Nhiệt độ cuối cùng cũng đã giảm không ít, người đi đường qua lại đều mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn trong tủ quần áo từ sớm.
Khâu Quỳ đứng ở cửa ra vào nhà hàng, giũ cây dù trong tay.
Cô do dự trong chốc lát, mới đẩy cửa đi vào.
Thật ra lúc cô đang chờ đèn giao thông trên vỉa hè, đã đứng ở đường đối diện chỗ ấy, cách nhà hàng thủy tinh trong suốt, cách cơn mưa to trên trời rơi xuống, thấy Đoạn Thư Ngật ngồi ở vị trí kia bên cửa sổ.
Và Đoạn Thư Ngật cũng thật xa đã nhìn thấy Khâu Quỳ che dù đi về phía này.
Anh xuyên qua thủy tinh, nở nụ cười với cô.
Khâu Quỳ được nhân viên phục vụ dẫn đi về phía vị trí bên cạnh cửa sổ ấy, cô đi theo sau nhân viên phục vụ sửa soạn lại chính mình một chút.
Dù sao có thể lần gặp gỡ này là lần thứ hai đếm ngược với Đoạn Thư Ngật, cô không muốn để lại ấn tượng quá kém cho anh.
Người đàn ông trên chỗ ngồi gần như không bị ảnh hưởng bởi trận mưa lớn này.
Âu phục của anh sạch sẽ ngay cả một tí bụi bặm cũng không có.
“Công việc hiện tại bận rộn không?”
Đợi sau khi Khâu Quỳ ngồi xuống, Đoạn Thư Ngật cất lời.
Giọng của anh vẫn dịu dàng như cũ, chững chạc, kiên định hơn rất nhiều so với hơi thở của thiếu niên ngày trước.
Khâu Quỳ nhận lấy nước chanh nhân viên phục vụ đưa tới, thấm đôi môi hơi có chút khô khốc.
“Bận, dẫn theo hai lớp tốt nghiệp.”
“Còn anh?”
“Cuối năm sẽ bận một chút.”
Hai người vừa lúng túng vừa xa lạ hỏi lẫn nhau tình hình gần đây.
Ngay lúc Khâu Quỳ sắp uống đến ly nước chanh lần thứ ba, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Có gà xào xả ớt và đậu hủ Tứ Xuyên cô thích.
Chỉ có điều đó là món ăn cô từng rất thích.
Lúc Khâu Quỳ cầm đũa đi vòng qua món gà xào xả ớt để gắp rau, Đoạn Thư Ngật đã nhận ra bất thường.
“Bây giờ em không ăn nó nữa?”
“Tuổi tác lớn, thích ăn thanh đạm.” Khâu Quỳ không giấu anh, nói đúng sự thật.
Nếu là lúc trước, có lẽ cô sẽ kiếm cớ lấp liếm cho qua, hoặc có lẽ sẽ nể mặt Đoạn Thư Ngật ăn hai miếng.
Nhưng bây giờ cô không muốn như vậy nữa.
Cô không thể không để cho chính mình, cũng để cho Đoạn Thư Ngật thấy rõ, hiện tại ngay cả sở thích cơ bản nhất của đối phương bọn họ đều đã không biết nữa.
Một bữa cơm không vui vẻ bao nhiêu, Khâu Quỳ cũng không có khẩu vị gì.
Lúc ăn gần hết, cô lên tiếng, “Ngày mai lúc nào đến Cục dân chính?”
Một cảm xúc lóe lên trong ánh mắt của Đoạn Thư Ngật, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Anh nhìn Khâu Quỳ, nói: “Em chọn thời gian đi.”
Khâu Quỳ cũng không từ chối, nói thẳng thời gian, “Vậy thì mười giờ ngày mai nhé.”
Đoạn Thư Ngật không ý kiến.
Hai người bọn họ không có con, tranh chấp ít đi rất nhiều.
Mà Đoạn Thư Ngật dốc sức làm mấy năm nay, Khâu Quỳ cũng không muốn đến chia một phần.
Trái lại Đoạn Thư Ngật khăng khăng muốn để lại cho Khâu Quỳ một căn hộ.
Lúc ra khỏi nhà hàng, là Đoạn Thư Ngật trả, Khâu Quỳ cũng không muốn tranh với anh.
Mưa bên ngoài đã ngừng, chỉ còn lại bãi nước động lồi lõm trên mặt đường.
Trong không khí bốc lên mùi sau mưa, bên tròng còn kèm theo gió thu mát mẻ, thổi lên trên da lộ ra bên ngoài của người, cả người lạnh run.
Khâu Quỳ vốn định chia tay Đoạn Thư Ngật ở ngay cửa nhà hàng.
Nhưng anh lại nhanh trước một bước mở miệng, “Khâu Quỳ, về cấp Ba xem một chút không?”
Khâu Quỳ yên lặng vài giây, không từ chối.
Nhà hàng cách trường cấp Ba trước đây của bọn họ cũng không xa, đi qua một con đường đã đến.
Bảo vệ ở cổng trường học đã không còn là bác bảo vệ năm đó, thế nên Đoạn Thư Ngật dùng hai ly trà sữa đổi lấy hai cái áo khoác đồng phục.
Anh và Khâu Quỳ mỗi người một cái áo khoác lên người, nhân lúc bóng đêm trộn lẫn đi vào.
Kết cấu trong trường học cũng không thay đổi lắm, lờ mờ còn có thể nhìn ra hình bóng bọn họ lúc còn đi học năm đó.
Trước đây không lâu Khâu Quỳ đã từng quay về, trái lại là Đoạn Thư Ngật, đã nhiều năm chưa từng trở về.
Ngay cả lần trước về Thành Đô, cũng còn là nửa năm trước đó.
Đoạn Thư Ngật nhìn thấy những cảnh này, tròng lòng cũng rất nhiều cảm xúc.
Người ở bên ngoài tung bay bao lâu, khó tránh khỏi vẫn là nhớ quê nhà.
Anh không phải không nghĩ tới để Khâu Quỳ và anh cùng nhau ở lại Thâm Quyến, anh cũng không phải không nghĩ tới từ bỏ hết tất thảy về Thành Đô.
Chỉ là hai người đều có thứ hai bên không có cách nào vứt bỏ được.
“Người lớp nào ở ngoài? Vẫn không về lớp tự học buổi tối?” Bác bảo vệ cách đó không xa cầm chiếc đèn pin to như trước đây chiếu vào hai người.
Rõ ràng đã là hai người gần ba mươi tuổi, lại bị một tiếng quát lớn cứng rắn này dọa cho đơ ra tại chỗ.
Vẫn là Đoạn Thư Ngật kịp phản ứng trước, một nắm túm tay Khâu Quỳ qua lập tức xông về phía lầu dưới khu dạy học.
Khâu Quỳ đuổi theo nhịp bước Đoạn Thư Ngật, gió thu trước mặt ập tới cuốn một góc áo khoác đồng phục của bọn họ lên.
Trong nháy mắt, Khâu Quỳ cảm giác cô lại nhìn thấy Đoạn Thư Ngật năm đó.
Lúc chạy thiếu niên đầu tóc rối bời, mồ hôi lấm tấm sau gáy, nụ cười tùy ý và xúc cảm ấm nóng của mồ hôi ứa ra trong lòng bàn tay.
Là vào một buổi chiều một mùa hè như thế, cô gặp Đoạn Thư Ngật.
—-
Mùa hè ấy năm 2007.
Đang lúc lớp Mười một lên Mười hai, buồn tẻ oi bức lại nhạt nhẽo.
Ở thời điểm như thế Trung học số Hai Thành Đô luôn luôn nghiêm khắc bắt đến trễ, Khâu Quỳ hết lần này đến lần khác giờ phút quan trọng như vậy ngủ quên.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, cách vào lớp buổi chiều chỉ 15 phút đồng hồ.
Khâu Quỳ tóc cũng không chải, cầm cặp sách lên lập tức chạy về phía trường học.
May mắn là, cô giẫm lên tiếng chuông vào học bước vào cổng trường.
Trốn khỏi bảo vệ trường, lại không trốn được sự tuần tra của thầy quản sinh lớp Mười hai.
Ngay lúc cô đang hóp lưng lại như mèo ngồi xổm ở góc rẽ hành lang lầu bốn, chuẩn bị thừa dịp lúc giáo viên địa lý giảng nước bọt văng tung tóe trong phòng học qoay người từ cửa sau tiến vào lớp.
Thầy quản sinh khí thế hùng hồn hét lên một tiếng, dọa cho Khâu Quỳ giật mình, “Người lớp nào đi muộn đấy? Tới đây cho tôi!”
Khâu Quỳ vẫn chưa kịp phản ứng, tay trái đã bị người kéo qua.
Cô đã chạy theo người đó chạy xuống dưới lầu, trước mặt là nam sinh xốc xếch tóc rối, cặp sách phía sau chưa hoàn toàn kéo lại, lộ ra một góc của sách giáo khoa toán học.
Quanh người cô là cái nóng như thiêu đốt của mùa hè, ve trên cây kêu không ngừng và cảm giác ướt át trong lòng bàn tay.
Ba tác động thị giác, xúc giác cùng thính giác ập vào, khiến cho đầu Khâu Quỳ trống rỗng, lập tức không nhớ được gì cả.
Đoán chừng sau khi chạy xuống mấy tầng lầu cộng thêm mấy chỗ rẽ, cuối cùng Khâu Quỳ cũng phản ứng lại.
Nam sinh trước mặt cũng dừng bước chân.
Anh xoay người khom lưng, hai cánh tay chống trên đầu gối thở hổn hển.
Khâu Quỳ thì vịn một bên lan can, ra sức thở, trên trán cô lúc này cũng toát đầy mồ hôi.
“Lần sau đi trễ nhớ trốn quản sinh chút, bị ông ấy bắt được cũng phải gọi phụ huynh.” Giọng nói nam sinh dịu dàng kèm theo âm vận lên xuống.
Ánh mắt Khâu Quỳ xoay quanh 360°, sợ lại bị giáo viên nào bắt được.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt cô dừng lại trên mặt Đoạn Thư Ngật.
Gương mặt này.
Đẹp quá.
Đây là từ hình dung đầu tiên hiện lên trong đầu Khâu Quỳ về gương mặt này.
Tầm mắt của cô theo gương mặt ấy trượt xuống đến phù hiệu đồng phục trước ngực.
Mười hai (lớp 11)
Đoạn Thư Ngật.
Lớp 11 là lớp thực nghiệm ban tự nhiên, cũng là lớp ban tự nhiên giỏi nhất.
Khâu Quỳ thì ở lớp 1 ban xã hội, đó là lớp thực nghiệm ban xã hội.
Thấy Khâu Quỳ nhìn anh chăm chăm đến xuất thần, Đoạn Thư Ngật đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, “Cậu mau về lớp đi, đừng để bị quản sinh bắt gặp nữa.”
Chờ đến lúc Khâu Quỳ lấy lại tinh thần, Đoạn Thư Ngật đã đi xa, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Ngày ấy, Khâu Quỳ hồn vía lên mây cả buổi chiều.
Ở trong đầu cô lẳng lặng lặp đi lặp lại cái tên này, Đoạn Thư Ngật, Đoạn Thư Ngật.
Sau khi yên lặng cả buổi chiều, cô vẫn là không nhớ được rốt cuộc từng thấy cái tên này ở đâu.
Sẩm tối trước khi tự học buổi tối, Khâu Quỳ vẫn không ngừng được, lẳng lặng hỏi người bạn cùng bàn chỉ biết chuyên tâm học tập bên cạnh: “Cậu biết cái bạn… Đoạn Thư Ngật không?”
Cô cũng không xác định được người này có phải nổi tiếng hay không, người trong trường đều biết đến anh.
Bạn cùng bàn không phải là người thích buôn chuyện, cô vốn muốn đi hỏi Chúc Nguyệt bạn thân của mình, nhưng biết thế nào Chúc Nguyệt là một người miệng rộng, chỉ cần tin tức cô ấy biết được nhất định không qua bao lâu, lập tức sẽ truyền ra xa nghìn dặm.
Phản ứng của bạn cùng bàn khiến cô giật mình.
“Đoạn Thư Ngật, hạng nhất ban tự nhiên, trên bảng vàng chưa từng rớt hạng, người nào không biết?”
Lúc này Khâu Quỳ mới nhớ tới, hình như có mấy lần xem bảng vàng như vậy, từng thấy qua cái tên này.
Có điều bởi vì cô là ban xã hội, thế nên cũng không chú ý đến bảng vàng của ban tự nhiên lắm.
Khâu Quỳ vẫn luôn là một người chỉ biết cắm đầu vào học, đối với tin tức trong khối, từ trước đến nay đều là Chúc Nguyệt kể cho cô nghe.
Có thể Chúc Nguyệt cũng từng buôn chuyện nói về Đoạn Thư Ngật với cô, chỉ là cô không để ý thôi.
Tiếng chuông tự học buổi tối vang lên, các bạn học nhao nhao từ hành lang đi về phía lớp học.
Khâu Quỳ không tiếp bạn cùng bàn nữa, chỉ là đặt tay trái ở dưới đáy bàn, dùng tay phải cọ xát lòng bàn tay.
Xúc cảm buổi chiều vẫn còn đọng lại trên lòng bàn tay, ngưa ngứa, khiến cho người ta nhất thời phân tâm.
Lúc giữa người và người không có giao nhau, cho dù gặp phải cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng một khi sinh ra một chút xíu giao nhau, cách xa đám người đi nữa cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Đoạn Thư Ngật chính là tồn tại như vậy trong Khâu Quỳ.
Kể từ buổi chiều ngày hôm đó về sau, Khâu Quỳ đã phát hiện, tần suất Đoạn Thư Ngật xuất hiện trong cuộc sống của cô ngày càng nhiều.
Trước kia rõ là ở trường chưa từng gặp người, lần này ngày ngày đều có thể gặp phải.
Trên hành lang, ở bãi tập, ở quầy căn tin.
Tất cả là bóng dáng của Đoạn Thư Ngật.
Và ánh mắt của cô, chung quy vẫn là đi theo hình bóng đó.
Đó là liên quan đến chuyện thầm mến Đoạn Thư Ngật, một màn mở đầu như vậy đấy.