Là ở sinh nhật ba mươi tuổi của mình năm đó, tạm biệt Đoạn Thư Ngật đã chiếm giữ hơn nửa thanh xuân của cô.
Mẹ Khâu để lại cho Khâu Quỳ hai căn nhà ở Thành Đô, một căn chuẩn bị cho Khâu Quỳ dùng kết hôn, nhưng Khâu Quỳ ở Thâm Quyến lâu dài, căn nhà này cũng chỉ để không. một căn khác là nhà cũ của bọn họ năm đó, tùy Khâu Quỳ bán hoặc giữ lại.
Lần này Khâu Quỳ về Thành Đô, sửa sang căn phòng tân hôn kia, cũng dọn vào.
Đột ngột trở về nhịp độ thành phố chậm chạp của Thành Đô, Khâu Quỳ cũng phải mất một lúc mới thích ứng được.
Khâu Quỳ nhân lúc trong khoảng thời gian này nộp đơn giáo viên Tiếng anh trường cấp Ba, không đi làm tiếng Anh phương diện công việc ở công ty nữa.
Mấy năm trước nhà họ Đoạn đã chuyển nhà đến Thượng Hải, lần này Đoạn Thư Ngật trở về, Khâu Quỳ không để anh ở khách sạn.
Hiện tại cô ở căn nhà này một phòng ngủ một phòng khách, cô ở phòng ngủ, Đoạn Thư Ngật ở phòng khách.
Hai người từ Trung học số Hai Thành Đô trở về, sau khi chúc ngủ ngon, Khâu Quỳ trở về phòng.
Lần này ngủ một giấc đã tỉnh, không biết có phải là vì nguyên nhân trở về Trung học số Hai cùng Đoạn Thư Ngật không, tối nay Khâu Quỳ luôn mơ thấy chuyện xảy ra cấp Ba lúc ấy.
Nửa đêm tỉnh lại, lại vẫn là hai giờ sáng.
Khâu Quỳ mơ mơ màng màng, đi đến về phía tủ lạnh trong phòng khách, lấy ly nước đá.
Một ly nước đá vào trong bụng, cả người cũng tỉnh táo một chút.
Đoạn Thư Ngật trên ghế sô pha lúc này không biết đang mơ gì, trong miệng nỉ non gì đó.
Khâu Quỳ không muốn tiến lên trước nghe, định uống xong ly nước này sẽ trở về phòng.
Nhưng ngay giây phút xoay người này, đột nhiên trong miệng Đoạn Thư Ngật nỉ non rõ ràng chút, khoảng cách giữa bọn họ đủ cho cô nghe rõ.
“Chúng ta có thể đừng ly hôn không… Khâu Quỳ… Đừng ly hôn…”
Nói trong lòng không gợn sóng một chút nào là giả, Khâu Quỳ khẽ đi qua nhích tấm chăn mỏng đắp lên trên người thay Đoạn Thư Ngật.
Người đàn ông trên ghế sofa dường như đã thay đổi một chút so với thiếu niên trong trí nhớ.
Cô ngồi xổm ở một bên ghế sô pha, chống cằm nhìn anh.
Khâu Quỳ chưa từng nói với Đoạn Thư Ngật, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Cô vẫn cảm thấy Đoạn Thư Ngật không nhớ tới cũng không có gì to tát, quan trọng là hiện tại và tương lai.
“Đoạn Thư Ngật, anh có nhớ không?”
“Không biết anh có nhớ không, nhưng em vẫn nhớ. Mùa hè năm đó, buổi trưa em ngủ quên, là anh kéo em chạy thoát khỏi tầm mắt của thầy quản sinh, chúng ta gặp nhau so với anh biết em còn sớm hơn nhiều.”
“Hóa ra tưởng rằng đến đại học Thâm Quyến, mới có thể để cho anh biết em. Không nghĩ là, giữa chúng ta lại bỏ lỡ bốn năm.”
“Đoạn Thư Ngật, có lẽ nhân sinh chính là vẫn luôn không ngừng bỏ lỡ.”
—-
Mười giờ hôm sau, hai người đúng hạn xuất hiện ở cửa ra vào Cục dân chính.
Sau khi từ Cục dân chính ra ngoài, Khâu Quỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, cô nhận lấy căn nhà Đoạn Thư Ngật khăng khăng muốn đền bù cho cô, anh nói là đền bù cho một năm đó, anh đã cầm căn nhà kết hôn tặng cho Khâu Quỳ đem đi thế chấp.
Hai người ở cửa ra vào Cục dân chính tạm biệt.
Lần tạm biệt này, sợ là sẽ không còn gặp nữa.
Một người ở Thành Đô một người ở Thâm Quyến.
Giống như năm đó, Khâu Quỳ biết, Đoạn Thư Ngật sẽ không nguyện ý cùng cô về Thành Đô.
Giống như cô không nguyện ý sẽ vì anh ở lại Thâm Quyến như vậy.
Ở thời điểm hai người ai cũng sẽ không vì thỏa hiệp đối phương, chút tình cảm này sẽ đi tới đâu.
Khâu Quỳ mở miệng gọi Đoạn Thư Ngật: “Đoạn Thư Ngật.”
Đoạn Thư Ngật quay đầu nhìn Khâu Quỳ.
Ánh nắng ngày thu chiếu vào người Đoạn Thư Ngật, cả người anh bị dát lên một tầng ánh sáng.
Anh đến từ trong trong biển người, bây giờ lại để anh thuộc về biển người.
Khâu Quỳ thoải mái cười một tiếng.
“Đoạn Thư Ngật, chúc anh… Tiền đồ như gấm.”
Kết thúc của truyện, hoàng tử sẽ gặp được công chúa, cô bé lọ lem cũng sẽ mang vào chiếc giày thủy tinh.
Chỉ là Khâu Quỳ sẽ không còn có thể cùng Đoạn Thư Ngật đến bạc đầu được nữa.
Có lẽ trận tuyết lớn năm đó, cũng coi như thành toàn cho giấc mộng của cô.
Nhân gian như mộng, trong mộng vẫn là mùa hè như xưa.
TOÀN VĂN HOÀN
Lời tác giả:
Mùa hè kết thúc, muốn viết một truyện ngắn nhỏ kỷ niệm mùa hè một chút, thế là liền có Khâu Quỳ và Đoạn Thư Ngật vào mùa hè gặp lại một lần rồi một lần.
Kết thúc truyện, hi vọng tất cả mọi người có thể giống như Khâu Quỳ, không chỉ đơn thuần đi theo nhịp bước của Đoạn Thư Ngật, mà là sống vì chính mình.
PS: gần đây thấy rất nhiều độc giả nói nhiều vấn đề, ở đây trả lời chút.
Không phải là nam chính không muốn thi hay là không thi nổi vào được trường tốt hơn, chỉ đơn giản là cậu ta thích thành phố Thâm Quyến, nên cho dù cuối cùng nam chính học đại học Thượng Hải cũng vẫn là đến Thâm Quyến phát triển. (lúc viết truyện cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là một truyện ngắn, cái này không nên để ý quá! peace and love)
Tại nơi đất khách người đồng hương vốn là trân quý hơn, thế nên lúc nam chính lựa chọn đi đến phát triển ở Thâm Quyến, khi tham gia buổi họp lớp ấy anh đã có chút ấn tượng với nữ chính. Sau này thường xuyên qua lại tự nhiên mà cũng thích nữ chính, vì là truyện ngắn nên tôi miêu tả không kỹ như vậy.
Nguyên nhân hai người ly hôn là vì, tuổi tác càng lớn thì sống càng thấu đáo. Nam chính muốn là bầu trời rộng lớn, mà nữ chính muốn lại là một cuộc sống yên ổn. Thời điểm hai người đều không chịu thỏa hiệp lẫn nhau, chút tình cảm này sẽ đi tới đâu. Đồng thời sau này nữ chính ở Thâm Quyến phát triển cũng không quá thuận lợi, sự nghiệp của nam chính cũng không cho phép anh lúc nào cũng bên cạnh nữ chính, Mùa hè rời đi và mẹ qua đời cũng là cọng cỏ cuối cùng áp đảo hôn nhân của bọn họ.
Thế nên kết thúc truyện, nữ chính lựa chọn trở lại Thành Đô sống yên ổn, nam chính vẫn lựa chọn phát triển ở bầu trời rộng lớn như cũ. Giữa bọn họ không vượt quá giới hạn không phản bội, chỉ là bởi vì hai người đều quá kiêu ngạo. Tất nhiên, bọn họ đều hi vọng đối phương có thể sống tốt.
Anh đến từ trong trong biển người, bây giờ lại để anh thuộc về biển người – trích internet.