Quý Dung đang ngây người nơi phương nào lúc này mới tỉnh hồn nhìn thằng bạn ngồi bên cạnh mình.
"Hả, gì? Sao vậy?"
"Sao mày ngẩn người vậy, kêu mày cả buổi rồi đó!"
Người bạn đang ngồi kế bên Quý Dung đây là người bạn tốt của cậu, Phương Ý.
Y cười hì hì, ôm lấy cổ cậu, mắt nhìn xung quanh một chút, thấy bạn bè đang nói chuyện rôm rả, lúc này mới hào hứng nói:
"Chiều nay tụi mình dọn vào ktx rồi, mày biết ở chung phòng với ai chưa?"
Da của Quý Dung cực kỳ nhạy cảm, nên cậu không có thói quen tiếp xúc gần gũi như thế cho nên cố ý tránh ra một chút, nhỏ giọng trả lời:
"Không biết nữa, chắc là ở chung với Alpha ấy, dù sao thì lúc Alpha vào kỳ nhạy cảm thì Beta như tao cũng không ảnh hưởng gì mà..."
Còn chưa nói xong đã bị Phương Ý ngắt lời, y nắm lấy hai vai cậu mà lắc liên tục, mặt mày làm trò nói nhỏ:
"Chậc chậc, nãy tao đi nộp bài có nhìn trộm danh sách rồi! Bạn cùng phòng của mày là Tưởng Kha An đó!"
Quý Dung có chút bất ngờ, sau đó lập tức nhìn về đằng sau, nhìn về một bạn học nam có khí chất khác người kia kìa.
Người ta đang nghiêm túc đọc sách, đầu hơi cúi một chút, hoàn toàn không biết bản thân đang được hai người bạn cùng khoa nói đến.
"Là Tưởng Kha An đó! Là lớp trưởng lớp mình đó! Mày còn lo cái mẹ gì nữa, không học được ở lớp thì về ktx có lớp trưởng dạy rồi, có lớp trường dạy học rồi lo mẹ gì nữa!"
- -----------------
"Dọn đồ xong hết chưa con? Ba mệt quá rồi!"
"Bạn cùng phòng chưa tới hả con?"
Quý Dung gật gật đầu đáp dạ.
"Cũng may là mẹ con có tìm hiểu, nói ba đăng ký trường tư trọng điểm này cho con học, nhìn ktx rộng rãi vậy ở hai người rất tốt!"
"Cứ vậy đi, thoải mái với bạn cùng phòng một chút, thiếu gì cứ gọi ba mẹ nha, ba đi đây!"
"Tạm biệt ba!"
Quý Dung cười lên lộ hai đồng tiền điếu xinh xắn, tiễn ba ra cửa, lại nhìn từ ban công xuống, vẫy tay chào ba.
"Quý Dung?"
Giọng nói trưởng thành gợi cảm đột nhiên vang lên từ phía sau.
Quý Dung sợ nha, quay lại thấy là Tưởng Kha An, lại nhìn vali của hắn:
"À, lớp trưởng, cần tớ giúp gì không?"
Tưởng Kha An không trả lời, chỉ nhíu mày, kéo vali vào trong ktx.
"Cậu ở chung với tôi sao?"
"Đúng rồi, làm sao vậy?"
Quý Dung đột nhiên có chút lo lắng, đừng nói là Tưởng Kha An không muốn ở chung phòng với mình đi á nha?
"Không có việc gì, buổi tối cậu ngủ có ngáy không?"
Tưởng Kha An nhìn chằm chằm cậu hỏi.
Quý Dung nghe hỏi lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt của hắn.
"Không... không có đâu, tớ ngủ đàng quàng lắm á."
"Ừhm."
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Quý Dung thở dài, xoay người lại tiếp tục công việc dọn dẹp giường mình.
Tuy biết lớp trưởng lạnh lùng lắm, ngày thường lúc nào cũng ở một mình cả, nhưng nói chuyện rồi mới biết, tên này thật sự không muốn nói chuyện cơ!
Cậu lắc đầu chẹp miệng, loại Alpha như này sau này làm sao mà tìm được Omega cơ chứ, nhìn cái bộ dạng này có giống biết lo cho vợ đâu.
"Xem ra sau này không thể nhờ cậu ấy chỉ bài rồi, cũng không phải việc của người ta, chỉ cần không cãi nhau là được rồi."
Quý Dung nghĩ xong, hừ một cái, vuốt vuốt ga trải giường.
[Đáng yêu quá]
Hả? Gì cơ?
[Bé cưng đáng yêu quá]
Tiếng ai nói vậy cơ chứ?
Quý Dung đột nhiên quay đầu lại, đằng sau cậu đâu có ai đâu.
Chỉ nhìn thấy một mình Tưởng Kha An mà thôi, người ta còn đang lo dọn giường kia kìa.
Ngón tay thon dài trắng nõn, từng khớp xương ngón tay thon gọn, chỉ là vuốt ga trải giường cho phẳng thôi mà như đang chạm vào tác phẩm nghệ thuật vậy ấy.
Cả người có quan tâm gì sự đời đâu... hoàn toàn không phải người vừa nói chút nào.
Quý Dung có chút không hiểu được gì đang xảy ra.
Ảo giác?
Dọn giường xong, xếp xong đồ đạc cũng đã tới tối rồi, bởi vì hôm nay là ngày dọn vào ktx của cả trường, nếu không có tiết tự học vào buổi tối.
Quý Dung ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi nằm trên giường lấy điện thoại ra chơi.
"Tiểu Dung, Tiểu Dung! Báo cáo tình hình chiến sự đi!"
"Không có gì hết, người ta lạnh lùng lắm, coi bộ sau này không thân thiết được đâu."
Tắt điện thoại, Quý Dung nhắm hai mắt ngáp một cái, bé mệt rồi nha.
[đáng yêu]
Hả?
[giống bé mèo con quá]
Cơn buồn ngủ vừa tới của bé Dung bay sạch!
Bản thân sắp xù lông giống bé mèo rồi đây!
Rốt cuộc là yêu quái phương nào!?
Hai mắt bé Dung mở to, nhìn chằm chằm về phía Tưởng Kha An.
Bởi vì không mở đèn lớn, cả phòng chỉ mở đèn bàn thôi, Tưởng Kha An lại ngồi cách đèn bàn hơi xa một chút, Quý Dung không rõ hắn đang làm gì.
"Làm sao vậy?"
Giọng nói có chút khàn khàn vang lên trong ktx.
Quý Dung có chút không hiểu sao mà hơi lo lắng á, lắp bắp trả lời:
"Cậu... cậu vừa nói chuyện hả?"
Ktx có chút im lặng.
"Không có."
"À, à!" Quý Dung vội vàng trả lời, "Không, không có gì đâu..."
Má nó, lớp trưởng chắc nghĩ mình bị khùng rồi!
Quý Dung chui đầu vào trong chăn, hận không thể tán mình hai bạt tay.
Cuối cùng là ai, là ai nói chuyện vậy hả, là yêu quái phương nào tới đây sao?
Cấp ba áp lực vậy luôn á hả? Tới mức ảo giác, ảo giác luôn rồi nè!?
Mặc kệ, mệt quá rồi, bé đi ngủ!!!
Quý Dung nhắm hai mắt lại, hẹn gặp Chu Công đi đánh cờ.
Lúc đầu còn ngại ngại mà sợ khó ngủ, ai mà ngờ do mệt quá mà ngủ mê mệt rồi.
Hồi lâu, mùi hương bạc hà thoang thoảng tràn ngập trong phòng.
Một bóng người từ từ chậm rãi đi đến gần, càng đến gần mùi bạc hà càng lúc càng nồng hơi.
Quý Dung chẹp chẹp ngủ ngon lành bằng gối ngủ siêu ngon mà ba mua cho mình.
"Ưm...a"
Trong lúc ngủ mơ màng, Quý Dung cảm giác như ai đang sờ mình, hừ hừ vài cái, đầu nhỏ chui ra từ trong chăn, mặt đỏ bừng.
Môi bóng bẩy mềm mại, theo nhịp thở còn vang lên vài tiếng ngáy nho nhỏ đáng yêu.
Một bàn tay thon dài vươn tới, chọt nhẹ vào mặt bé cưng, quá mềm mại rồi.
"Lừa người"
"Rõ ràng có ngáy mà, giống bé heo con."
Giọng nói khàn khàn như bị đè nén trong cuống họng.
"Nên phạt bé cưng như nào đây, bé lừa đảo."
Vừa nói, một bên còn dùng ngón trỏ cắm vào miệng nhỏ của bé Dung, tìm được lưỡi nhỏ mềm mại, sau đó trêu đùa.
Đầu lưỡi hơi nóng, dường như muốn đẩy ngón tay kia ra, hơi hơi dùng sức, nhưng chống cự không được còn bị ngón tay đó chọc ghẹo không kiêng nể gì.
Quý Dung đang ngủ say cau mày, chím miệng lại rồi vô thức mút lấy ngón tay đó.
Chỉ có việc này đã làm Tưởng Kha An cả người tê dại, cảm giác thoải mái từ ngón tay lan khắp người, hơi thở ngay lập tức dồn dập hơn.
Tưởng Kha An như một lữ khách trên sa mạc đã khát khô đến tận cùng thấy được ốc đảo với hồ nước trong lành kia, lập tức mút lấy ngón tay mình, nuốt trọn hết nước miếng của bé cưng dính trên đó.
Đôi mắt hắn đỏ lên trong màn đêm, hơi thở dồn dập, mùi bạc hà trong phòng trở nên nồng nặc dường như có thể làm đổ vỡ hết tất cả đồ vật.
Hắn chúi đầu vào cổ bé cưng mà cọ tới cọ lui.
"Cứng, đều tại em."