Đến giờ ăn cơm, Sầm Sâm bảo Chu Giai Hằng đi đặt bàn tại một nhà hàng gần đó.
Quý Minh Thư vốn cũng không muốn đi lắm, mỗi lần cô ra ngoài ăn cơm cùng Sầm Sâm đều cảm thấy không tốt.
Bởi vì Sầm Sâm khi ăn không nói chuyện, hơn nữa tuy anh nhìn có vẻ thong thả ung dung nhưng thực ra lại ăn rất nhanh.
Ăn xong, anh cứ như thế mà ngồi nhìn người đối diện, còn thường xuyên xem đồng hồ, cứ như khi đi học, thầy giám thị đứng bên cạnh bạn nói: "Em viết gì cũng được, làm nhanh còn nộp bài, thời gian làm bài còn năm phút, còn ba phút, chỉ còn một phút cuối cùng", cái này ai mà chịu được.
Chỉ là vừa ầm ĩ một trận xong, lại nhận vòng tay hối lộ, cô cũng không tiện vả mặt ông chồng này, đành phải giả bộ vui vẻ đồng ý.
Sầm Sâm còn việc phải làm, Quý Minh Thư cũng khó có khi nào hào phóng mà tỏ vẻ thông cảm, "Anh cứ làm đi, không sao, tôi có thể tự đi loanh quanh một chút.
"
Sầm Sâm: "Vậy để Chu Giai Hằng dẫn em đi, có chuyện gì thì cứ tìm cậu ta.
"
Quý Minh Thư làm bộ "ok", lại lướt mắt nhìn bàn làm việc của Sầm Sâm.
Tờ đơn ly hôn từ đầu anh rơi xuống kia vẫn lẳng lặng nằm trên bàn.
Cô đi bộ về phía bàn làm việc, làm bộ như không có việc gì mà nhẹ nhàng rút tờ đơn giấu ra phía sau, sau đó nhẹ nhàng nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
May mà từ lúc cô đưa ánh nhìn ngạo nghễ đó ra, ánh mắt Sầm Sâm cũng chưa dừng lại trên đống giấy tờ này, cô dù không học luật cũng có thể nhìn ra được loại đơn ly hôn down trên mạng về này có hiệu lực đến đâu, nếu như bị Sầm Sâm nhìn thấy, có khi còn trào phúng cười cợt một hồi cũng nên.
-
Đối diện văn phòng Sầm Sâm là bên tổng trợ lý, bên đó có hai mặt văn phòng dựa vào tường, hai mặt còn lại là thiết kế kính pha lê trong suốt hình tròn, bên trong, tất cả các bàn làm việc đều hướng về phía văn phòng tổng giám đốc.
Quý Minh Thư vừa ra cửa, bên đó đã có vài người để ý đến cô, rất ăn ý mà đứng dậy cùng lúc, gật đầu chào Quý Minh Thư.
Quý Minh Thư hơi dừng lại, quay đầu hỏi Chu Giai Hằng: "Tất cả mọi người đều là trợ lý của Sầm tổng à?"
Cô âm thầm đếm, có tổng cộng 9 người, thêm Chu Giai Hằng nữa là 10, anh ta cần gì phải có nhiều trợ lý như vậy? Không thể tự sinh hoạt được chắc?
"Đúng vậy.
" Chu Giai Hằng gật đầu.
Cậu ấy dẫn Quý Minh Thư vào trong, giới thiệu từng người một: "Hai người này là trợ lý phiên dịch của Sầm tổng, trợ lý La thông thạo bốn thứ tiếng, trợ lý Vương xuất thân từ viện dịch thuật cao cấp; trợ lý Lý chủ yếu phụ trách việc kết nối giữa Sầm tổng và tập đoàn bên nước ngoài, trợ lý Hoàng hiện nay phụ trách việc đối nội cũng như làm việc với bên Kinh Kiến.
.
"
"Phân công thật tinh tế.
"
Quý Minh Thư không có chút kinh nghiệm làm việc nào, cũng không hiểu rõ mấy chức vụ cụ thể mà cậu ta nói, thiếu chút nữa hết từ vựng, nghe xong phải tỏ vẻ đã hiểu mà bình luận một câu "Tinh tế", lại nói: "Mọi người đều bận, không cần để ý đến tôi.
.
Làm việc vất vả rồi.
"
Nhóm trợ lý lại đồng loạt cúi người chào.
Quý Minh Thư thiếu chút nữa cho rằng bọn họ muốn đồng thanh nói "Vì sếp phục vụ", theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.
Hơn nữa, cô tuy là phu nhân tổng giám đốc, không ít lần đến khách sạn, nhưng tổng bộ thì đúng là lần đầu đặt chân đến.
Đi bộ đến nhà hàng, cô và Sầm Sâm ân ái kéo tay nhau, trong cái nhìn chăm chú của nhân viên mà rời khỏi tòa nhà.
Cùng lúc đó, trong tập đoàn, tin tức đã lan truyền khắp nơi.
"Phu nhân cũng có điểm xinh đẹp nha.
"
"Có điểm thôi á? Tôi không đồng ý với cụm từ này!"
"Tôi đã chú ý đến, phu nhân khi xuống dưới đã có thêm một chiếc lắc tay, hí hí.
"
"Mấy chị em cô đúng là người sói.
"
"Chị em, cô tinh tế như thế, có cần chúng tôi tới lau dọn giúp không?"
"Giám định vợ chồng hạnh phúc hoàn tất.
"
-
Ở bên này, Quý Minh Thư đang cùng Sầm Sâm làm một đôi vợ chồng plastic yêu thương nhau như lúc ban đầu, còn ở bên kia, Trương Bảo Xu lại chọc phải ông lớn, gây bao phiền toái.
"Xin anh hãy tin tưởng em, cái này thật sự chỉ là hiểu lầm, em cũng không biết tại sao đột nhiên lại như vậy.
.
"
Trương Kỳ không kiên nhẫn ngắt lời, "Diễn cái con mẹ cô, đừng có là diễn với tôi ở đây.
* cô đáng giá bao nhiêu cũng không rõ à? Còn dám chơi ông đây! Tôi cảnh cáo cô, con mẹ nó còn dám ở trước mặt ông lắc lư thì ông đây giết chết cô!"
"Em.
.
"
Trương Bảo Xu còn không kịp nói hết câu, Trương Kỳ lập tức dập điện thoại.
Cô ta nắm chặt di động, môi tái nhợt, run rẩy ngồi trên sô pha.
Thật ra ban đầu, cô ta cũng chỉ nghĩ rằng muốn lợi dụng Trương Kỳ tạo nên hình tượng bản thân là bạch phú mỹ, bạn trai là người có bối cảnh.
Cô ta nghĩ rằng, bên ngoài nhiều tin tức như vậy, hơn nữa cũng đúng là có chút quá khứ với nhau, Trương Lỳ chắc cũng không đến mức vì một cái tin thật thật giả giả mà gây phiền toái cho cô ta.
Không ngờ đêm xã giao đó, vừa vặn có phóng viên đến hội sở săn tin, chờ đợi tin tức của một nữ minh tinh khác, ai ngờ đến cái bóng của cô ấy cũng không thấy, nhưng lại thuận tay chụp được ảnh của Trương Bảo Xu cùng Sầm Sâm.
Cô ta động lòng, dứt khoát bảo phóng viên đem ảnh chụp đổi thành ảnh của Sầm Sâm, câu chữ và nội dung của tin tức thì không đổi.
Nếu như vậy, sau đó cô ta sẽ lại được để ý, vạch trần người trong ảnh không phải Trương Kỳ, mà là thái tử của Kinh Kiến với bối cảnh thâm sâu hơn nữa.
Cô ta nghĩ nếu Sầm Sâm bên kia tìm đến mình hỏi chuyện, cô ta cũng có thể giả vờ không biết phủi sạch lỗi lầm, nói là phóng viên nhìn nhầm, là cô ta với Trương Kỳ có quan hệ.
Nhưng nào ngờ, Sầm Sâm lười tìm đến cô ta, trực tiếp gặp Trương Kỳ cắt đứt hợp tác giữa hai nhà, điều này trực tiếp dẫn đến việc Trương Kỳ tìm đến cô ta trút giận.
Đại não cô ta giờ trống rỗng, vừa mê man, vừa bị khủng hoảng.
-
Giữa trưa, nhà hàng Pháp gần CBD rất vắng khách, trong không gian còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng, người phục vụ đi lại gần như không phát ra tiếng động.
Hôm nay bữa chính là bò bít tết và nấm xào kiểu Pháp, chờ người phục vụ rời đi, Quý Minh Thư lại lặp lại chủ đề lúc nãy, hỏi, "Tại sao anh cười với cô ta?"
Lúc ở văn phòng, cô bị lừa gạt đến quên hết chi tiết, bây giờ đang ăn, cô bỗng nhiên nhớ lại trong ảnh chụp, Sầm Sâm đã cười.
Cũng thật lạ, anh ở trước mặt vợ mình toàn ra vẻ lạnh nhạt, ngay cả vừa rời giường cũng chẳng thấy được sự ôn nhu, thế mà ở trước mặt cô tuyến 380 kia cười đến là vui vẻ.
Nghĩ đến điều này, Quý Minh Thư hết cả tâm trạng ăn uống, trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn phải hỏi chuyện.
Sầm Sâm hạ ly rượu vang đỏ xuống, liếc cô thật sâu một cái, "Tôi không cười với cô ta.
"
?
Không lẽ cười với ma chắc?
Tên đàn ông thối này nói được nửa câu, lại ngồi ăn rất ngon miệng, không có ý định tiếp tục giải thích.
Quý Minh Thư không hiểu gì, thật sự không nhịn được, lại lén nhìn ảnh chụp.
Nụ cười này, nhìn như tầm mắt Sầm Sâm đang hạ xuống.
Cô âm thầm khoa tay múa chân, theo tầm mắt anh, rơi xuống túi hàng hiệu của Trương Bảo Xu.
Chiếc túi này.
.
Ngay cả đến Sầm Sâm, người không quan tâm lắm đến thời trang mà liếc mắt còn có thể nhận ra ngay, thì Quý Minh Thư từ nhỏ đã tiếp túc với hàng xa xỉ thì cớ sao lại không nhạy bén bằng anh.
Cô lập tức nhớ đến ngày trước mình đã lấy chiếc túi này, chụp lên đầu Sầm Sâm rồi hanh hung anh một trận, còn nói mạnh miệng gì mà muốn giết chết tên biến thái nhà anh, lập ra một loạt chiến công vĩ đại.
Trầm mặc một lát, cô buông di động, lại cầm lấy dao nĩa, làm bộ như không có việc gì nói: "Nhà này Pháp này làm đồ ăn rất chuẩn, bò bít tết đúng là không tồi.
"
Sầm Sâm nhàn nhạt mà nhìn cô một cái, không tiếp lời.
Lại như mọi ngày, lần ăn cơm này lại có cảm giác như bị giám thị thúc giục nộp bài thi.
Đang lúc Quý Minh Thư không chịu nổi mà muốn khoét hai mắt Sầm Sâm cho anh khỏi nhìn chằm chằm cô lúc ăn nữa, thì Sầm Sâm đột nhiên hỏi: "Hai ngày nữa bọn Giang Triệt Triệu Dương sẽ về đế đô, sẽ gặp nhau ở Ung Hòa một chút, em có muốn đi không?"
Quý Minh Thư ngẩng đầu, "Tôi đi làm gì.
"
"Tùy em.
"
"! "
"Đây là thái độ mời người khác của anh à? Không muốn tôi đi thì đừng có hỏi, anh không muốn tôi đi đúng không? Thế thì tôi đây một hai phải đi nhé!"
Quý Minh Thư vẫn đang có chút cáu kỉnh.
Sầm Sâm xoa thái dương, lại một lần nữa cảm giác thật khó khăn khi giao tiếp cùng cô vợ có đầu óc như trên mây này.
Hắn không nhiều lời, chỉ nói: "Đến lúc đó tôi bảo người đón em.
"
-
Bọn Giang Triệt, Triệu Dương và Thu Dương là mấy người cùng tuổi với Sầm Sâm ở đại viện, sau khi Sầm Sâm trở lại ngõ nhỏ Nam Kiều, bọn họ liền chơi với nhau, sau này lại cùng nhau đi học, cũng coi như có giao tình mười mấy năm từ bé.
Đương nhiên Quý Minh Thư cũng biết bọn họ, chẳng qua lúc nhỏ cô cầm đầu bọn nhóc đi cô lập Sầm Sâm, nên đối với hội chơi cùng anh cũng không có thiện cảm, tình cờ gặp nhau ở trường cũng chỉ hừ lạnh xem thường, có cùng "đại ngộ" nhai kẹo cao su thổi bóng đến vỡ với Sầm Sâm.
Có điều, mấy chuyện này chỉ là Quý Minh Thư đơn phương không vừa mắt, còn hội con trai đương nhiên sẽ không so đo cùng cô, chỉ coi như cô là em gái mà nuông chiều, lúc rảnh cũng sẽ cùng cô chơi đùa.
Thật ra, khi trước bất thình lình có tin tức kết hôn của Quý Minh Thư và Sầm Sâm, cả hội hai mắt trợn tròn, còn bội phục anh em có gan lớn, không sợ chết mà dám cưới cô gái tính cách tiểu thư lắm tiền nhiều của này, thậm chí còn cảm thấy hơi đồng tình.
-
Tại phòng "Giấc mộng Nam Kha" ở hội sở Hòa Ung, một ngọn đèn vàng tỏa bóng nghiêng nghiêng phản chiếu trên mặt sau của tấm bình phong, Giang Triệt châm thuốc, ảnh lửa đỏ tươi lóe sáng, vừa vụt sáng lại tắt đi.
Anh châm thuốc xong, đẩy hộp thuốc đến trước mặt Sầm Sâm, Sầm Sâm không nhận.
Triều Dương "mặt người dạ thú" hiện tại đang là bác sĩ, ngày thường cũng không "chơi đồ".
Nhưng thật ra Thư Dương đang hất cằm về phía cô bạn gái mới, ý bảo cô đi lấy giúp mình.
Hai người Triệu Dương và Thư Dương này vẫn luôn ầm ĩ, đặc biệt là Thư Dương, bình thường ở ngoài còn muốn gọi mấy cô "công chúa" * đến cho náo nhiệt, hôm nay nghe có Quý Minh Thư đến nên mới không dám gọi mấy cô nàng không đứng đắn đến, bằng không Quý đại tiểu thư có khi muốn hất rượu từ đầu đến chân rồi mắng anh, cho rằng anh không xứng đáng có cùng một chữ "Thư" giống với tên cô.
(*) công chúa, ý chỉ 4`
Sầm Sâm là người thích an tĩnh, mấy chuyện ầm ĩ này thường không tham dự, bình thường hay nói chuyện với Giang Triệt nhiều hơn.
Hơn nữa hai người cùng tham gia vài hạng mục đầu tư tài chính, tụ tập với nhau đa phần là bàn chuyện công việc.
Lúc này, mấy người họ ngồi ở bốc góc bàn, chia bài nói chuyện, Sầm Sâm với Giang Triệt mở miệng là nói mấy chuyện tài chính, Thư Dương vô cùng không có kiên nhẫn lắng nghe.
Thư Dương: "Tôi nói hai người các cậu, vất vả lắm mới có một buổi tụ tập như này, có thể đừng nhắc đến 7749 mấy cái hạng mục đó được không?"
"Đặc biệt là cậu đó anh Sâm, cậu có kiếm nhiều tiền hơn nữa chẳng phải toàn đưa cho cái cô QMT kua tiêu sài hay sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu có bao nhiêu tiền thì cô ấy có thể tiêu bấy nhiêu, tuyệt đối không ngại nhiều, chẳng lẽ cậu còn hi vọng cô ấy có thể giúp cậu quản lí tài chính, tiết kiệm giúp cậu giàu có mấy đời chắc? Tôi khuyên cậu đừng liều mạng như vậy, sống trên đời phải biết tự chăm sóc bản thân, giữ sức đi.
"
Triệu Dương nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi Sầm Sâm: "Anh Sâm, vợ cậu rốt cuộc có tới không?"
Không chờ Sầm Sâm nói tiếp, Thư Dương liền trực tiếp trả lời hộ anh, "Thế mà cũng phải hỏi à, Quý đại tiểu thư không tốn mất ba năm, mà lại chỉ rửa mặt trang điểm chải tóc hết nửa tiếng là có thể ra khỏi cửa được chắc?"
Triệu Dương và Giang Triệt đều đột nhiên cười khẽ, âm thầm tỏ vẻ đồng tình với lời nói của cậu ta.
Thư Dương uống rượu vào bắt đầu lên mặt, lại tiếp tục phát biểu ý kiến, "Anh Sâm, cậu có biết như vậy gọi là gì không? Cậu chính là đang kiếm nhiều tiền nhất, nuôi con chim hoàng yến quý nhất!"
"Tôi là người thực tế, tiền cũng không có quá nhiều, cái này còn không phải là nuôi chim hoàng yến hay bình hoa gì đó là, chỉ cần kiểu bình thường thôi, tôi một ngày có thể đổi vài người, mấy năm liền mỗi người một kiểu!"
Cậu ta càng nói càng hăng, đắc ý nói không ngừng mồm.
Sầm Sâm cầm bài poker trong tay, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua phía sau bình sau, ngẩng đầu nhìn Thư Dương một cái.
Giang Triệt cũng phủi bụi trên người, ho nhẹ một tiếng, để ly Whisky lên bàn.
Nhưng Thư Dương không hiểu được ám hiệu của hai người họ, còn muốn tiếp tục dẫm lên bãi mìn, "À đúng rồi, Sâm, cô Lý Văn Âm kia học xong rồi, sắp tới chắc sẽ về nước đấy, cậu có biết không?"
Khi nãy Giang Triệt ho giả, giờ đây đúng là bị sặc nước rồi.
Triệu Dương cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí.
"Thật ra Lý Văn Âm cũng rất xinh đẹp, hơn nữa người làm nghệ thuật đúng là cũng có điểm đặc biệt, còn cả làm công việc liên quan đến nghệ thuật, cũng không xa xỉ!"
Anh ta nói nói, cuối cùng cũng cảm giác được có điều gì đó không đúng, lông tơ trên người anh ta đột nhiên dựng đứng lên bất thường.
Cứ thế mà khựng lại hai giây, đột nhiên âm lượng anh ta tăng cao, "Nhưng mà, đàn ông kiếm tiền là phải để cho phụ nữ tiêu xài, cứ như Sâm, tôi rất hâm mộ cậu ấy, có người phụ nữ giúp cậu ta tiêu tiền đó!"
"Tiểu Thư phẩm vị tốt như vậy, dáng người lớn lên lại xinh đẹp đến thế, các cậu nói xem, cái đất kinh thành này có thể tìm được người thứ hai chắc? Cô ấy ở Bắc Kinh là độc nhất! Khi ra ngoài đi cùng cô ấy thật sự rất có mặt mũi! Đây không phải chính là giá trị tồn tại của đàn ông hay sao? Các cậu nói xem, sao anh Sâm tốt số như thế, có thể cưới cô nàng tiên nữ này làm vợ cơ chứ?".
Danh Sách Chương: