Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn quả nhiên là đồng ý, Nhan Điệp Y lúc này như thể tung ra một quyền thật mạnh, thế mà lại chỉ đấm vào một cục bông mềm, khiến cú đấm không mất tí sức lực nào.

Cô ngạc nhiên nhìn Mộc Thần Thu, nơi sâu thẳm ánh ánh của người đàn ông kia như mơ hồ xuất hiện tầng ánh sáng ảm đạm, tựa trong tranh vẽ vậy, hiển nhiên không mấy chân thực.

Cảm thấy hắn đang buông tay mình ra, xoay người bước nhanh ra ngoài, Nhan Điệp Y chỉ nghiêng đầu nhìn theo, không biết phải nói với hắn cái gì.

“Cô nương!”

Thanh Nhi từ bên ngoài đi vào trong, một mặt đầy sự kinh hoàng, trong lòng cô vốn dĩ có chuyện gấp muốn nói với Nhan Điệp Y, lại vừa gặp trực diện Mộc Thần Thu, thực sự là bị dọa cho một trận.

“Sao Mộc thiếu lại… anh ta không làm gì chị chứ?”

Thấy Mộc Thần Thu bước ra từ phòng của Nhan Điệp Y, trong lòng Thanh Nhi đã lo lắng lắm rồi, đến cả việc chính cũng quên không nói ra. Nhan Điệp Y chỉ lắc đầu, biểu thị là không có chuyện gì.

Lúc này Thanh Nhi mới thở hắt ra một hơi, đột ngột nhớ ra chuyện gấp kia, vội vàng nói: “Cô nương nhanh ra ngoài xem đi! Có một đoàn cảnh sát đến, nói là cô nương liên quan đến án mạng gì đó, còn muốn đưa chị về đồn nữa!”

Nhan Điệp Y ngay lập tức có thể nghĩ ra, chắc chắn là liên quan đến án mạng của chú Quế ở Duyệt Trân Hiên.

“Để chị ra xem sao!”

Lấy chiếc áo khoác, Nhan Điệp Y bước ra ngoài, Thanh Nhi vội kéo cô lại, nói: “Cô nương đừng vội, Nhị thiếu nói việc này để cậu giải quyết là được rồi, bảo em đưa chị về trước.”

“Không cần, trong lòng không có quỷ thì sợ gì chứ!”

Nhan Điệp Y hiểu rằng nếu không ra ngoài giải thích rõ ràng, e rằng không chỉ là cảnh sát, mà đến Khưu Bách Vũ cũng sẽ sinh nghi. Cô nhìn Thanh Nhi mỉm cười, khoác chiếc áo lên rồi bước ra ngoài.



Tình cảnh trong viện thực sự có chút hỗn loạn, lúc Mộc gia đi đã đem theo hơn nửa số người, nhưng còn rất nhiều khách vẫn còn đang uống rượu thưởng nhạc, Khưu Bách Vũ giữ chân cảnh sát ở phía ngoài cửa, khi Nhan Điệp Y đi ra đến nơi, thấy hắn đang nói gì đó với tên trưởng đội. Tuy rằng tên tuổi trên thương trường cũng có, đám cảnh sát Kinh Sư cũng sẽ nể Khưu Bách Vũ vài phần.

“Nhị thiếu”, Nhan Điệp Y đi đến bên cạnh Khư Bách Vũ, thấy mặt hắn vẫn ôn hòa nho nhã, ánh mắt có vài phần ủ rũ, biết rằng lần này cô đã gây ra rắc rối lớn như thế nào.

“Vị này hẳn là Nhan Điệp Y cô nương rồi đúng không?”

Tên trưởng đội có vẻ đã không còn kiên nhẫn, nhưng khi nhìn ánh mắt trong trẻo lại cứng rắn, kiêu sa mỹ lệ của Nhan Điệp Y, thế mà lại tiêu tán đi bớt, thái độ cũng hòa hoãn hơn “Mời cô đi cùng chúng tôi đến đồn một chuyến!”

“Sao em lại…”

Khưu Bách Vũ thấy Nhan Điệp Y ra ngoài, trong ngữ khi không giấu nổi sự trách cứ. Nhan Điệp Y chỉ cười với hắn, ung dung đáp: “Sẽ không có chuyện gì đâu. Dù sao sáng nay em quả thực có đến Duyệt Trân Hiên, khi chú Quế bị sát hại em cũng có mặt ở hiện trường, về tình về lí, em cũng nên nói rõ sự tình.”

“Nếu đã là như thế, vậy thì, làm phiền các vị đây rồi.”

Khưu Bách Vũ đưa tay ra trước mặt một cảnh sát, sau đó cung kính đưa cho hắn một túi tiền nặng trịch. Khưu Bách Vũ nhét túi tiền vào trong tay hắn, vị cảnh sát kia ban đầu còn kiên định từ chối, sau lại không chịu được sự mê hoặc của đồng tiền, dưới nụ cười ôn nhu của Khưu Bách Vũ, đẩy tới đẩy lui rồi cũng nhét túi tiền vào áo của mình.

Khưu Bách Vũ biết cảnh sát đã nhận tiền thì sẽ không làm khó Nhan Điệp Y nữa, lại lấy từ tay quản gia mười mấy đồng đại dương, bảo cô cầm dùng khi cần.

“Em không sao đâu, Nhị thiếu yên tâm đi!”

Nhan Điệp Y nhìn Khưu Bách Vũ một cái liền quay đầu đi theo cảnh sát.

Khưu Bách Vũ nhìn theo thân hồng trang của cô nhạt dần đi trong màn đêm, trong khắc đó, ánh mắt hắn trầm hẳn xuống, nói với quản gia: “Đi lấy danh thiếp của tôi, trong sáng sớm mai đưa đến phủ Phương Đinh trưởng.”

“Nhưng Nhị thiếu…”

Quản gia dường như có điều khó nói, nhưng khi ánh mắt Khưu Bách Vũ nhàn nhạt lướt qua, cậu ta liền không nói gì nữa, chỉ cúi đầu: “Tôi biết rồi, Nhị thiếu.”

Tay phải Khưu Bách Vũ chạm lên chiếc nhẫn trên bàn tay còn lại, dùng lực ấn xuống, sự lạnh lẽo trong ánh mắt hiện lên rõ ràng.

Không ngờ rằng, việc này lại liên quan đến Nhan Điệp Y.

Bởi vì kịp thời chuẩn bị, Nhan Điệp Y ngủ lại đồn cảnh sát một đêm, mọi thứ vẫn khá ổn.

Phòng quân tuy rằng có đôi chút đơn điệu, nhưng dù sao cũng là một mình một phòng, sáng sớm còn có người đem bữa sáng đến, cháo trắng, bánh bao cùng chút đồ ăn nhỏ, có mấy câu hỏi cảnh sát cũng nói trước với Nhan Điệp Y.

“Sáng sớm hôm qua sao lại đến Duyệt Trân Hiên?”

Phòng thẩm tra rất tối, trong đặt một chiếc bàn dài, ba vị cảnh sát ngồi phía, có một người Nhan Điệp Y nhận ra được, là tên trưởng đoàn đêm qua đến Dạ Lai Hương, hai người còn lại thì không quen.



Trước khi cô đến đã nghĩ trong đầu hết các câu trả lời, không ngoài dự đoán họ sẽ hỏi như thế, cô khẽ vuốt mái tóc, từ tốn trả lời: “Tôi có một món đồ, muốn trưởng quầy ở Duyệt Trân Hiên xem thử.”

“Đồ gì?”

“Là một chiếc khóa được người khác tặng.”

“Ai tặng?”

Cảnh sát thẩm vấn hỏi liên tục, trong lòng Nhan Điệp Y rất đắc ý, nghĩ rằng lần này còn không dọa được các người, đáp: “Là Mộc thiếu tặng, nếu như các người không tin, có thể tìm Mộc thiếu hỏi.”

“Mộc thiếu?”

Ba người cảnh sát ngạc nhiên, sao tự dưng lại đụng đến cả Mộc thiếu công tử nữa?

Nhan Điệp Y sớm biết rằng bọn họ sẽ phản ứng như thế, lòng đương nhiên đắc ý: “Tôi nghe nói trưởng quầy ở Duyệt Trân Hiên hiểu biết rất nhiều, đặc biệt là đối với việc thẩm định bảo vật như thế này, vậy nên mới lấy chiếc khoá Mộc thiếu tặng, nhờ ông ta xem thử, thuận tiện chọn một chiếc hộp nào đó phù hợp với bảo bối này.”

Ba người cảnh sát nhìn nhau một hồi, trao đổi ánh mắt với nhau, đụng chạm đến Mộc thiếu là điều mà họ không hề nghĩ đến, như vậy thì, cô nương này cùng Mộc thiếu không chỉ đơn thuần là quen biết, mà quan hệ còn có gì đó mờ ám.

Không nói đến việc có thương nhân nổi tiếng trong giới chịu bỏ tiền ra giúp cô xóa bỏ liên quan, bây giờ đến cả Mộc thiếu còn là người quen của cô.

“Khụ khụ… nói lâu như thế, cổ họng cũng khô lại cả rồi”, cảnh sát trưởng cười nói: “Để tôi bảo bọn họ đem ít trà vào đây. Nhan Điệp Y cô nương uống chút đã.”

Thái độ rõ ràng đã thay đổi, Nhan Điệp Y nhìn hắn, cười nhạt: “Phiền ngài rồi, tôi vẫn ổn, không mệt.”

Lúc sau có người bưng trà vào, đặt một ly xuống trước mặt Nhan Điệp Y. Nhan Điệp Y nhấp một ngụm trà, hương vị lưu lại trong miệng, không ngờ ở một nơi đồn cảnh sát lại có trà Bích Loa Xuân tinh túy như vậy.

Cô tỉ mỉ kể lại sự tình ngày hôm đó, nhưng rất tự nhiên lược bỏ đi phần liên quan đến khoá Bát Bảo Cát Tường.

Không lâu sau lại có người khác bước vào, thầm thì gì đó bên tai cảnh sát trưởng, hắn nghe xong thì đứng dậy, nhanh chân bước đến trước mặt Nhan Điệp Y, đưa tay làm ra động tác mời: “Cô có thể về rồi, chúng tôi vừa nhận được tin, hung thủ đã bị bắt rồi!”

Khi Nhan Điệp Y bước ra cánh cổng của đồn cảnh sát, Thanh Nhi đã đợi ở đó, thấy Nhan Điệp Y bước ra thì khuôn mặt vui mừng hẳn lên, nhanh chân chạy đến: “Cô nương cuối cùng cũng ra rồi, em lo lắng chết mất!”

“Không phải đã nói là sẽ không có chuyện gì sao!”

Nhan Điệp Y cười, vỗ lên vai cô ấy, lại nhận lấy áo khoác mà Thanh Nhi đưa.

Thanh Nhi định đỡ cô lên xe, Nhan Điệp Y lại nhớ lại lời nói vừa rồi của cảnh sát, hung thủ giết chú Quế đã bị bắt rồi, thế là trong lòng lại nảy lên một suy nghĩ hết sức to gan.



“Thanh Nhi à, chị đột nhiên nhớ ra còn phải mua chút đồ, mọi người không cần đưa chị về nữa, mua xong thì chị tự về là được rồi.”

Không đợi Thanh Nhi phản ứng lại, Nhan Điệp Y đã chạy về hướng ngược lại.

Cô gọi một chiếc xe, đi thẳng đến Duyệt Trân Hiên.

Việc này sao lại lạ lùng như thế, nghe nói hung thủ là một tên trong xã hội đen, bản thân tự chạy ra tự thú, nói là ăn cướp rồi giết nhầm, nhưng vừa nghe là thấy hàng trăm sơ hở, phía đồn cảnh sát lại khăng khăng kết án như thế, chắc chắn là đã có người động tay chân ở phía sau.

Duyệt Trân Hiên xảy ra án mạng, hiện trường vẫn bị cảnh sát phong tỏa, Nhan Điệp Y rón rén đi cửa sau, thi thể của chú Quế đã bị đưa đến phòng xác, nhưng cảnh tượng khi đó vẫn còn nguyên, đến những mảnh vỡ của bình hoa vẫn còn nằm im như ban đầu, Nhan Điệp Y nhìn kĩ lại mọi thứ, đột nhiên phát hiện ánh sáng lướt qua phía bên dưới mảnh vỡ của bình hoa, cô hiếu kỳ, đưa tay lật ra.

“Hửm?”

Một lưỡi dao nằm yên tĩnh trên mặt đất, Nhan Điệp Y nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ thông. Khi đó, hung thủ ném ra hai lưỡi dao, một lưỡi trúng chú Quế, lưỡi còn lại rơi xuống đất, lại đúng lúc chú Quế ngã xuống đụng phải bình hoa, thế là mảnh vỡ đã che đi lưỡi dao đó, lúc này vẫn chưa bị người ta phát hiện.

Cô nhặt lên tỉ mỉ xem, trước giờ chưa từng thấy qua dao nào có kiểu dáng như vậy.

“Hung thủ để lại à?”

“Ừm?”

Phía sau truyền đến tiếng nói, Nhan Điệp Y tự động đáp lại một tiếng, nhưng sau khi phản ứng lại, nghĩ rằng giờ này không nên có người ở phía sau cô!

“Ai?”

Nhan Điệp Y giật mình kêu lên một tiếng, cũng không quên giấu lưỡi dao vào trong áo mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông với gương mặt quen thuộc cùng bộ đồ đen, hoá ra là Mộc Thần Thu sửa soạn thành Huyết Ảnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK