Bước nhanh đến bãi đỗ xe, lất phất vài hạt mưa mềm nhẹ bám trên trán. Anh cũng không lập tức lái xe rời đi, mà là có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm hoa viên nhỏ trước mặt.
Một phụ nữ trẻ tuổi mang ô đang lướt qua nơi ấy, mái tóc đen óng mượt của cô theo từng nhịp bước chân hơi hơi phất động, bóng dáng tinh tế dịu dàng làm cho anh phút chốc thất thần, mãi đến khi cô ta bước vào tòa cao ốc đối diện, Hứa Phượng Kình mới trở với hiện thực.
Cảm giác ngực nặng nề tức thở, anh không kiên nhẫn cào cào tóc, dư quang nơi khóe mắt liếc đến tấm thiếp cưới bị anh tùy tay ném tại ghế trước.
Màu sắc đỏ thẫm, hân hoan dạt dào, tựa ngọn lửa thiêu đốt làm mắt anh phát đau. Chần chừ một lát, ngón tay anh khẽ run nhẹ nhàng cầm nó lên, tinh tế vuốt ve, gợn sóng nơi đáy mắt lan tỏa từng tầng thương cảm cùng quyến luyến.
Miệng không thể thốt ra lời yêu, lại cách xa muôn sông nghìn núi, trong bóng đêm tĩnh lặng càng khoét rộng bi ai, Hứa Phượng Kình đột nhiên có một loại xúc động muốn bay về nước tỏ tình với cô ấy, nhưng ý niệm kia trong đầu cũng bất thình lình chôn vùi giữa từng trận gió mát, so với bọt bia biến mất còn nhanh hơn.
Mười năm, cũng đủ để hai người quen biết mến nhau, đi lên hồng thảm, không phải lời nói ngoài ý muốn của đứa trẻ thành thị sôi nổi đi chơi xe đụng, làm sao giống như anh, loanh quanh luẩn quẩn tiêu phí thời gian, dũng khí ngày lại ngày thêm hao mòn, rồi cứ như vậy phai mờ đến hoàn toàn biến mất.
Không biết thế này có được tính là sớm chết sớm đầu thai? Cảm giác cực độ chán ghét bản thân càng thêm dâng trào. Hứa Phượng Kình giống như phải bỏng ném thiếp cưới qua một bên, đấm mạnh lên tay lái, mẹ nó, anh thế nào lại uất ức như vậy?
Trong xe không khí lắng đọng một tầng mây đen mù sương, cùng với trời mưa dầm dề bên ngoài vô cùng tương xứng, Hứa Phượng Kình chạy xe rời bãi đỗ, vốn định đi quán bar uống rượu giải sầu, bà chủ nhà Maria lại vừa đúng lúc gọi điện thoại cứu vớt anh từ bờ vực sa đọa trở về ——
“Hứa yêu quý, có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Thanh âm từ ái của bà lão làm cho trái tim anh trở nên mềm mại. Hứa Phượng Kình sửng sốt một chút, đại não trống rỗng rốt cục bắt đầu vận chuyển: “Ngày nào kia?”
“Cháu công tác bận quá, aida~ cái đứa nhỏ này, ngay cả chính sinh nhật của mình cũng quên.” Maria oán giận nói, “Bà đã làm bánh ngọt, mau mau trở về nhà đi, chúng ta cùng tổ chức một tiệc mừng nho nhỏ.”
“Vâng.” Hứa Phượng Kình tạm thời thu lại khúc tình tự đau khổ này —— trái đất sẽ không vì anh thất tình mà ngừng quay, sầu thương xuân thu vẫn nên để một mình nhấm nháp, không thể bởi vậy mà làm người khác mất vui, đặc biệt lại là người quan tâm chiếu cố tới anh.
Đi mua một bó hoa cho Maria, vì đi tắt, Hứa Phượng Kình quẹo vào một đường nhỏ hẻo lánh, không nghĩ tới họa trời giáng, một chiếc xe lặng lẽ phóng vọt ra từ một cửa ngõ, “rầm” một tiếng đụng trúng xe anh.
May mắn cái nơi chật hẹp này không thể chạy xe nhanh, không đến mức tông lật xe anh, Hứa Phượng Kình xuống kiểm tra xe, bực tức gõ gõ cửa xe đối phương: “Này, có biết lái xe hay không thế?”
Tức giận đang ứ đầy một bụng, lại bị thằng cha không có mắt kia phá hư chiếc xe yêu quý, anh thèm vào quản cái gì phong độ, khuôn mặt tuấn tú hiện âm trầm còn hơn cả mưa gió ngoài trời.
Cái người gây ra họa kia mở cửa xe, lại tựa như rã rời yếu ớt mà lăn từ trong xe ra, Hứa Phượng Kình lắp bắp kinh hãi, theo bản năng đưa tay ra đỡ: “Này, anh không sao chứ?”
Người đàn ông cao lớn đột nhiên túm lấy cổ tay anh, nói giọng khàn khàn: “Đi mau, lập tức!”
“Làm cái gì?” Hứa Phượng Kình nhất thời không kịp phản ứng, đã bị ấn trở về xe mình, người đàn ông kia cũng không khách khí chen vào ghế trước, đè nát bét hoa của anh. Hứa Phượng Kình đang muốn giơ lên nắm đấm cho cái thứ không mời mà đến này một trận tơi tả, thanh âm la hét ầm ĩ cùng với tiếng bước chân hỗn độn theo ngõ nhỏ truyền ra, cái tên kia còn hung hăng trừng anh một cái, ra lệnh: “Còn muốn mạng sống thì mau lái xe!”
Anh lớn bằng cái tuổi này, còn chưa từng bị ai to tiếng sai bảo như thế. Hứa Phượng Kình tóm lấy vạt áo đối phương, tính đem cái thằng không biết lễ độ này quăng khỏi xe, lại không cẩn thận bị dính một tay đỏ nhoét, anh giật mình, tay kia chuyển động vô lăng, đồng thời giẫm chân ga, xe chạy như bay ra ngoài, bỏ lại một đám người truy kích ở phía sau.
“Anh bị thương.” lúc sau xác định mình không phải bị rơi vào phim trường hành động, Hứa Phượng Kình lau lau tay vào lớp áo khoác ngoài của người đàn ông, đỗ xe lại ven đường, quay sang hỏi: “Tôi đưa anh đi bệnh viện?”
Đối với kẻ vốn không quen biết hơn nữa lại đâm lõm cửa xe của mình, anh thấy mình thật sự là quá mức nhân hậu rồi, đáng tiếc đối phương lại không cảm kích, dùng ánh mắt điều tra viên quan sát kẻ bị tình nghi nhìn chòng chọc anh cả nửa ngày, thấy Hứa Phượng Kình bắt đầu nhíu mày, mới lắc lắc đầu đáp: “Tôi không đi bệnh viện, nếu anh hy vọng có người trả tiền xe, tốt nhất nên đem tôi về nhà thì hơn.”
“Ch* chết, cút mẹ mày đi!” Hứa Phượng Kình nhịn không được phun một câu tiếng Trung thô tục, người đàn ông dựng tai, trừng mắt, bất mãn nói: “Anh mắng tôi?”
Hứa Phượng Kình sửng sốt một chút, lại mắng: “Đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm.”
“Vậy anh chính là đồ ngốc.” Đối phương dùng giọng Bắc Kinh đáp lễ một câu, làm cho một bụng tức của anh tan đi tám chín phần, gương mặt lạnh băng tuấn tú cũng tan ra vài phần, Hứa Phượng Kình nén xuống xúc động muốn cười, búng áo sơmi của anh ta nhìn nhìn vết thương, hỏi: “Anh tên là gì?”
“Ryan.” Không khí ẩm lạnh liếm lên miệng vết thương đang tứa máu, đặc biệt mang đau đớn đến run rẩy, Ryan hít một hơi thật sâu, hưng thú đánh giá khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của đối phương, cảm giác được tầm mắt lạnh lẽo đang xem kỹ vết thương của hắn, hắn đột nhiên muốn nâng tay sờ sờ thưởng thức gương mặt xinh đẹp này, chỉ là tưởng tượng nếu làm như vậy có lẽ mình sẽ bị quăng ra bãi rác, Ryan thành thành thật thật đặt tay lên bụng, nói: “Bé yêu, nếu anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm miệng vết thương của tôi, tôi nghĩ nó sẽ kiêu hãnh đến độ nở hoa mất.”
Hứa Phượng Kình hừ lạnh một tiếng, xác định vết thương kia không có gì nhiễm trùng, hơn nữa anh ta cũng sẽ không vì mất máu quá nhiều mà chết, anh vội vàng tìm cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng, đưa cho Ryan, nói: “Giữ cẩn thận, đừng để dơ.”
Một cú va chạm ngoài ý muốn như vậy, làm cho anh tốn thời gian hơn rất nhiều, mặt đường trơn ướt làm chậm tốc độ di chuyển của xe, gần như ngã tư nào cũng tắc, Hứa Phượng Kình mở nhạc, hãm xe chạy với vận tốc rùa bò, mi tâm nhăn lại không kiên nhẫn.
Bình thường loại tình huống này, hẳn là nên tìm đề tài nói chuyện phiếm để giết thời gian nhỉ? Ryan ôm hoa, chăm chú nhìn sườn mặt tựa pho tượng cương ngạnh băng lãnh của đối phương, nói: “Tôi còn chưa biết tên của anh.”
“Hứa Phượng Kình, anh có thể gọi tôi – Kình.” Hứa Phượng Kình lơ đãng trả lời, lấp lóe ánh sáng đèn chiếu lên mặt anh, khiến bề ngoài tuấn tú không chút biểu tình lại tăng thêm vài phần ấm áp, Ryan sáp sáp lại bên người anh, nói: “Anh làm tôi nghĩ tới một loại hoa.”
Hoa? Anh nhíu mày, dùng ánh mắt tựa thấy kẻ ngớ ngẩn liếc anh, Ryan mỉm cười, nói: “Cây tiên nhân chưởng.*”
“Trò đùa vô vị.” Hứa Phượng Kình cười nhạt, Ryan nhún nhún vai, ngón tay nhẹ gảy một nụ hồng, không đem câu kế tiếp nói ra —— người đàn ông tuấn mĩ băng lãnh này, tựa loài thực vật có gai sinh trưởng ở nơi không người, cô độc, cao ngạo, bất khả xâm phạm, cố tình nở rộ đóa hoa diễm lệ đến loá mắt, sắc bén lại mê người.
Ryan hơi nheo nheo mắt, không kiêng nể gì đánh giá anh ta, cũng không bất ngờ khi biết bản thân bị khơi dậy khát vọng chinh phục, lòng tràn đầy toan tính làm thế nào hòa tan người đàn ông lạnh lùng xinh đẹp này, ánh mắt nhìn chằm chằm người ta hàm xúc cơ khát trắng trợn, đáng tiếc Hứa Phượng Kình không có cái loại thần kinh tinh tế mẫn cảm, anh chỉ thản nhiên liếc qua, nói: “Mắt anh cần nhỏ thuốc sao?”
Không hiểu phong tình cũng chính là một loại mị lực, Ryan khẽ nhếch khóe môi, một bàn tay lần mò về phía đùi của anh, Hứa Phượng Kình cho dù là một tảng đá cũng nhận ra ý đồ đối phương, anh giẫm phanh lại, chán ghét nhìn Ryan, nói: “Xuống xe!”
Ryan nhấc tay đầu hàng, vô tội nháy mắt, nói: “Xin lỗi, bả vai bên này của tôi bị thương cho nên tay trái có hơi không thể khống chế.”
Hứa Phượng Kình run rẩy khóe miệng, tiếp tục lái xe. Ryan quấy nhiễu tình dục thất bại, bởi vì sợ bị đuổi xuống xe mà không thể hành động thiếu suy nghĩ, chẳng qua cũng không có an phận, hắn nâng nâng mông, rút bó hoa trước đã bị đè nát bét, phát hiện phía dưới còn có một thiếp cưới.
“Hả? Đây là cái gì?” Ryan giống như phát hiện được tân đại lục, cầm lên tấm thiếp lắc lắc trước mắt anh.
“Đưa tôi!” Màu đỏ diễm lệ khiến thần kinh anh nhói đau, Hứa Phượng Kình vung tay cướp lấy, động tác vội vàng hoảng loạn, không cẩn thận đụng tới chỗ bị thương của Ryan, người đàn ông khẽ rên một tiếng, trên mặt hiện lên vài phần khổ sở, Hứa Phượng Kình vò tấm thiếp thành một cục, ánh mắt bối rối mà khó xử, như đứa trẻ bị bắt quả tang trộm kẹo, anh lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Không việc gì, vết thương nhỏ thôi.” Đối với người đàn ông da thô thịt dầy mà nói, loại đau đớn này ngay cả nhíu mi một chút cũng không đáng, nhưng vì muốn đối phương áy náy, Ryan cố ý giả dạng đau thấu gan thấu phổi, thanh âm nói chuyện khàn khàn còn mang theo thở dốc đau đớn, Hứa Phượng Kình quả nhiên mắc mưu, lại đưa tay dò dò trán hắn, thêm một lần xin lỗi…
Khoảng cách giống như vô hình kéo gần lại một chút, Ryan tranh thủ hỏi dò nguyên nhân: “Làm sao vậy? Sắc mặt của anh nhìn không được tốt lắm.”
Nếu nhìn ra khó chịu, liền phiền anh thức thời một chút câm cái miệng lại. Hứa Phượng Kình liếc anh ta, nói một câu qua loa: “Không có gì, việc vặt mà thôi.”
Thống khổ sâu chợt lóe rồi tắt trong mắt Hứa Phượng Kình không thoát được nắm bắt của Ryan, vào lúc chờ đèn đỏ, hắn thò người qua, ngón tay khẽ gợi cằm anh lên, thấp giọng nói: “Bạn gái lập gia đình, chú rể lại không phải anh?”
Câu chuyện tình cảm tan vỡ cũ rích này, lại luôn là đệ nhất trong một ngàn lẻ một khúc tình tự tái diễn trên thế gian này, Hứa Phượng Kình đẩy tay anh ta ra, tức giận nói:
“Đi mà để ý đội chó săn của anh, tôi không có hứng thú cùng anh chường mặt trên tuần san với mấy cái tin đồn đáng xấu hổ, ngài Steinmetz.”
“A?” Ryan kinh ngạc nhìn anh ta, “Anh nhận ra tôi?”
Hứa Phượng Kình vừa tức giận vừa buồn cười nhìn y, nói: “Đồng sự của tôi từng làm một bộ sưu tập các bài báo về anh.”
Ryan nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Như vậy, anh đối với bản thân tôi có cảm nhận thế nào?”
Hứa Phượng Kình thản nhiên đáp: “Tôi chỉ muốn xác định quá giang xe tôi không phải tội phạm truy nã là tốt rồi.”
Về phần bối cảnh gia đình cùng những tin đồn giải trí làm cho người ta hoa cả mắt của Ryan, liên quan đếch gì đến anh.
Ryan mất mặt ngồi trở lại, lẩm bẩm một câu: “Thực lãnh đạm, trách không được…”
“Câm miệng!” Hứa Phượng Kình thái dương nổi đầy gân xanh, vô cùng hối hận lại đem cái thứ vừa mặt dày vừa phiền toái này lên xe, bản năng xu cát tị hung khiến anh quyết định giữ khoảng cách với thằng cha này, xuất phát từ tinh thần nhân đạo thu nhận anh ta một đêm, ngày mai đường ai nấy đi, anh cũng không muốn kết giao bạn bè với loại không có dây thần kinh lại khiến người chán ghét này.
Nguyện vọng quả thực tốt đẹp, thế nhưng sự thật lại tàn khốc, Hứa Phượng Kình lúc ấy căn bản không hề nghĩ đến, tên sao chổi này bắt đầu từ thời điểm dính vào anh, lại bám dai như đỉa, từ rày về sau quay anh long trời lở đất.
Đại thể thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, Hứa Phượng Kình không tính toán làm cho cái thứ này tiến dần từng bước, anh chạy xe vào gara, nghiêng qua phía Ryan dặn dò: “Anh ở yên đây đừng chạy loạn, chờ tôi xuống dưới này một lát.”
Người này tính đãi khách kiểu gì vậy? Ryan buồn bực nhìn anh, dùng ánh mắt biểu đạt bất mãn, Hứa Phượng Kình xuống xe đi được hai bước, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, quay lại chìa tay về phía hắn, Ryan vừa hớn hở lại có điểm lo sợ, đang muốn giữ chặt đối phương, Hứa Phượng Kình lại khẽ mở phiến môi mỏng, ngắn gọn chỉ thị: “Đưa hoa cho tôi.”
Cảm xúc hân hoan còn chưa kịp biểu đạt, lập tức bị vài chữ ngắn ngủi sổ toẹt đi mất. Ryan nén lại tiếng lòng hậm hực đưa bó hoa cho anh ta, tựa một con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ, đôi mắt tha tha thiết thiết nhìn theo Hứa Phượng Kình xoay bước rời đi, sau đó hắn ngồi trở lại trong xe, lấy ra điện thoại di động thì thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, xem ra thư kí của hắn gấp đến độ muốn điên rồi, Ryan ấn gọi lại: “Elaine, là tôi đây, tôi không sao, ngày mai quay về công ty, tôi muốn cô giúp tôi điều tra một người.”
Hắn nói tính danh, địa chỉ, số xe của Hứa Phượng Kình, rồi tắt điện thoại.
Ngó ngó nghiêng nghiêng thăm dò bên ngoài, xác định Hứa Phượng Kình sẽ không nhanh chóng quay lại, hắn nâng tay lên che mặt, bắt đầu cố sống cố chết chà xát lại chà xát, muốn nhờ ma sát làm mặt nóng lên, làm sao cho thật giống như đang bị sốt cao.
Công sức không phụ lòng người, khi Hứa Phượng Kình hưởng dụng xong tiệc sinh nhật lớn Maria vì anh chuẩn bị, mang theo bên người cái hòm thuốc cùng một ít thức ăn đi vào gara, nhìn thấy Ryan cả mặt đỏ bừng, môi khô khốc, ngồi phịch ở ghế trước không nhúc nhích, còn tưởng rằng thằng cha này đoản mệnh đến nơi, lập tức toát mồ hôi lạnh, tống tất cả mấy thứ đang cầm trong tay lên nóc xe, đưa tay thăm dò thân nhiệt của anh ta, nhẹ giọng gọi: “Ryan? Ryan? Anh có tỉnh không đấy?”
Ngón tay mát lạnh xẹt qua da thịt ấm nóng, thoải mái đến độ làm người ta luyến tiếc mở mắt, Ryan khẽ hừ một tiếng, tiếp tục vờ mê man, cảm giác được Hứa Phượng Kình cởi bỏ quần áo của hắn, bôi thuốc khử trùng lên vết thương, từng cơn đau đớn theo động tác của anh ta xộc thẳng vào não, Ryan rốt cục không tình nguyện mở mắt, cắn chặt răng, biểu hiện bộ dáng đau khổ tột cùng —— hắn lo lắng nếu lại giả vờ hôn mê Hứa Phượng Kình sẽ hiểu lầm rằng đầu mút dây thần kinh của hắn bị hoại tử.
“Nhẫn nại một chút, ở đây không có bác sĩ gây tê.” Hứa Phượng Kình chau mày, gương mặt tuấn tú lạnh lùng căng ra, động tác trên tay lại nhẹ nhàng giống như đang săn sóc cây hoa cực kỳ yêu thích, ánh mắt lướt nhẹ qua hắn chứa vài phần lo lắng, khiến Ryan sướng muốn bay lên, chẳng qua hắn cũng không quên đang phải diễn xiếc, khẩn trương giả bộ như sốt cao đến hoa mắt chóng mặt, bộ dáng gục xuống như bệnh tình nguy kịch, thuận thế ôm thắt lưng đối phương, cảm giác thân thể thon gầy rắn chắc dưới lớp quần áo cứng lại, biểu tình trên mặt Hứa Phượng Kình giống như giẫm phải một bãi c*t chó, nhưng vẫn nhẫn nại băng bó vết thương của hắn cho xong, mới kéo xuống bộ móng vuốt đang muốn lên núi hái lộc kia, tóm lấy cái nhiệt kế nhét vào miệng anh ta, lạnh lùng nói: “Ngậm lấy.”
Ryan cả kinh, nếu dùng nhiệt kế sẽ lộ mất, hắn phun nhiệt kế rồi suy yếu lắc đầu, thều thào nói: “Tôi ngậm nhiệt kế sẽ bị suy tim…”
Hứa Phượng Kình trừng mắt nhìn anh ta vài giây, nắm lấy nhiệt kế, nói: “Vậy đành phải đo nhiệt độ hậu môn, cởi quần.”
Cứu mạng với! Ryan rất muốn đào cái lỗ mà dúi đầu xuống, nếu ở trước mặt Hứa Phượng Kình phô bày, hắn cũng không dám cam đoan thằng nhỏ nhà hắn có thể tinh thần hưng phấn bừng bừng đứng dậy chào ông giời hay không.
Giằng co một lát, trước ánh mắt hùng hổ dọa người của đối phương Ryan đành xuống nước chịu thua, thanh thanh giọng, gian nan nói: “Không cần… Tôi cảm thấy… Lúc này đã tốt hơn nhiều rồi…”
Lần đầu trong đời, hắn có cảm giác chột dạ, hơn nữa căn bản không hiểu được đối phương có nhìn thấu trò lừa của hắn hay không, Ryan lại bắt đầu lo lắng, hắn ngồi thẳng người nghiêm trang nói: “Cảm ơn anh, Kình.”
Chữ cuối cùng phát âm có hơi kì quái, mang giọng điệu vừa cố ý mời gọi lại dường như khiêu khích, Hứa Phượng Kình cảm giác hơi lạnh chạy dọc sống lưng, lại có xúc động quăng thằng cha cực độ nhàm chán này ra ngoài, chẳng qua tiếng lòng trắc ẩn ngăn cản anh làm như vậy. Hứa Phượng Kình bình tĩnh lau tay sạch sẽ, đưa thức ăn đến trước mặt anh ta, nói: “Anh quả thực phiền toái hơn tôi tưởng.”
Ryan không đỏ mặt không thở gấp nhận lấy tán thưởng, quết một lóng tay đầy bơ nhấm nháp, hỏi: “Hôm nay là sinh nhật anh?”
Thấy Hứa Phượng Kình gật đầu, hắn lẩm bẩm có vẻ ảo não: “Đáng tiếc tôi không có quà gì cả.”
“Quà đã quá nhiều rồi, thiếu phần của anh cũng vậy cả thôi.” Hứa Phượng Kình kiểm tra chỗ va đập ở cửa xe, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
Ryan có chút tự ái, vùi đầu gặm thịt chim trĩ, sau khi lấp đầy một bụng, hắn bưng bánh ngọt xuống xe, đi đến trước mặt Hứa Phượng Kình, nói: “Anh không có ước nguyện nào sao? Nói cho tôi biết nguyện vọng sinh nhật đi, tôi sẽ biến nó thành hiện thực.”
Khuôn mặt Hứa Phượng Kình hiện lên vẻ buồn bã, ánh mắt có vài phần cô đơn, thấp giọng nói: “Tôi muốn về nhà.”
“Đi đặt một tấm vé máy bay là có thể mà.” Ryan cảm thấy khó hiểu, bơ dính trên mặt cũng đã quên lau, Hứa Phượng Kình bất đắc dĩ nhìn anh ta, nói: “Anh thật ngớ ngẩn.”
“Vậy anh chính là đồ ngốc.” Ryan trả lời giống như phản xạ có điều kiện, nói quá nhanh đến suýt chút nữa cắn phải lưỡi, Hứa Phượng Kình quay mặt đi, nhìn ánh đèn mờ nhạt trên hiên nhà, lẩm bẩm: “Nếu không phải đồ ngốc, hiện tại sẽ không phải ở chỗ này.”
Loại cảm thương cô quạnh này có sức cuốn hút rất lớn, ngay cả kẻ thần kinh luôn luôn cường hãn như Ryan cũng thấy có chút khổ sở, hắn bất giác ngừng hô hấp, nhẹ giọng nói: “Tôi rất hân hạnh được làm cái thùng rác cảm xúc của anh.”
“Không cần.” Hứa Phượng Kình căn bản không cảm kích —— anh cũng không tính toán quen thân với cái hạng này, tốt nhất khi gặp lại không ai biết ai, đỡ phải tái diễn cái màn ngõ tối đẫm máu lại thêm ôm theo một lô phiền toái.
Ryan thất bại thở dài, đồng thời càng dâng trào ý chí chinh phục đóa hoa nhiều gai này—— Ryan thiếu gia tuổi trẻ sôi nổi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai nghịch ý, nhưng khi gặp phải người đàn ông phương đông nhã nhặn lạnh lùng này lại luôn luôn có cái cảm xúc muốn đấm tường, gia thế của hắn, tài phú, mị lực nam tính ở trong mắt đối phương chỉ sợ còn không giá trị bằng cái bánh sinh nhật đính hoa này —— thừa nhận này quả thật khiến người ta uể oải, hơn nữa, Ryan cực kỳ bất đắc dĩ phát hiện bản thân lại không có thuốc chữa bị đối phương hấp dẫn, xinh đẹp mà cô đơn, cay nghiệt lại dịu dàng, khí chất mâu thuẫn đặc biệt này cùng hòa trộn khuếch tán, làm cho hắn sinh ra hứng thú lớn lao với Hứa Phượng Kình.
Thượng đế, nếu Người đồng ý mở ra cho con cửa sổ thông tới thế giới của anh ta, con nguyện khép chặt cánh cổng của thế giới phồn hoa lại phía sau.
Ryan lặng lẽ hứa nguyện với bánh sinh nhật của người ta, sau đó thành thạo giải quyết hết nó, nhoẻn miệng cười tràn trề thỏa mãn. Hứa Phượng Kình im lặng chờ anh ta ăn xong, thu dọn ly đĩa chạy lấy người, ngay cả câu ngủ ngon cũng không thèm nói. Ryan thở dài, uất ức tủi thân chui vào trong xe, hai tay để sau đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu ảo tưởng băng tuyết giữa hắn cùng cây tiên nhân chưởng kia tan rã, cùng nhau chào đón viễn cảnh tốt đẹp xuân về hoa nở.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, nhìn tấm thảm lông phủ trên người khiến cho hắn vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ, càng thêm kiên định quyết tâm thề sống chết đánh vào phòng tuyến đối phương.
Chú thích
*Cây tiên nhân chưởng: