Đô Thành cổ lão đang dần đắm chìm vào sự nhộn nhịp mà buổi đêm mang đến, vầng trăng tròn sáng treo lơ lửng trên bầu trời đen, đem từng đợt ánh sáng lấp lánh chiếu rọi xuống.
Nơi đây là thành phố Bắc Bình.
Trong con hẻm cũ, có một đình viện mới được mở. Nhìn từ bên ngoài, đình viện này tuy không lớn, nhưng khi vừa bước vào, nó lại đem đến một cảm giác gì đó rất đặc biệt.
Toàn bộ đình viện được mô phỏng theo hoa viên triều đình, với các mái đình chạm khắc tinh tế, những gian phòng xây bằng gỗ son, dòng nước chảy qua cây cầu nhỏ, những hòn núi giả và đá cuội đều có đầy đủ. Đi qua hành lang là chính viện, thay vì đặt những bức bình phong bằng đá cẩm thạch như thường lệ, bốn phía là những chiếc bàn, có những chiếc đèn lồng đỏ tinh xảo treo ở các góc, nhưng tất cả đều không được thắp sáng. Gió vừa thổi, từng lớp rèm lụa đỏ treo nơi cửa sổ tung bay cả lên, một đám phụ nữ trang điểm đậm bước qua, ai nấy đều nở nụ cười tươi như hoa.
“Ông chủ Trương, lâu lắm không thấy ngài ghé qua. Để Thu Thủy cô nương giúp ngài pha một tách trà Long Tỉnh nào!”
“Ông chủ Lý, ngài vẫn muốn một bình trà lá trúc đúng không?”
“Vâng, Lạc Sương cô nương đã ở phòng riêng đợi ngài, mời ngài đi bên này!”
Đón hết người này đến tiễn người kia, lời gọi mời mãi chẳng dứt, cả đình viện đã chật cứng người, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Uống rượu, đánh bài, nói cười, tán tỉnh, mỗi người một sở thích, mỗi người một việc riêng.
Người đàn ông có đôi mắt sáng đứng ở nơi cao, lặng lẽ nhướng mắt nhìn những gì đang diễn ra xung quanh đại sảnh. So với màu đỏ tím loang lổ trong viện này, hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng hờ hững, tay phải đeo một chiếu nhẫn ngọc bích, tay trái cầm một chiếc quạt gấp.
“Thời gian đã đến, đốt hương, thắp đèn!”
Có người đột nhiên lớn tiếng ra lệnh, mí mắt người đàn ông hơi nhướng lên, rồi từ từ hạ xuống, xoay cây quạt trong tay hai lần, hắn ta quay người đi tới một cái bàn, vén tà áo về phía trước, ưu nhã ngồi xuống.
“Nhị thiếu, mời dùng trà.”
Người hầu gái kính cẩn bưng một tách trà mới pha ra. Người được gọi là ‘Nhị thiếu’ kia giơ đầu ngón tay chỉ vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, người hầu nhanh chóng đặt tách trà lên rồi lùi lại.
Lúc này, đám người trong đại sảnh yên tĩnh hơn một chút, bởi vì có bốn người phụ nữ mặc trang phục màu hồng đào, có vẻ là người hầu, bọn họ lần lượt đi về bốn góc, đốt sáng những chiếc đèn lồng, hình như cho thêm cả phấn hương vào, mùi hương thanh tao lan tỏa khắp cả viện.
Có người bị hương thơm này hấp dẫn, không khỏi hít mũi thêm vài cái, không ngờ rằng, đến những ngọn nến trong sảnh cũng không biết đã tắt tự khi nào. Đèn lồng đỏ xoay tròn làm sáng cả đình viện, bao phủ lên đình viện một ánh sáng màu đỏ mờ ảo.
Người thắp đèn Niệu Na rời khỏi vị trí, bốn người phụ nữ mặc trang phục hồng đào kia ôm theo tỳ bà, đàn tranh, sáo, huyền cầm đi về phía sân khấu, chỉ nghe thấy một tiếng ‘cạch’, bỗng từ trên cao rơi xuống một tấm lụa đỏ, không phải đỏ hồng, mà là một màu đỏ rực như lửa.
“ồ!”
Tất cả mọi người không khỏi thấp giọng cảm thán, nhìn cảnh tượng này, đến những người chơi đàn cũng xinh đẹp như thế, người xuất hiện phía sau đây phải là tuyệt sắc mĩ nhân như nào chứ?.
‘Điệu múa ngàn vàng’ này quả thực không chỉ là lời đồn.
Để giữ cho mình một vị trí ngồi trong sảnh phải là những người đánh đổi hàng nghìn lượng vàng.
Nơi đây có lẽ là một nơi không ai không biết đến ở Bắc Bình. Vài tháng trước, “Dạ Lai Hương” lặng lẽ khai trương, ông chủ đứng sau là Khưu Bách Vũ, một doanh nhân có tiếng, được mệnh danh là “Nhị thiếu”.
Trong ngày khai trương, cô nương ‘ đầu bảng’ Nhan Điệp Y góp vui bằng một điệu múa, làm kinh động đến tứ thành. Càng có nhiều công tử giàu có, vì muốn xem thêm một lúc mà không tiếc bỏ ra nghìn vàng yêu cầu.
Chính vì vậy, câu nói “Trong Dạ Lai Hương, một điệu múa đáng giá nghìn vàng” nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu.
Tuy nhiên, Nhan Điệp Y có cá tính riêng của mình, không biểu diễn ở bên ngoài và chỉ lên sân khấu vào ngày 15 hằng tháng, chính vì thế mà người người cầu cũng không được, khiến họ càng ngày càng thêm mong đợi.
Mà hôm nay lại đúng 15 tháng chạp âm lịch.
Mở đầu là tiếng sáo, kèm theo tiếng đàn tranh mềm mại, uyển chuyển, tựa như tiếng khóc ai oán của một cô gái trẻ. Tấm lụa đỏ cứ phấp phới trong gió, bỗng một thân đỏ thắm không một tiếng động mà xuất hiện trong đám người.
Màu đỏ có rất nhiều loại, có màu đỏ như ánh mặt trời đang thiêu đốt, có màu đỏ dịu dàng trầm lặng, có màu đỏ phóng túng, tự do, mà màu đỏ trên người cô, lại như hoa mạn chu sa bên bờ Hoàng tuyền, nở một đường đẹp đẽ, vẻ đẹp không thể che lấp.
Chiếc váy dài tầng tầng lớp lớp chấm đến tận sàn, ở eo thắt một đường thon gọn, lại thêm những đường lụa dài hai bên ống tay, chỉ một khắc xoay người, đại sảnh đột nhiên im lặng, không ai nghĩ rằng màu đỏ trên người cô lại có thể đẹp đến như vậy, hoặc có thể là, màu sắc hoa lệ này hợp với cô ấy.
Người con gái chỉ trang điểm nhẹ, dùng tấm lụa đỏ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, khóe mắt được tô một đường màu bạc, giống như bướm tung cánh bay nhẹ nhàng thùy mị, quả thực như danh.
Khi mọi người vẫn chưa thức tỉnh khỏi cảnh đẹp này, người đánh tỳ bà đã cất lên tiếng hát đầu tiên.
“Bắc phương hữu giai nhân. Tuyệt thế nhi độc lập
Nhất cố khuynh nhân thành. Tái cố khuynh nhân quốc
Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc. Giai nhân nan tái đắc”(1)
Qua từng câu từ bài hát, người con gái váy đỏ thuận theo tấm lụa dài mà múa, tựa như tiên nữ trên mây, thân ảnh như thật lại như mơ, cùng thêm ánh sáng chiếu từ chiếc đèn lồng, khiến mọi người ngỡ bản thân lạc vào chốn thần tiên, không có lối ra, tâm hồn như loạn như say.
Duy chỉ có nam tử áo trắng trên lầu là tỉnh táo, nhìn về phía trung tâm ánh đèn, nhấc tay, khóe môi chạm vào chén trà trong tay.
Trà vẫn còn ấm.
Hắn ta nhìn xuống dưới, lông mi đổ bóng trên chiếc mũi cao. Đây có thể coi là gương mặt đủ để đảo lộn chúng sinh, vẻ đẹp của anh hùng bất khuất, toàn thân phảng phất như miếng ngọc thạch quý giá.
“Nhị thiếu!”
Đột nhiên ai đó vội vã chạy lên lầu, vẻ mặt khá là gấp gáp, ghé vào tai Khưu Bách Vũ nói gì đó. Khưu Bách Vũ mở chiếc quạt trong tay ra, rồi đóng lại cái ‘phập’, ung dung đứng dậy, vẻ mặt không một thay đổi. “Tôi còn đang định đi tìm cậu ta! Không ngờ rằng lại chủ động tìm đến cửa rồi! Đi, chúng ta đi xem thử! “
Lời còn chưa nói xong, người đã đến trước cửa.
“Nhị thiếu, cậu định ra đấy ạ? Không phải đã hẹn với Điệp Y tiểu thư đi thử rượu rồi sao?”
Nha đầu có nụ cười ngọt ngào thấy hắn định đi, kéo lấy vạt áo choàng của hắn, Khưu Bách Vũ nhìn lại một cái, nói một cách nhàn nhã: “Về nói lại với Điệp Y một tiếng, rượu cất đi để lần sau thử!”
Nói xong, kéo áo choàng của mình lại rồi ra ngoài lên xe.
Màn đêm bao trùm bởi một màu đen tối, gió thổi rào rạc, chiếc xe đi càng lúc càng xa rồi biến mất trong màu đen vô tận, cuối cùng, những bông tuyết mỏng từ từ hạ đất.
Khi người con gái trong bộ váy đỏ múa xong, cô lặng lẽ rời khỏi sân khấu. Một nhóm các vũ công khác lại lên biểu diễn, âm nhạc lại được tiếp tục, đám người vừa quay trở về trạng thái sau màn biểu diễn của Nhan Điệp Y, chưa kịp tiếc nuối, lại đắm chìm vào niềm vui mới.
Nhan Điệp Y lấy tấm lụa che mặt đưa cho Thanh Nhi, người đợi đã lâu, đưa chén trà qua, cô nhận lấy rồi uống một hơi.
Dù chưa kịp tẩy trang lớp trang điểm trên khóe mắt, nhưng so với phong thái bình thường, Nhan Điệp Y bây giờ trông tươi sáng hơn, mang khí chất của nữ trung hào kiệt.
Cô nhìn quanh không thấy bóng dáng Khưu Bách Vũ đâu nên hỏi: “Nhị thiếu đâu?”
“Cậu nói có việc gấp, đã đi được một lúc rồi ạ” Thanh Nhi cười tinh nghịch, lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ, đáp: “Nhị thiếu nói, thực xin lỗi tiểu thư, rượu đã cất đi để lần sau thử ạ. “
“Vậy à, thế tôi không ở đây nữa, đi về trước vậy!”
Nhan Điệp Y gật đầu, nhận lấy áo khoác trong tay Thanh Nhi choàng lên người, mặc dù cô cũng khá có tiếng ở Dạ Lai Hương, nhưng cô không sống ở đây, cô chỉ đến để biểu diễn thôi.
Vừa đi ra ngoài liền thấy cả bầu trời đầy tuyết rơi, toàn bộ nơi này đều đã nhuộm một màu trắng xóa. Nhan Điệp Y sinh ra ở vùng quê Giang Nam, chưa từng thấy qua cảnh tuyết đẹp như này, trong lòng có chút vui thích, chính vì thế cô dứt khoát từ chối lời đề nghị gọi xe của Thanh Nhi, cầm theo chiếc ô nhỏ, chậm rãi đi suốt con đường tuyết.
Nơi Nhan Điệp Y sống cách Dạ Lai Hương không xa. Khi Khưu Bách Vũ giúp cô thuê cái viện này, đã tính toán đến việc đi lại của cô.
Nơi nào cũng có tuyết trắng cùng gạch đỏ ngói xanh cổ kính như bù trừ cho nhau, đường phố vắng lặng không một bóng người, không khí dường như phảng phất hương thơm của tuyết.
Cảnh tượng này thật khiến người ta muốn dừng lại hưởng thụ, Nhan Điệp Y không khỏi hít sâu một hơi, đột nhiên sắc mặt thay đổi, lập tức nhìn chung quanh!
Mặc dù tuyết có thể che dấu nhiều những bí mật, nhưng có những mùi hương chẳng thể nào giấu nổi.
Ví dụ như mùi máu.
______
(1):Thơ của nhạc quan cung đình Lý Diên Niên thời Tây Hán
Dịch nghĩa: Phương bắc có một giai nhân. Dung mạo xinh đẹp tựa hồ trên đời không có người thứ hai.
Lần đầu đưa mắt nhìn người giữ thành thì thành thất thủ. Đưa mắt nhìn quân vương lần nữa thì đất nước ngả nghiêng.
Tuy biết là nghiêng thành nghiêng nước. Nhưng với giai nhân khó mà có cơ hội gặp lại được.