Edit: Alice108
Buổi đêm mùa hè, trời mưa như trút, tia chớp xé rách tầng mây đen, theo sát sau đó là tiếng sấm rền vang ầm trời.
Tại Học viện sơn dầu Đế Đô, nơi có nhà thờ thời trung cổ, bên trong lớp cửa sổ thuỷ tinh là những ánh đèn rực rỡ, là nơi tối nay "Không độ" sẽ tổ chức một dạ tiệc từ thiện, nhằm kỉ niệm mười năm ra mắt tạp chí thời trang.
Trước khi diễn ra bữa tiệc, sẽ có một bài phát biểu, khách mời có thể chụp ảnh check in và kí tên, hoặc cùng nhau trò chuyện.
Trong trường hợp này, nếu không phải có người quen để có thể nói chuyện cùng, thì rất dễ rơi vào tình trạng lúng túng.
Thật may mắn là Quý Minh Thư không rơi vào trường hợp này.
"Tưởng Thuần tối nay không đến à?"
"Chắc là không đâu."
"Cũng được, tốn mấy triệu đặt mấy thứ rách nát, bây giờ muốn làm tự thiện cũng sợ là có lòng mà không làm nổi rồi."
Mấy cô gái giọng nói ôn nhu, không nghe kĩ còn tưởng là quan tâm, thương tiếc cho Tưởng Thuần.
Các đại tiểu thư cũng nói đến đó rồi thôi, trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng nhau cười mỉm.
Quý Minh Thư bị các cô gái quây ở trung tâm một mực không lên tiếng, mặc dù cũng cười khẽ theo, nhưng không khó để nhận ra cô không có một chút hứng thú về mấy chuyện này, thậm chí trong lòng còn không bình tĩnh.
Thấy vậy, có người âm thầm chuyển đề tài: "Minh Thư, có phải cái váy này là hai hôm trước cô đi Paris để thử không? Rất đẹp đó."
"Không phải, hai ngày trước là đi xem kiểu dáng ban đầu thôi, cái váy này là ở bộ sưu tập hồi Tuần lễ thời trang Haute Couture thu đông năm ngoái cơ." – Quý Minh Thư đáp.
Haute Couture mọi người cũng đã từng đặt rồi, có vài món đồ cũng không phải chuyện hiếm, nhưng lễ phục cứ một chốc lại tiền triệu, còn không thể mặc nhiều lần, giống như Quý Minh Thư thường xuyên mặc những bộ đồ hàng hiệu đến một buổi lễ bình thường cũng quá xa xỉ rồi.
Mấy cô nàng cũng không che giấu được vẻ mặt ngưỡng mộ, giống như mọi hôm, phụ họa tán dương theo câu chuyện.
Không rõ Quý Minh Thư có nghe lọt tai hay không mà thần sắc bình thản.
Cuối cùng, cô vẫn để lại mặt mũi cho bọn họ, uống nửa ly rượu đắng chát, để lại câu "enjoy" * rồi cùng người sắp nhậm chứ phó chủ biên của "Không độ" là Cốc Khai Dương rời đi.
(*) Trong truyện tác giả sẽ dùng rất nhiều từ tiếng anh, thường mình sẽ giữ nguyên không dịch ra.
Enjoy ở đây nghĩa là hãy tận hưởng bữa tiệc này.
Quý Minh Thư vừa đi, mấy cô nàng đại tiểu thư mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tối nay, Quý Minh Thư hiển nhiên không có tâm trạng, không hề có hứng thú cười nhạo Tưởng Thuần, khen váy đẹp cũng không thấy có phản ứng, không hiểu tại sao lại khó phục vụ như vậy.
"Em đang nghĩ gì đó, còn có tâm trạng mà nghe mấy cô nàng plastic* kia nịnh nọt, nhanh giúp chị đi xem phòng tiệc đi, tối nay chính là ngày quan trọng của chị đó, nếu mà con bitch Thạch Thanh đó dám ở đây gây chuyện, cứ để chị xé xác nó!"
(*) Hội chị em plastic: Các cô gái ngoài mặt thân thiết nhưng bên trong ngấm ngầm đấu đá cà khại nhau.
Cốc Khai Dương nở nụ cười trên môi, bước về phía phòng tiệc, vừa đi vừa liên tục gật đầu chào các khách mời.
Âm thanh từ giữa môi lúc bay ra đã bị đè thấp và nén xuống 3 phần.
Quý Minh Thư nhướng mi, còn chưa kịp tiếp lời đã thấy phía sau đột nhiên xôn xao, hai người lần lượt quay đầu nhìn.
Không biết là ông lớn nào tới, tiếng đèn flash đột nhiên trở nên dồn dập, mấy phóng viên vốn đã làm phỏng vấn bên trong cũng bỏ rơi đối tượng của mình, tranh nhau tiến đến poster phía cuối thảm đỏ, chen chen chúc chúc.
Cốc Khai Dương khép mắt nhìn: "Hình như là Tô Trình đến, em giúp chị để ý ở đây, chị ra kia trước nhé."
Cô ấy phản ứng rất nhanh, nói được một nửa đã đi luôn rồi.
Quý Minh Thư nhìn về phía đông người nhón nháo bên ngoài, cũng không quá để ý, bỗng nhiên, từ khe hở, đúng lúc nhìn thoáng qua thấy Tô Trình đứng cạnh một hình bóng vừa xa lạ vừa quen thuốc, trong nháy mắt sống lưng bỗng dựng thẳng đứng.
Như có cảm giác, người đứng cạnh Tô Trình kia cũng nhìn về hướng của cô, ánh mắt xuyên qua một đám người cùng cả ánh đèn flash, có vẻ như mang theo cả cái lạnh của đêm mưa mùa hè, lạnh lùng mà xa xăm.
* * *
15 phút sau, phỏng vấn ở poster phía trước thảm đỏ kết thúc, khách mời được đưa vào phòng tiệc, ngồi đúng ở vị trí đã được sắp xếp từ trước.
Phòng dự tiệc đêm nay là một tay Quý Minh Thư tự thiết kế.
Trong sảnh, ánh đèn như thác, dàn nhạc biểu diễn bài hòa âm "Little G Minor No 40" của Mozart.
Mỗi bàn tiệc đều có một bình hoa hồng trắng, sáng nay mới được vận chuyển bằng máy bay tới, cánh hoa hồng tươi mới, bên ngoài còn có chút ánh hồng nhẹ nhàng.
Bồi bàn mặc comple, cổ đeo nơ, cầm những khay đồ ăn chỉ bằng một tay, đi qua đi lại trong căn phòng đầy những người phụ nữ lả lướt.
Cả âm thanh và hình ảnh trong căn phòng đều hào nhoáng như vậy.
Sự lo lắng của Cốc Khai Dương giờ trở nên dư thừa, buổi tiệc là do Quý Minh Thư tự tay thiết kế, những ai muốn phá đã dẹp bỏ ý định từ 800 năm trước, đến tận khi tổng giám đốc của tập đoàn lên phát biểu, buổi tiệc vẫn không có vấn đề gì xảy ra.
Sếp tổng lên tiếng xong thì đến đến tổng biên tập của "Không độ", chị May lên phát biểu.
Chị May thích nhất là giảng giải mấy câu đạo lý, còn muốn bày tỏ lòng kính trọng đến "Nữ ma đầu" Miranda* vì tài năng và tâm kế, trong lúc đang giảng giải còn bỗng nhiên nhắc đến cả biến động nội bộ bên trong của tạp chí.
(*) : Chỉ Miranda Priestly, nhân vật tổng biên tập trong phim "The devil wears Prada" (hay lắm mọi người nên xem nha)
Mỗi người ngồi dưới đều là người tinh ý, khi thấy cô ấy cue* đến "Phó tổng biên tập mới nhậm chứ", mọi người theo bản năng nhìn về phía Cốc Khai Dương.
(*) Tác giả dung từ tiếng anh nên mình cũng giữ nguyên, cue là nhắc đến, ám hiệu, ám chỉ
Cốc Khai Dương giống thiên nga trắng nhỏ đắc ý thắng trận, rụt rè đứng dậy, từ khoé mắt đến đuôi lông mày đều lộ rõ niềm vui sướng.
Cũng có người chỉ liếc mắt qua nhìn cô nàng một cái, rồi lại nhìn về phía người ngồi bên cạnh là Quý Minh Thư, ví dụ như Tô Trình.
Tô Trinh năm nay 42 tuổi, đã cầm vô số cúp ảnh hậu, lại them ba lần kết hôn với những người có chức có quyền, ở giới thời trang hiện nay vẫn luôn là nhân vật nổi tiếng hàng đầu, có tầm ảnh hưởng lẫn địa vị.
Cô ấy thoáng nghiêng đầu, ghé sát vào người đàn ông bên cạnh, giọng nói như thám thính bậc con cháu, trêu ghẹo hỏi: "Sao lại không đi cùng Minh Thư? Giận dỗi à?"
Người đàn ông giương mắt, nhin về Quý Minh Thư cách đó không xa, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ly rượu, tần suất giống hệt như chiếc đồng hồ bạch kim trên cổ tay.
Qua một lúc lâu sau, anh ta cũng chưa lên tiếng, mặt giống như đang cười nhưng lại không thấy ý cười nơi đáy mắt.
Tô Trình nghĩ rằng anh là đang thừa nhận, lại nhỏ giọng truyền đạt cho anh ta kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ.
Anh ta gật đầu, ánh mắt vẫn chưa thu lại.
Hai năm không gặp, Quý Minh Thư vẫn giống hệt như trước, mặc dù khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình, nhưng vẫn có thể thấy sự diễm lệ không gì sánh bằng, không hề thua kém cả phòng tiệc với ánh đèn rực rỡ kia.
* * *
Tiệc tối qua đi, after party* được sắp xếp thành buổi đấu giá từ thiện, các khách mời tham gia được dẫn đến một căn phòng nhỏ khác.
(*) after party = một hoạt động sau khi bữa tiệc chính kết thúc, ở đây là chỉ buổi từ thiện
"Vật phẩm số 029, vòng cổ nạm kim cương ngọc trai đen tự nhiên đến từ Tahiti, do cô Tô Trình quyên tặng.."
Trên khán đài, người phụ trách đang giới thiệu sản phẩm, mà trước đó Quý Minh Thư đã xem qua một lượt danh sách vật phẩm đáu giá.
Trong lòng cô khẽ mỉm cười, suy nghĩ xem đêm nay có người nào muốn đốt tiền để đổi lại nụ cười của ảnh hậu hay không.
Ngay khi vừa mới nảy ra suy nghĩ trong đầu, nhân viên phụ trách đã báo giá: "Giá khởi điểm, 800 nghìn" *
(*) trong nguyên tác để 80 vạn, mình quen dùng đơn vị nghìn nên mình đổi thành 800 nghìn cho dễ hiểu.
(1 vạn = 10 000 tệ = 34 triệu VND, vừa tính thử cái vòng cổ giá khởi điểm là 2 tỉ 7 VND nha các bác)
"850 nghìn!"
"900 nghìn!"
"1 triệu!"
Lời nói vừa dứt, giá cả đã liên tục thay đổi.
Khi giá đã được đẩy lên con số 3 triệu, không ít người nhìn về phía sau bên phải của Quý Minh Thư, có người còn không nhịn được tình hình này mà xì xào bàn tán.
Quý Minh Thư không nhúc nhích, không quay đầu cũng có thể tưởng tượng ra cử chỉ nhàn nhã bình thản liên tiếp giơ thẻ của người nọ.
"5 triệu, hiện tại đã lên đến 5 triệu"
"5 triệu lần thứ nhất, 5 triệu lần thứ hai, 5 triệu lần thứ ba!"
"Chốt giá!"
Tiếng búa giao dịch thành công nặng nề vang lên.
"Wow, 5 triệu? Anh chàng đó là ai vậy?"
Nghệ sĩ nhỏ vừa mới được tham gia buổi đấu giá lần đầu cũng nhìn ra được, trong lần đấu giá này, chiếc vòng cổ kia bị đẩy giá lên quá cao, không nhịn được bàn tán với người đại diện.
"Sầm Sâm.." người đại diện lẩm bẩn, "Anh ta sao bỗng nhiên lại trở lại nhỉ."
Cô bé mới bước vào vòng danh lợi này, thấy cái gì cũng mới mẻ, nắm bắt được đúng trọng điểm của câu chuyện, hỏi lại: "Anh ta tên là Sầm Sâm sao? Rất lợi hại à?"
Người mới này tạm thời không với được đến chỗ Sầm Sâm, hôm nay mang đến đây cũng để nhìn thấy sự đời, người đại diện cũng lười giải thích cho cô nàng, chỉ cúi đầu, bấm di động liên tục, truyền thông tin cho cấp dưới cùng với một vài nghệ sĩ có vai vế khác.
Ở hội trường, không ít người cũng giống như người đại diện này, truyền thông tin đi khắp nơi.
Thái tử của Kinh Kiến Sầm gia, đi đến nước Úc xa xôi để khai thác thị trường nước ngoài, đã hơn hai năm chưa xuất hiện trong nước.
Hôm nay, anh ta không hề báo trước mà xuất hiện ở đây, cư xử còn cao ngạo khác thường, như là đang thể hiện một tín hiệu –--
Nội chiến của Kinh Kiến kéo dài đã mấy năm nay, kết thúc.
Nếu như không ngoài dự đoán, sau đêm nay, Tứ Cửu thành* lại có thêm một nhân vật phong vân để mọi người hóng hớt đây.
(*) ám chỉ Bắc Kinh
* * *
Trên thực tế, tham gia buổi tự thiện này vốn nằm ngoài kế hoạch của Sầm Sâm.
Nhưng trước giờ anh luôn hành động tỉ mỉ cẩn trọng, nên khi có người nhờ anh đi cùng Tô Trình đến tham dự, Sầm Sâm không chỉ vô cùng kiên nhẫn dẫn người lớn đi tham dự các hoạt động, mà còn bỏ nhiều tiền mua đồ Tô Trình quyên góp, được giới thiệu là vòng cổ ngọc trai mà Tô Trình đã yêu thích nhiều năm.
Kiểu hoạt động đấu giá nhỏ được tổ chức bởi tạp chí thời trang như này, vốn thể hiện tâm ý là chính, bây giờ được Sầm Sâm nâng giá lên như vậy, có thể coi như cho Tô Trình thể diện.
Tô Trình mặt đầy ý cười, chầm chậm nói: "Hôm nào lão Bùi rảnh, cậu cùng Minh Thư tới nhà ăn cơm đi."
Thế là coi như đã ổn.
Buổi đấu giá kết thúc, có không ít ánh mắt dừng lại trên người Sầm Sâm.
Anh ta vẫn ngồi ở chỗ tối, nới lỏng cà vạt phía cổ áo, hai chân vắt chéo, dựa lưng về phía sau.
Tối nay có nhiều khách khứa, anh cùng Tô Trình đến tương đối muộn, rất nhiều người không biết anh cũng tới.
Bây giờ đã biết rồi, người có quen biết đương nhiên muốn tiến lên bắt chuyện, kể cả không quen biết thì cũng muốn đi đến làm quen.
Quý Minh Thư ngồi tại chỗ lù lù bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía sân khấu đã không còn vật phẩm, khuôn mặt biểu cảm lạnh như băng.
Cốc Khai Dương nhìn đến kinh hồn bạt vía, sự hưng phấn nhân dịp được thăng chức tăng lương đã mất sạch khi nhìn thấy Sầm Sâm vì Tô Trình mà giơ bảng nhiều lần để mua được chiếc vòng cổ kia.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Chồng em về lúc nào vậy? Hai người cãi nhau à?"
"Không."
Quý Minh Thư chỉ trả lời vế sau, bởi vì vế trước, chính cô cũng không biết câu trả lời.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một đôi giày da màu đen chậm rãi tiến vào tầm mắt cô.
Đôi giày quen mắt, cách buộc dây giày độc nhất vô nhị, bởi vì tầm mắt chạm vào đôi giày kia, trong nháy mắt, trong đầu Quý Minh Thư liên hiện ra hình dáng của chủ nhân đôi giày đó.
"Minh Thư, về nhà thôi."
Âm thanh của anh không cao không thấp, bình đạm tầm thường, làm Quý Minh Thư cứ ngỡ rằng bọn họ giống như một cặp vợ chồng bình thường, ngày nào cũng gặp nhau.
* * *
"Tôi lái xe đến..
Tôi thật sự.." Cốc Khai Dương đứng trên đôi giày cao 10cm, bị Quý Minh Thư âm thầm kéo ra bên ngoài, cảm thấy đứng không vững, "Hai người cứ về nhà đi, kéo chị làm gì, chị không cần đưa.."
"Chị cần được đưa về nhà."
Quý Minh Thư lạnh lùng nhìn, nhanh chóng chặn họng cô nàng.
Ngoài Học viện tranh sơn dầu, trời mưa to, bóng đêm đen kéo đến, không có một tia sáng lọt qua, gió thổi mạnh, một nửa đem đến hơi lạnh, một nửa lại mang theo sự ẩm ướt nóng nực của đêm hè.
Tài xế cung kính mở cửa ghế phụ.
Thấy Sầm Sâm không có biểu hiện muốn ngồi, Quý Minh Thư theo bản năng đi trước, nhưng Sầm Sâm bỗng nhiên giơ tay ngăn lại, sau đó nhìn về phía Cốc Khai Dương.
Cốc Khai Dương giật mình một cái, đi đến phía trước, đặc biệt tự giác mà ngồi ghế phụ, để lại cho đôi vợ chồng son không gian rộng rãi đằng sau.
"Cái đó, đưa tôi đến Quốc Tế Tinh Cảng là được, xin cảm ơn."
Cốc Khai Dương nhanh chóng nói địa chỉ cho tài xế, xong lại từ kính chiếu hậu vụng trộm nhìn đôi vợ chồng lạnh nhạt ở hàng ghế sau.
* * *
Hai người cùng nhìn về phía trước, không ai phản ứng với ai, ở giữa chỗ ngồi còn có thể nhét được một người siêu mập nặng 200 cân*
(*) Ở Trung, 2 cân = 1kg, nên ở đây có lẽ chỉ người nặng 100kg
Chiếc xe Bently chạy vào đường chính, suốt 3 phút, trong xe không một tiếng động, Cốc Khai Dương cảm thấy rằng, một xe bốn người đang sống sờ sờ sẽ nghẹn chết mất nếu cứ im lặng như vậy.
Cô nàng ấp ủ muốn tìm đề tài nói chuyện, Sầm đại boss đột nhiên lên tiếng: "Cốc tiểu thư, chúc mừng cô được lên chức."
Cốc Khai Dương theo bản năng cười gượng hai tiếng: "Cảm ơn, cảm ơn."
Thuận miệng cô cũng đáp lại một câu đầy giả trân: "Sầm tổng đã lâu không xuất hiện, đêm nay cũng thật là bùng nổ* quá."
(*) Nguyên tác là A bạo
Quý Minh Thư từ kính chiếu hậu trợn mắt liếc cô một cái
"Bùng nổ?" Sầm Sâm đối với từ ngữ của giới trẻ cảm thấy tương đối xa lạ.
Không chờ Cốc Khai Dương giải thích, Quý Minh Thư thuận miệng nói tiếp: "Anh cảm thấy mình là bình thường* cũng đúng."
(*) Nguyên tác là B bạo
Giải thích A bạo, B bạo:
A bạo là ngôn ngữ mạng, ý chính là bùng nổ (rất đẹp trai, đẹp trai đến bùng nổ)
A ở đây là Alpha, là kẻ mạnh, còn B là Beta, là người bình thường.
B bạo tức là anh cũng thường thôi.
.
Danh Sách Chương: