_Nó đứng đợi ba nó trước cổng trường mãi mà chẳng thấy ba Nó đến, "chắc hôm nay ba bận chở khách, thôi mình tự về cũng được"- Nó nghĩ thầm rồi bước chân men theo vỉa hè mà về nhà…
- -Ba Nó làm nghề đạp xích lô, nhà Nó cũng khá xa trường học nên ba Nó thường ngày vẫn chở Nó đi, đón Nó về trên chiếc xích lô cà tàng đó…
- -Nhà Nó nghèo lắm, trước đây gia đình nhà ba Nó giàu hơn nhà mẹ Nó nên ông nội Nó không đồng ý cho ba Nó cưới mẹ Nó nhưng vì yêu mẹ Nó ba Nó đã từ bỏ cái gia đình cao sang đó để đến với mẹ Nó rồi sinh ra Nó, khi ba Nó đi ông nội Nó chẳng cho ba Nó cái gì cả. Ba mẹ Nó đã từ hai bàn tay trắng làm nên như bây giờ…
- -Hồi trước gia đình Nó cũng khá khá do ba mẹ Nó chịu khó làm ăn, nhưng mẹ Nó không hiểu sao một năm nay đổ bệnh đau ốm triền miên, suốt ngày phải đi bệnh viện ba Nó phải bán nhà để chữa bệnh cho mẹ Nó, dành dụm được một ít ba Nó lại mua một căn nhà nhỏ hơn, bán cả xe máy ba Nó mua một chiếc xích lô cũ mèm nhưng sửa sang một chút cũng dùng để chở khách được…Mẹ ốm nên cũng không làm được việc gì chỉ ở nhà đan mấy cái chổi bán đỡ tiền mua rau…..
………………………………………………………
_Nó đang lang thang đi về nhà thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của ba Nó…
- -Băng Băng, Băng Băng ơi chờ ba với…-Ba Nó nghến nghến khỏi chiếc xích lô gọi theo Nó.
_Nó tên Phạm Băng Băng, năm nay mới 10 tuổi, thông minh, xinh xắn đáng yêu…" là một đứa con ngoan hiền, hiếu thảo…
- -Nó quay đầu nhìn lại thấy ba Nó đang cười thật tươi, mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả áo. Nó nhìn mà thương ba Nó lắm…
- -Băng Băng, ba xin lỗi bữa nay đông khách nên ba đến trễ, ba có cái này cho con nè…-Ba Nó cười đưa cho Nó một túi đồ gì đó…
- -Cái gì vậy ba- Nó cười híp mắt thích thú
- -Con lên xe đi rồi mở ra xem là biết mà- Ba Nó nói rồi ẵm Nó nên xe vừa đi vừa cười tươi rói…
- -Wa, ba ơi đẹp quá- Nó kêu nên sung sướng khi nhìn thấy món đồ ba Nó mua cho Nó là một đôi "giày vải" xinh xắn.
- -Con có thích không? Bữa nay có người khách bo thêm tiền cho ba nên ba mua cho con đó, đôi giày của con cũng cũ rồi nhỉ- Ba Nó cười hiền
- -Nó nhổm người nên lấy chiếc khăn đeo trên cổ ba Nó lau lau những giọt mồ hôi chảy long tong…Con cám ơn ba, hi hi con sẽ giữ Nó cẩn thận…
- -Uhm, con gái cưng của ba. Chúng ta đi về thôi- Hai ba con vừa đi vừa nói chuyệ vui vẻ, Nó yêu ba mẹ Nó nhất trên đời này dù nhà Nó có nghèo đi chăng nữa thì Nó vẫn thấy hạnh phúc lắm…
………………………………………………….
_Về đến nhà Nó xuống xe chạy lon ton vào nhà khoe với mẹ Nó…"Mẹ ơi, ba mua giày mới cho con nè mẹ"- Nó gọi từ ngoài cổng gọi vào chẳng thấy mẹ Nó thưa..., Nó đi xuống căn bếp xập xệ để tìm xem mẹ Nó có nấu cơm dưới đó không, bỗng Nó nhìn thấy mẹ Nó ngã xoài người dưới đất Nó liền kêu to…
- -MẸ ƠI…MẸ, MẸ BỊ SAO VẬY MẸ…HU HU…BA ƠI BA, BA XUỐNG ĐÂY NHANH LÊN, MẸ LẠI BỆNH NỮA RÙI BA ƠI…HU HU…
- -Gì thế con?, Ba Nó chạy vội vào căn bếp, nhìn thấy mẹ Nó bị như vậy ba Nó hốt hoảng…."Băng Băng con tránh ra để ba đưa mẹ đến bệnh viện, mau mau kẻo không kịp"…
- -Ba Nó bế mẹ Nó ra xích lô rồi dặn Nó…"Con cứ ở nhà nghen, kiếm cái gì đó ăn. Ba mẹ sẽ về ngay thôi…"
- -Dạ, ba đi cẩn thận nha ba- Nó đưa tay lau hai hàng nước mắt chảy dài rồi bước vào nhà, Nó lục lọi thấy bát cơm nguội mẹ Nó để trên bàn. Nó thấy bụng sôi lên ùng ục, thế là Nó nhào vào ăn hết bát cơm trộn với nước mắm….Với một con bé 10 tuổi như Nó vẫn chưa ý thức được bệnh tình của mẹ Nó như thế nào, Nó chỉ biết mỗi lần mẹ ngất ba Nó lại bảo mẹ phát bệnh phải đưa vào bệnh viện và mỗi lần mẹ Nó vào bệnh viện thì nhà Nó y như rằng lại phải bán đi một thứ gì đó….