Quý Dung còn đang buồn ngủ đã thức dậy, ngơ ngơ lê dép đi vào wc.
Vừa mới kéo cửa ra đã đụng trúng ngực ai đó rồi.
"Xin lỗi cậu."
Quý Dung lơ mơ xin lỗi, miệng ngáp một cái rồi lách người vào nhà vệ sinh.
Cho đến khi rửa tay xong, bước ra lại thấy Tưởng Kha An vẫn còn ngồi ở mép giường, ngẩn người không nhúc nhích.
"Sao cậu ngồi ở đó? Đi tiểu xong không ngủ được hả?"
"Ừhm."
Vẫn là câu trả lời ngắn ngủn như cũ.
"Vậy, vậy cậu nhớ ngủ sớm nha, mai còn phải dậy sớm đi học á."
Quý Dung dụi dụi mắt, lăn qua lăn lại nằm trên giường xong lại nhanh chóng buồn ngủ rồi.
Cậu không hề cảm nhận được có một mùi hương bạc hà như có như không đang ôm lấy bản thân mình.
[Bé Dung]
Một hồi lâu, Quý Dung cũng đã chìm vào giấc ngủ
Mà người ngồi ở giường đối diện đó vẫn không nhúc nhích gì.
- ----------------
"Má! Tiểu Dung! Sao trên người mày có mùi bạc hà vậy?"
"Hả? Tao đâu có nghe được mùi gì đâu?"
Quý Dung khó hiểu nhìn về Phương Ý đang bóp mũi mình lại.
"Đương nhiên là mày không nghe được mùi gì rồi, Beta như mày sao mà nghe được mùi pheromone cơ chứ!"
Càng nói, Phương Ý càng làm lớn đến nỗi cầm quạt quạt về phía thằng bạn Beta nhà mình.
"Pheromone của lớp trưởng mạnh đến vậy luôn hả?"
Thấy Quý Dung không hiểu gì hết trơn, Phương Ý lại thần thần bí bí dựa sát vào, khuôn mặt có chút gian xảo:
"Mày là Beta nên không biết chứ nếu không phải trong kỳ nhạy cảm mà Alpha còn tỏa pheromone mạnh vậy thì chắc chắn là tính dục rất mạnh nha!"
Quý Dung nghe xong mặt lập tức nóng lên.
"Mày đừng nói bậy!"
"Ây da~~~ bà xã tương lai của lớp trưởng thiệt là có phúc đó!"
Phương Ý đùa giỡn một chút xong lại nhíu mày, sau đó né Quý Dung ra xa một chút.
"Tao không dựa gần mày được đâu. Mày nói với lớp trưởng là ở ktx cũng dán miếng ngăn pheromone đi, mặc dù pheromone trên người Beta như mày sau một thời gian sẽ không còn nhưng để vậy kỳ lắm."
"À, được rồi, hiểu rồi."
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, các bạn học chung lớp đều đã ra về, Quý Dung vẫn còn cặm cụi làm nốt tờ đề ôn thi cuối cùng. Đột nhiên, một bóng đen đổ xuống ngay tại bàn mình.
"Á... lớp trưởng."
Tưởng Kha An đứng trước mặt cậu, dáng người hơi gầy ốm, nhưng khí chất thanh cao, môi mỏng bạc tình nói ra bốn chữ vô tình.
"Chỉ còn mình cậu."
Quý Dung lập tức luống cuống nhìn đề ôn thi.
"Tớ còn có một tờ đề ôn này nữa là xong rồi, cậu chờ tớ một chút nha! Nhanh lắm, sắp xong rồi! Tớ... tớ chút nữa đi nộp đề ôn với cậu nha!"
20p sau, một bé Quý Dung lẽo đẽo đằng sau Tưởng Kha An đi nộp đề ôn ở văn phòng, như bé cún con buồn bã đang cụp đuôi.
"Cái đề cuối cùng tớ không biết thật mà... tớ, tớ không phải cố ý kéo dài thời gian đâu, thật ấy, tớ chỉ muốn suy nghĩ thêm một chút thôi!"
Thấy Tưởng Kha An không nói lời nào, Quý Dung càng cảm thấy ngại hơn nữa, không dám nói thêm gì trên suốt quãng đường đi nộp bài.
Sau khi nộp xong, cả hai người đều về ktx, trên đường về sẽ phải đi ngang qua con đường nhỏ trong khu vườn bốn phía đều là cây xanh cùng với một nơi ngồi hóng gió trời.
Đường nhỏ trong khu vườn khắp nơi đều là cây cối, tiếng ve kêu rất to, Tưởng Kha An đột nhiên dừng lại.
"Nếu không biết, cậu có thể hỏi tôi."
"Hả?"
Quý Dung bất ngờ nhìn về phía hắn, gương mặt của Tưởng Kha An dưới ánh tráng lúc này có chút không rõ ràng như ban ngày rực lửa, có chút bí ẩn, đôi mắt sâu thẳm, cực kỳ nghiêm túc.
Cậu đột nhiên nhớ đến lời thằng bạn mình nói lúc ban ngày.
Thật ra lớp trưởng lúc nào cũng nghiêm túc của lớp cậu là một người có tính dục rất mạnh, vì thế mặt bé Quý Dung hơi đỏ lên, đột nhiên cúi đầu.
Bé Quý Dung hơi ngập ngừng nói:
"Cảm ơn lớp trưởng."
Tưởng Kha An quá là tốt luôn trời ơi, còn biết chăm sóc bạn học nữa chứ, mặt nào cũng giỏi, bản thân mình đúng là không nên nói người ta không tìm được Omega nha.
Quý Dung đã nghĩ như vậy.
Trong ktx
Tưởng Kha An vẫn tiếp tục đọc sách, là một quyển sách bằng tiếng Anh siêu dày, nhưng mà hình như trang đó hơi khó hiểu thì phải, cậu nhìn nãy giờ mà chưa thấy lớp trưởng lật sang trang khác gì trơn.
Cửa phòng tắm mở ra, một bé Quý Dung mặc đồ ngủ hình bò sữa bước ra, một bên còn lau tóc, vừa lau vừa nói:
"Lớp trưởng ơi, tớ tắm xong rồi, cậu đi tắm đi"
Sau khi tắm xong, cả người bé Quý Dung hồng hồng cưng quá trời, môi hồng hào xinh xắn.
Hương bạc hà như có như không đó lại xuất hiện, không chút kiêng nể mà cọ lên đôi môi đó, lướt qua chiếc cổ thon xinh kia, quấn quýt khắp cả người cậu.
Tưởng Kha An nhìn cậu một cái rồi im lặng mở cửa đi vào
"Sao đột nhiên khó gần rồi nè?"
Quý Dung khó hiểu nhìn theo bóng dáng hắn, nhưng cũng không để tâm lắm, quay đầu lại cắm máy sấy tóc vào ổ điện
Cho đến khi cậu nằm trên giường luôn rồi nè mà Tưởng Kha An còn chưa ra nữa luôn, bên trong chăn ấm áp làm cho Quý Dung buồn ngủ rồi, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng trở nên lúc có lúc không.
Cho đến khi sắp nhắm mắt lại ngủ
[ưm...ha...a]
??
[ưm...hừ]
??
Hai mắt Quý Dung lập tức trợn tròn, nhanh chóng bật dậy.
Ảo giác, lại là ảo giác nữa sao?
Cậu ngồi trên giường cẩn thận lắng nghe, chỗ nào phát ra âm thanh vậy hả?!
Những không giống lần trước, chỉ có một chút xíu là dừng rồi, mà lần này là tiếng rên rỉ trầm thấp không ngừng, làm cho cậu biết đây không phải là ảo giác đâu!!!! Đây là sự thật!!!!!
Giọng nói không phải ở bên cạnh mình, dường như nó tự chui vào đầu mình vậy ấy. Đây là sao dị, cậu có nhân cách thứ 2 rồi á hả?
Nếu không phải cậu thì, thì...
Quý Dung từ từ quay đầu lại nhìn về phía phòng tắm đang đóng chặt cửa.
Không phải là...
Sao mà có thể cơ chứ!
Đó chính là Tưởng Kha An mà! Là học sinh gương mẫu của trường Tưởng Kha An đó! Là lớp trưởng đó!
Sao có thể bởi vì Phương Ý nói một câu gì mà tính dục mạnh lắm mà hoài nghi Tưởng Kha An được!
Bé Dung nghĩ đến rối não, lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình quyết định không nghĩ nữa, bé phải chui vào chăn đây.
Trong đầu lại xuất hiện giọng nói dồn dập đè nén:
[Ưmm... bé Dung...]
Quý Dung cả người đều căng thẳng:
Biến thái nha!
Ngày tiếp theo
"Tiểu Dung, mày sao vậy?"
Phương Ý nâng mặt Quý Dung lên, vô cùng đau lòng hỏi.
"Sao cái quầng thâm gấu trúc xấu xí lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp này! Sao mày bơ phờ vậy?"
Quý Dung mệt mỏi nhắm hai mắt, cậu không thể nói cho Phương Ý là cả đêm qua cậu mơ cảnh 18+ được.
Quá ngại rồi, sao có thể cơ chứ.
Bực nha, quá là bực.
Cái đồ biến thái kia đừng để cậu biết là ai!
Cậu đấm đấm bàn vài cái.
"Huhu... còn may có bạn cùng bàn siêu tốt, là một Omega thơm thơm để chữa lành."
"Ây da, được rồi, được rồi"
Quý Dung dựa vào người bạn mình, tùy ý để người ta ôm ôm sờ sờ, sau đó cả người có chút lạnh lạnh.
[tức giận]
!?
[Không cho ôm bé Dung]
Mẹ nó...
Là ai!? Là tên nào?!
Quý Dung trừng mắt quay đầu lại, sau đó nhìn thấy gương mặt thân quen ở chung phòng kia.
Tưởng Kha An đang ngồi thẳng lưng, đôi mắt đang nhìn chằm chằm Phương Ý đang ôm bé cưng của mình. Ngay sau đó, hắn cảm giác được ai đó đang nhìn mình, vô tình nhìn thấy Quý Dung đang nhìn mình, lập tức nhìn sang nơi khác.
Lập tức trong đầu Quý Dung nghe được âm thanh:
[quá đáng yêu]
Quý Dung giựt mình, lại nhìn một lần nữa.
Cậu yên lặng đẩy Phương Ý ra, tốn nửa ngày để bình tĩnh lại, cuối cùng che mặt nằm lên bàn.
Không phải chứ....