Diệp Hạ cúi đầu nhìn mỹ nam đang nằm dài dưới sàn nhà, lập tức ngồi xuống cố hết sức lăn hắn xuống dưới gầm giường, may mắn hắn mặc y phục màu đen nên không dễ bị phát hiện. Làm xong, nàng thở hổn hển vì mệt. Cơ thể này hiện tại còn chưa đủ khỏe để kéo một nam tử cao lớn như thế đâu!
Diệp Hạ ngồi xuống chạm tay vào sàn nhà, tập trung tinh thần, đầu ngón tay liền truyền ra khí lạnh khiến vết máu của mỹ nam vừa phun ra bị đóng băng lại. Để tránh mùi tanh bị người khác phát hiện, nàng thò tay vào dưới gối tìm kiếm, lấy túi hương đã cũ của mình ra. Bên trong có một ít hoa cỏ khô, nàng mở túi cầm lấy và bóp nát, sau đó rải nhẹ vào trong không khí.
Chuẩn bị hoàn tất, Diệp Hạ bình ổn lại tâm tình, phất tay về phía sau, ngọn đèn dầu ở góc phòng lập tức bị hơi lạnh từ tay nàng thổi qua dập tắt, cả căn phòng nhỏ chìm vào trong bóng tối
Diệp Hạ cẩn thận bò lên giường, đắp chăn và hít thở đều đều giả vờ ngủ. Tinh thần của nàng có chút căng thẳng, tuy rằng thực lực hiện tại rất kém, nhưng nhiều năm làm sát thủ khiến nàng rất nhạy cảm với tiếng động. Đối phương đến gần, âm thanh phát ra từ việc hít thở gấp gáp trở nên rõ ràng hơn một chút. Mùi máu tươi truyền vào như báo hiệu cho nàng biết, người truy đuổi cũng đang bị thương.
Cửa phòng bị đẩy ra rất khẽ, Diệp Hạ căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh. Nàng trở mình, co người kéo lấy góc chăn, miệng còn chép chép nói:
“Bánh bao nhân thịt, thơm quá…”
Động tác của nàng dọa đối phương hơi giật mình, ánh mắt lạnh băng liếc qua khuôn mặt non nớt của nàng, sau đó cửa phòng một lần nữa đóng lại, tiếng bước chân cũng xa dần.
Diệp Hạ không dám nhúc nhích, mãi đến nửa đêm, nàng vẫn mặc kệ mỹ nam dưới gầm giường không thèm quan tâm.
Hơi thở của người lạ một lần nữa xuất hiện, Diệp Hạ đoán hắn ta còn chưa buông xuống ý định theo dõi nàng, nào ngờ thật sự đoán trúng rồi!
Thích khách quay lại nhưng vẫn thấy Diệp Hạ ngủ ngon lành thì nhăn mày, cầm kiếm rời khỏi khu vực đó, bay ra khỏi tiểu viện tồi tàn.
Để cho chắc chắn, Diệp Hạ chờ thêm rất lâu mới lọ mọ xuống giường và lôi người bên trong ra. Sau một lúc nằm dưới nền đất lạnh, hắn đã có chút không chịu được, hơi thở mong manh giống như tùy thời đều có thể ra đi.
Diệp Hạ nhíu mày, nhìn bên ngoài trời đã dần sáng, nàng đánh liều đỡ mỹ nam lên giường. Chật vật mãi mới đưa được hắn lên trên, nàng thở phì phì dùng chăn đắp lại cho hắn rồi đi ra ngoài. Bên trong cánh cửa bị một tầng băng dày đông cứng, người khác muốn tự tiện tiến vào cũng không được. Đây là Diệp Hạ phòng đám người của Diệp Lưu Ly đến bất ngờ nên cố ý làm vậy. Ít nhất thấy cửa đóng chặt, họ sẽ không rảnh rỗi mà xông vào.
Bên ngoài đường lớn phủ đầy tuyết trắng, ai nấy đều mặc thật dày vì sợ lạnh, chỉ có những tu luyện giả bậc cao một chút là miễn cưỡng chống chọi được.
Diệp Hạ trùm một cái áo choàng kín đầu, đi nhanh về phía y quán để tìm một chút dược liệu giúp hắn cầm cự. Nàng hiểu biết không nhiều về y học của thế giới này, cố được bao nhiêu thì cố.
Đại phu nói với nàng:
“Không trực tiếp bắt mạch, làm sao bốc thuốc? Tiểu cô nương, ta không dám giúp.”
Thấy Diệp Hạ còn nhỏ, đại phu tốt bụng khuyên can, nhưng lại vô tình làm trễ nải thời gian của nàng. Sự kiên nhẫn của ai cũng đều có giới hạn, nàng cắt ngang đại phu và nói:
“Đại thúc, người bị thương là một tu luyện giả, chút thuốc này không làm hắn chết được đâu.”
“À? Nếu vậy thì thuốc này cũng không có tác dụng gì, phải đến Công Hội Luyện Dược Sư của Vân Ô Thành một chuyến rồi!”
Rắc rối như vậy? Diệp Hạ gật đầu nói cảm ơn và di chuyển đến nơi khác, nàng không nghĩ cứu người còn phải vất vả như thế, sớm biết đã mặc kệ hắn. Nhưng nàng cũng hiểu thêm được một chút về Cửu Châu Đại Lục, người luyện võ và người thường có khác biệt rất lớn về thể chất.
Mất nửa ngày, Diệp Hạ mới tìm được một chút thuốc điều dưỡng cho nam tử kia, nhưng số tiền ít ỏi mà bản thân nàng có cũng vì vậy hết sạch.
Diệp Hạ đỡ đầu của nam tử kia lên, bóp miệng của hắn, dựa theo lời của Luyện Dược Sư bón cho hắn. Nhưng khổ nỗi vì bị thương quá nặng mất đi ý thức, hắn không hề cử động, dược dịch quý báu chảy ra ngoài rất nhiều.
“Đừng, đừng mà!” Diệp Hạ lúng túng đưa tay chặn lại, sau đó cố gắng cả nửa ngày vẫn không còn cách nào khác.
Nàng quệt môi:
“Xem như hời cho ngươi.”
Nói rồi, Diệp Hạ ngậm một ngụm dược dịch cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng tái nhợt của mỹ nam trên giường, dùng cách hết sức ngượng ngùng để đút thuốc cho hắn.
Long Thiếu Thiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm giác được trong miệng truyền đến vị đắng, hắn có chút khó chịu dùng lưỡi đẩy ra, nào ngờ lại chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Diệp Hạ vì biến cố bất ngờ phát sinh mà giật mình ngẩng đầu lên, đưa tay che miệng mình lại.
Đôi mắt của nam tử kia đen láy như vực sâu u tối, cái nhìn đầy lạnh lẽo và tràn ngập sát khí bắn thẳng về phía Diệp Hạ. Hắn bật dậy, bàn tay co lại thành một hình thù kỳ quái rồi đột nhiên bóp chặt lấy cổ của nàng.
Động tác của Long Thiếu Thiên quá nhanh, Diệp Hạ còn chưa kịp nhận ra thì cổ họng đã bị bóp đến đau nhức. Nàng há miệng thở dốc, bên tai vang lên âm thanh trầm khàn của nam tử:
“Ngươi vừa cho ta uống cái gì?”
Diệp Hạ giữ chặt lấy hai tay của hắn, quơ quào chỉ vào bình dược bên cạnh.
Lúc này, Long Thiếu Thiên đưa tay ra, bình dược liền bị một lực lượng vô hình kéo vào trong tay hắn. Hắn đưa thứ đó lên mũi ngửi một chút, phát hiện chỉ là một loại dược liệu trị thương thường thường thì mới nới lỏng tay.
Nhân lúc hắn mất cảnh giác, Diệp Hạ cũng không thua kém mà đột kích, bàn tay duỗi thẳng ra đánh văng cánh tay đang đặt trên cổ mình sang một bên, tay còn lại chém mạnh về phía cổ của đối phương. Băng hệ linh lực tụ lại thành năm mũi nhọn trên đầu ngón tay nàng, sát khí lăng lệ trong đáy mắt tràn ra, khiến cho Long Thiếu Thiên thoáng thất thần. Một nữ hài nhỏ như vậy, làm sao có thể sở hữu cái loại sát khí gần như hóa thành thực chất trước mắt?
Long Thiếu Thiên vô cùng bình tĩnh, khi ngón tay Diệp Hạ đến gần, nàng nhíu mày, cưỡng ép dừng động tác, đầu ngón tay chỉ cách cổ của nam tử kia một chút xíu. Nàng nhướng mày hỏi:
“Sao ngươi không tránh?”
“Xin lỗi, vừa rồi là ta sai.” Long Thiếu Thiên biết bản thân có phần kích động, đã mạo phạm đến ân nhân cứu mạng của mình, lập tức nhận lỗi, đồng thời cúi đầu: “Đa tạ ân cứu mạng của tiểu cô nương.”
Diệp Hạ thu tay lại, bình tĩnh đáp:
“Tiểu cô nương? Ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu đâu.”
Khuôn mặt của hắn tuy rằng phi thường tuấn tú, nhưng các nét vẫn còn có chút non nớt, vừa nhìn liền biết không quá chênh lệch với nàng. Mới nghĩ đến đây, nàng liền nghe hắn nói:
“Tại hạ Long Thiếu Thiên, năm nay mười bảy tuổi, không biết tiểu cô nương…”
Diệp Hạ cũng không giấu giếm, ngược lại còn vui vẻ nhìn hắn:
“Diệp Hạ, mười bốn tuổi. Ta cứu ngươi rồi, ngươi có muốn lấy thân báo đáp không?”
Cái tính xấu của Diệp Hạ bắt đầu nổi lên, không chịu được mà trêu ghẹo mỹ nam. Long Thiếu Thiên ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó khóe môi cong lên, nở một nụ cười khiến cho hai mắt Diệp Hạ lấp lánh, cảm giác mát mẻ và tươi mới như gió xuân vậy.
Long Thiếu Thiên lần đầu tiên trong đời bị một nữ tử nhỏ hơn mình nhiều trêu ghẹo, có chút không thích ứng được. Ban đầu nhìn nàng, hắn còn nghĩ nàng mới mười một, mười hai tuổi, bởi vì chiều cao của nàng và hắn chênh lệch rất lớn.
Sờ lên ngực, cảm thụ được nội thương nghiêm trọng, Long Thiếu Thiên không dám phí nhiều thời gian nên chỉ nói:
“Ta sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô nương, nhưng chỉ trong khả năng của ta mà thôi. Cầm lấy.”
Hắn đưa qua thứ gì đó, Diệp Hạ vội đưa tay nhận lấy, nhìn kỹ mới biết là một tấm lệnh bài bằng ngọc màu đen, bên trên khắc chữ Long và đồ án hình rồng. Nàng cầm lấy nhét vào trong ngực rồi nói:
“Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi lớn lên tuấn mỹ như vậy… À, không đúng, ta cứu ngươi một mạng, ngươi còn cướp mất nụ hôn đầu của ta, nói thế nào cũng nên chịu trách nhiệm.”
Không nhắc thì thôi, đột nhiên nói đến chuyện nụ hôn vừa rồi, hai tai Long Thiếu Thiên hơi đỏ lên, hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, không dám nói rằng đó cũng là nụ hôn đầu của hắn.
Long Thiếu Thiên khó xử đáp:
“Cô nương, ta cũng không cố ý, chuyện báo đáp có thể tính sau, hiện tại ta phải rời khỏi đây, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm.”
“Bây giờ ngươi ra ngoài mà để bị bắt, ta mới gặp nguy hiểm.”
Diệp Hạ phân tích cho hắn:
“Ngươi bị thương nặng như vậy, đi còn không vững, định ra nộp mạng sao? Sau đó thì thích khách sẽ lần theo dấu vết đến đây, ta cũng khó tránh được một kiếp. Tốt nhất chờ đến khi ngươi khỏe hơn một chút.”
Long Thiếu Thiên nghe thấy thì bất ngờ:
“Thích khách tìm đến đây? Là tối qua sao?”
“Phải.”
Diệp Hạ kể lại cho hắn nghe về chuyện tối qua rồi nói:
“Ở lại là lựa chọn tốt nhất, bên ngoài sẽ không an toàn đâu.”
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, thích khách có lẽ cũng không ngờ được Long Thiếu Thiên lại lựa chọn trốn tránh mà không rời khỏi đó ngay khi tỉnh lại.
Diệp Hạ hỏi:
“Thế nào?”
“Được, ta sẽ ở lại.”
Một bàn tay gầy yếu đưa ra trước mặt hắn, sau đó là giọng nữ mềm mại:
“Trả tiền viện phí đi.”
“Tiền viện phí là gì?”
Diệp Hạ giải thích:
“Tiền mà ta dùng để mua dược, ta rất nghèo.”
Nghe đến đây, Long Thiếu Thiên đưa tay vào trong túi kéo ra một xấp ngân phiếu rồi nói:
“Thứ này xem như cảm tạ ân cứu mạng.”
Diệp Hạ âm thầm đánh giá Long Thiếu Thiên, mừng rỡ không thôi, dường như nàng đã cứu được một mỏ vàng!