú giúp được gì cho quý khách”
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nữ thân thiện.
“Xin chào, tôi là Trần Tiểu Lam cảm phiền cho tôi mua hết số gạo tại xưởng của công ty”
Cô gái đầu dây bên kia có vẻ sửng sốt vội hỏi lại: “Thưa quý khách, trong xưởng có rất nhiều gạo cô muốn mua hết?”
Trần Tiểu Lam nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, tôi mua hết”
“Có hơn 700 bao gạo mỗi bao nặng 30 kg là gao chất lượng tốt, tổng thanh toán là …., xin hỏi quý khách muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản”
“Tôi chuyển khoản, vận chuyển gạo đến nhà kho số 4, khu An Thạch, Phố Thiên Sơn…”
“Vâng từ nay đến chiều chúng tôi sẽ vẫn chuyển đến, cảm ơn quý khách đã mua gạo của công ty chúng tôi. Chúc quý khách một ngày tốt lành”
Cô gái kia vừa dứt lời liền dập máy. Trần Tiểu Lam liền gọi cho ngân hàng nhờ họ chuyển khoản cho công ty gạo Gia Phú giúp cô.
Sau đó iên tiếp gọi điện và mua những thực phẩm cần dùng cho Mạt thế. Trong một buổi chiều rất nhanh chóng gạo và thực phẩm đã chất đầy nhà kho. Trần Tiểu Lam nằm phịch xuống giường nhắm nghiền mắt sau đó mới bật dậy sửng sốt. Cô quên bén mất, mua thì mua nhưng khi mạt thế ập xuống thì cất ở đâu để dành mà sử dụng.
A~
Mạt thế không có dị năng thì làm được gì? Dù chuẩn bị đầy đủ nhưng không có chỗ cất thì làm sao đây, trời ơi khó nghĩ quá? Số nữ phụ đúng là số con rệp…
Một ý nghĩ lóe qua trong đầu, Trần Tiểu Lam đang ôm đầu cũng giật mình…
“Đúng rồi…”
Sao cô không cướp không gian của nữ chính, cô biết rõ nguyên tác cũng biết rõ không gian dị năng của nữ chính từ đâu mà có, sao cô không lợi dụng điều này cướp luôn. Nữ chính Lam Nguyệt Nhu là con ruột của tác giả, hào quang bốn phía nhất định sẽ có một cái không gian nữa từ trên trời rơi xuống cho cô ta.
Như để thuyết phục trọn vẹn tâm hồn đen tối của mình, Trần Tiểu Lam độc thoại: “Trong mắt người ta nữ chính làm chuyện gì cũng vì đại cuộc, cô làm nữ phụ làm ác một cái cũng là dĩ nhiên! Hơn nữa chỉ là lấy một cái không gian nhỏ nhoi chứ có phải cướp nam nhân của cô ta đâu, giờ nữ chính cũng mới có lên tám nên người đoạt trước biết trước là chủ nhân cứ quyết định vậy đi… Haha”