Trong một tiểu viện hoang vắng tồi tàn, có một nữ tử đang ngồi giữa sân, khoanh chân xếp bằng, hai mắt nhắm chặt lại. Trên thân thể và y phục của nàng bám không ít hoa tuyết, thậm chí đã có dấu hiệu đông cứng lại, nhưng nàng tuyệt nhiên không có chút biểu cảm đau đớn, mệt mỏi hay run rẩy nào, đơn giản bởi vì nàng đang tu luyện.
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi, bởi nàng là Diệp Hạ - tiểu thư phế vật của Diệp gia, sao có thể tu luyện, lại còn dưới thời tiết khắc nghiệt như vậy?
Tuyết vẫn còn rơi liên tục, rét buốt chạm vào da thịt của Diệp Hạ. Đột nhiên, nàng mở mắt ra, sát khí lăng lệ theo đó càn quét xung quanh, cảm giác cái nhìn của nàng còn lạnh hơn thời tiết mùa đông lúc bấy giờ.
“Thật là, đã rèn luyện hơn một tuần, vậy mà thân thể vẫn còn kém thế này, phải nhanh chóng tìm được dược liệu thích hợp.” Diệp Hạ nhíu mày, lắc lắc người khiến vụn băng trên thân rơi xuống hết, sau đó thản nhiên đứng lên và chỉnh trang lại chính mình. Năm nay “nàng” vừa tròn mười bốn tuổi, bây giờ mới bắt đầu tu luyện thì có hơi trễ, nhưng không còn cách nào, phải mạnh lên thì mới sống sót được.
Thật ra Diệp Hạ từng là một sát thủ ở kiếp trước, vì phải trà trộn khắp nơi làm lao công, nhân viên quán bar, minh tinh… để tiếp cận mục tiêu nên tâm lý nàng có chút không được bình thường lắm, tính tình quái gở khiến đồng bạn đều không thích ứng được. Nàng còn không rõ mình chết lúc nào, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân ở trong thân thể của một bé gái.
Thập Tinh Các - Thư quán miễn phí và cũng là nơi buôn bán thông tin lớn nhất của Vân Ô Thành.
Diệp Hạ đứng bên ngoài nhìn một lát rồi tiến tới, muốn đi vào trong. Người gác cổng đột nhiên rút kiếm ra chặn đường nàng, nói:
“Diệp ngũ tiểu thư, xin dừng bước.”
“Ồ?” Diệp Hạ khựng lại, chân mày bên trái nhếch lên.
“Đây là nơi dành cho các tu luyện giả, người không thể tu luyện không được vào.”
“Thập Tinh Các từ bao giờ lại có luật lệ này?” Diệp Hạ không vui.
Diệp Hạ nổi danh ở Vân Ô Thành như một phế vật, nỗi ô nhục của Diệp gia, những người gác cổng này biết nàng cũng không có gì lạ, nhưng sao lại vô duyên vô cớ rút kiếm chặn nàng? Hoặc là trước đó thân thể này đã làm chuyện gì sai trái khiến Thập Tinh Các đặc biệt chú ý, hoặc là họ thấy nàng nhỏ bé dễ bắt nạt nên ra oai?
Mặc kệ lý do là gì, Diệp Hạ hôm hay cũng phải tiến vào trong. Không có gia tộc nâng đỡ, nàng phải tự mình đi tìm công pháp để tu luyện!
Người khác năm tuổi đã bắt đầu tập võ, tráng thân kiện thể, đợi cho đến khi mười tuổi thì trắc nghiệm thiên phú và lựa chọn con đường tu luyện phù hợp, nhưng mẫu thân của Diệp Hạ sinh nàng ra khi thai mới được tám tháng, là sinh non, vậy nên vừa chào đời thì nàng đã yếu ớt không chịu nổi, lại còn si ngốc.
Bảy ngày trước, Diệp Hạ bỏ mình, một Diệp Hạ ở thế giới khác xuyên không mà đến, tỉnh dậy giữa tiểu viện nhỏ hẹp lạnh lẽo.
Diệp Hạ nheo mắt nhìn vào trong, người ra người vào tấp nập, chỉ có một mình nàng bị ngăn lại, nàng nói:
“Từ trước đến nay Thập Tinh Các không hề có quy định nào giống như hai vị vừa nói, bất kể ai cũng có thể tiến vào tầng một nếu chứng minh được thân phận của mình. Tiểu nữ là ngũ tiểu thư của Diệp gia, vì sao ngăn cản không cho tiểu nữ vào trong?”
Một câu nói dài và rành mạch rõ ràng như vậy khiến cho hai người gác cổng đều giật mình, họ nhìn nhau đầy nghi hoặc. Phải biết Diệp Hạ là một đứa ngốc, lần trước đến đây cùng Diệp Lưu Ly, nàng đã phá hỏng một phần công pháp tu luyện, vì vậy họ mới không cho nàng vào.
Một người thấy lạ nên thử hỏi:
“Không biết Diệp tiểu thư muốn vào Thập Tinh Các làm gì?”
“Tìm công pháp tu luyện.” Diệp Hạ lên tiếng, xòe lòng bàn tay ra trước mặt họ.
Chỉ thấy giữa lòng bàn tay xuất hiện một chút vụn băng, không phải là tuyết từ trên trời rơi xuống, mà là linh lực băng hệ nhẹ nhàng quấn quanh tay nàng, tuy rằng rất mỏng manh, không đáng kể, nhưng quả thật nàng đã có thể tu luyện.
Lần này, hai tên gác cổng mới đồng ý nhường đường, đồng thời dặn dò:
“Diệp tiểu thư, lần trước người phá hỏng một phần công pháp tu luyện miễn phí của thư quán, chúng tôi đã bị quở trách rất nhiều, xin lần này người hãy cẩn thận hơn.”
Nghe đến đây, Diệp Hạ mới biết bản thân trước kia quả thật đã gây rắc rối, chẳng trách họ nhìn nàng đầy cảnh giác.
Diệp Hạ được thả vào trong, vẻ mặt bình tĩnh và ung dung của nàng đã khiến hai tên gác cổng chú ý.
“Ngươi tát ta một cái xem, đó thật sự là Diệp Hạ?”
“Ta cũng rất bất ngờ, cảm thấy nàng ta như biến thành một người khác vậy.”
“Chúng ta đã thả nàng ấy đi vào như vậy có rắc rối gì không?”
“Không biết, nhưng nhìn tình hình này, có vẻ nàng ta hết bệnh rồi.”
Khắp Vân Ô Thành đều biết Diệp ngũ tiểu thư mắc bệnh lạ, từ bé yếu ớt, ngốc nghếch không thể tu luyện, hôm nay đột nhiên nhìn thấy nàng xuất hiện trong Thập Tinh Các một mình, nhiều người đang ở bên trong đều lên tiếng chê cười:
“Diệp tiểu thư đến đây để đi dạo à?”
“Ta nghĩ nàng ấy đến đây là vì huynh đó, Lâm thiếu gia.”
Người được gọi là Lâm thiếu gia tên Lâm Tu, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Hạ, ánh mắt chán ghét. Thấy nàng tới gần, hắn nói:
“Phiền phức, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi không nhớ sao? Người mà ta thích là Diệp Lưu Ly, đừng có vác cái bản mặt ngờ nghệch đó đến đây tìm ta!”
Dứt lời, một chuyện hết sức kỳ quái đã xảy ra. Diệp Hạ luôn quấn lấy Lâm Tu như một người điên không biết xấu hổ đột nhiên rẽ ngang sang bên phải, đi vào một góc và bắt đầu lật xem các loại sách.
Sắc mặt Lâm Tu từ khinh thường ghét bỏ biến thành ngượng ngùng:
“Này, ngươi không nghe ta nói gì sao?”
Hắn nói xong đi về phía Diệp Hạ, vươn tay muốn tóm lấy nàng, nhưng không hiểu thế nào bàn tay vừa mới di chuyển liền nhìn thấy Diệp Hạ bước sang một bên. Một bước đơn giản kỳ dị đó khiến cho Diệp Tu bắt hụt vào không khí, hắn tức giận đưa tay sang ngang muốn đuổi theo nàng. Lúc này, Diệp Hạ rốt cuộc không im lặng nữa, bàn tay đang cầm quyển sách nhẹ nhàng hất một cái, đập vào tay Lâm Tu. Nàng nâng mí mắt lên, hỏi:
“Chuyện gì?”
Thái độ của Diệp Hạ rất kỳ lạ, mỗi lần nhìn thấy Lâm Tu nàng luôn xun xoe ở bên cạnh, hai mắt long lanh như thể nhìn thấy sao trời, còn luôn miệng nói thích thích thích, bây giờ thì lại vô cùng lạnh nhạt.
Lâm Tu bị từ chối trước mặt vô số người thì hơi khựng lại, sau đó cười một tiếng:
“Ngươi đến đây là vì muốn gây sự chú ý của ta? Là ai dạy ngươi chiêu lạt mềm buộc chặt này? Đừng nghĩ giả vờ không thèm đếm xỉa đến ta nữa thì có thể khiến ta thay lòng, ngươi không xứng.”
Diệp Hạ có thể đoán được trước kia “bản thân” dường như rất thích nam tử này, ngũ quan của hắn tương đối đẹp, mái tóc đen mượt xõa ra phía sau, trước trán phất phơ vài sợi tóc mềm, cũng có vài phần phong thái của danh gia vọng tộc. Người như vậy đặt ở bên ngoài Vân Ô Thành chẳng là cái thá gì, nhiều như cát ngoài sa mạc, nhưng miễn là vẫn còn ở bên trong Vân Ô Thành thì rất được săn đón.
Lâm gia còn xếp trên Diệp gia một bậc, đứng thứ hai ở Vân Ô Thành, cho nên con cháu Lâm gia cũng toàn là những kỳ tài luyện võ.
Diệp Hạ quan sát hắn một cách kỹ càng, trong lòng âm thầm chấm một con số 4/10. Trước kia nàng có một sở thích rất kỳ cục, đó là thích mỹ nam tử, lúc làm nhiệm vụ nhìn thấy kẻ địch quá mức tuấn tú sẽ rảnh rỗi đánh giá một phen. Gặp qua vô số idol, diễn viên, minh tinh có ngoại hình kinh diễm, bây giờ nhìn thấy Lâm Tu, nàng còn thấy chán chứ nói gì đến việc thích, hắn ta còn xa mới lọt được vào mắt nàng.
Nâng tay lên, đặt quyển sách trong tay về vị trí cũ, Diệp Hạ nói:
“Lâm thiếu gia nếu cảm thấy chán ghét ta có thể đi nơi khác, ta không có hứng thú dây dưa với ngài.”
“Ha ha ha.”
“Ôi Lâm Tu, này, ngươi vừa bị từ chối sao?”
Mấy bằng hữu của Lâm Tu ở bên cạnh đều phá ra cười vì chuyện hay trước mắt, người trước kia chạy theo muốn xách giày cho Lâm Tu bây giờ từ chối hắn như thế, họ rất thích thú.
Diệp Hạ không chú ý tới những người khác, đi dọc theo giá sách bắt đầu sờ lên từng quyển công pháp, tốc độ xem sách của nàng rất nhanh, dường như chỉ tùy tiện lật lật rồi dừng. Tuy rằng bên dưới tầng một đều là những thứ miễn phí không đáng giá, nhưng ít nhiều vẫn cho nàng thêm kiến thức về đại lục võ lực vi tôn này.
Mắt thấy Diệp Hạ không hề đọc mà chỉ sờ đi sờ lại mấy quyển sách, trong lòng Lâm Tu hừ lạnh một tiếng. Nàng ta rõ ràng đến đây để quyến rũ hắn, vậy mà còn dám mạnh miệng sao? Diệp Hạ đầu óc không bình thường, làm gì biết chữ?
Lâm Tu khoanh tay nhìn nàng, hất cằm nói:
“Diệp Hạ, ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, lần trước ngươi khóc lóc muốn Lưu Ly đưa ngươi đến đây không phải chỉ để tìm cơ hội nói chuyện với ta thôi sao?”