Thứ hai, kết thúc buổi họp đầu tuần, scandal này nhanh chóng lan truyền trong các giáo viên, không đến một giờ ngay cả học sinh cũng bắt đầu thảo luận ầm ầm hiệu trưởng băng giá của họ đập bàn gào thét với người giáo viên đẹp trai kia thế nào.
Nguyên nhân gây ra sự việc hình như là Ryan đưa một nữ sinh đại học đi bệnh viện phá thai bị đồng nghiệp nhìn thấy, kết quả vào buổi họp đầu tuần lấy lý do ‘tác phong bất chính’ tố cáo hắn. Nhưng không ngờ Hứa Phượng Kình lại phản ứng quá mạnh, phê bình anh giáo viên kia tối tăm mặt mũi, còn suýt nữa văng tục. Sắc mặt Ryan cũng vô cùng khó coi, dùng tiếng anh cãi nhau với hiệu trưởng, hiện trường giương cung bạt kiếm, vô cùng nóng nảy, cuối cùng vẫn là trợ lý hiệu trưởng bị dọa choáng váng tuyên bố tan họp. Mọi người rụt cổ trốn khỏi hiện trường, sau đó hiệu trưởng hầm hầm trở lại văn phòng, Ryan cũng đuổi theo, cửa chỉ có một lại cách âm rất tốt, quỷ mới biết bên trong có xảy ra tiết mục giết người phân thây không. Vì thế trợ lý hiệu trưởng lo lắng chạy đi tìm Hứa Phượng Uyên, sợ tên ngoại quốc cao lớn thô kệch kia đánh hiệu trưởng đẹp trai của họ tàn phế.
“Không có chuyện ấy đâu, anh ta không có gan đấy.” Hứa Phượng Uyên nghe xong đầu đuôi câu chuyện chỉ bình thản phẩy tay, làm anh trai kiêm hàng xóm anh đã sớm thấy nhưng không thể trách. Nhà bên cạnh cứ ba ngày lại hai lần trình diễn cảnh ấy. Tính xấu của Phượng Kình cũng chỉ có Ryan mới chịu được, mỗi lần cãi nhau xong họ sẽ càng dính chặt, điển hình của loại càng cãi càng yêu.
Nhưng công khai nổi giận với Ryan là lần đầu tiên, xem ra em trai anh không chỉ có lòng chiếm dục rất mạnh mà máu ghen cũng kinh người.
Về việc Ryan có phải thật sự làm nữ sinh nhà người ta phình bụng hay không, anh chắc chắn không có khả năng. Thằng nhóc ấy trung trinh như một với Phượng Kình, dù có mỹ nữ Ai Cập uốn éo trên đùi phỏng chừng cậu ta cũng không thèm động cả lông mi.
“Anh… Đồ khốn… Lại dùng chiêu này…”
Trong phòng hiệu trưởng, bức màn che đi tất cả ánh sáng, trong không gian tối tăm mờ ám vang lên tiếng mắng khàn khàn. Hai chân Hứa Phượng Kình quỳ trên đất nằm sấp trên sofa, thân trên quần áo chỉnh tề, thân dưới quần lại bị tụt đến mắc cá, cửa sau mở rộng, dùng tư thế cực kỳ mất mặt hiện ra trước mặt Ryan.
“Ai bảo anh hiểu lầm tôi.” Ryan ép anh chặt khít, lưu lại một hàng dấu răng lên gáy anh, nói: “Bạn trai cô ấy đi thực tập không thể đi cùng, tôi chỉ làm việc thiện thôi, kết quả anh vầy mà cho là tôi ngoại tình?”
Hứa Phượng Kình cũng hơi hối hận mình thất thố lúc sáng, nhưng lúc ấy vừa nghe thấy tin này đầu anh đã nóng lên, căn bản không khống chế được bản thân đã mắng cho Ryan tối tăm mặt mũi. Anh vô lực vặn vẹo thân thể, chỉ trích chẳng chút sức lực: “Vậy… Lúc trong cuộc họp sao… sao anh không giải thích?”
Tôi có cơ hội giải thích sao? Còn chưa mở miệng đã bị anh không phân tốt xấu đập bàn mắng xối xả, Ryan nhìn tình nhân ở dưới thân mình vì chột dạ mà cực kỳ đáng yêu, thấp giọng cười nói: “Không sao, chủ nhân chỉ cần bồi thường nho nhỏ cho tôi là được.”
Vừa lúc, gần đây công việc bận rộn, hắn đã không được ôm tình nhân mấy tối rồi, đang khó chịu đói khát thì Hứa Phượng Kình lại tặng một nhược điểm có sẵn như vậy đến tay hắn.
Không cần nghĩ cũng biết hắn muốn bồi thường gì, Hứa Phượng Kình giãy giụa yếu ớt, nói: “Tôi… Tôi còn phải làm việc…”
“Ngẫu nhiên lười biếng một chút cũng không sao.” Ryan không chấp nhận cũng không buông tha, không hiếu lấy ở đâu ra gel trơn. Sau đó dưới cái nhìn chằm chằm kinh sợ của Hứa Phượng Kình, cái đồ mặt dày này thản nhiên giải thích: “Đã sớm muốn làm một lần trong văn phòng anh, hiệu trưởng đại nhân của tôi.”
“Đồ khốn!” Hứa Phượng Kình co chân ra sau đá hắn lại bị nhẹ nhàng tránh thoát, người đàn ông được voi đòi tiên chen vào giữa hai chân anh, dùng đũng quần căng phồng cọ xát vào rãnh mông bị ép banh ra. Vải dệt cọ qua làn da mang lại cảm giác ngứa ngáy làm anh gần như phát điên, Hứa Phượng Kình vùi khuôn mặt đỏ bừng vào sofa, hoàn toàn từ bỏ việc giãy giụa.
Nơi đó càng ngày càng nóng, rất muốn… Cái đồ Ryan biến thái này, nhanh làm tiền diễn đi!
Trong vô thức đã thấp giọng hô lên những lời nghĩ trong lòng, sau đó trong tiếng cười của Ryan xấu hổ muốn chui xuống đất. Ngón tay như anh mong muốn đẩy vào, xoay tròn xoa ấn làm eo Hứa Phượng Kình run rẩy không ngừng. Vật phía trước đã sớm thẳng đứng, Ryan thấy bôi trơn đã ổn rồi bèn rút ngón tay ra, kéo khóa quần đưa vật cứng không thể nhịn được nữa vào cửa mình nóng ướt đang co rút lại hoan nghênh hắn vào.
Đầu chóp được lỗ nhỏ nóng bỏng bao chặt, như có lực hút dẫn hắn đi vào nơi càng sâu hơn. Ryan xấu tính dừng lại không động mà chỉ khi nặng khi nhẹ đùa anh, Hứa Phượng Kình thở dồn dập, đỏ mắt quay đầu, ánh mắt phủ đầy dục niệm trừng hắn mắng: “Không phải là anh không cương được đấy chứ? Còn không mau cho tôi… A!”
Theo tiếng thét lớn sung sướng cực điểm, thứ to lớn cường tráng đâm vào tận gốc, eo Hứa Phượng Kình run càng mạnh hơn. Vách tràng mẫn cảm hút chặt vật cứng của người đàn ông không chịu buông, trong lúc đưa đẩy phát ra tiếng nước làm người ta đỏ mặt. Ryan như con dã thú phát cuồng ra sức thúc vào anh, Hứa Phượng Kình lần lượt bị thúc những cú thật sâu xụi lơ trên sofa, hoảng hốt thở dốc hét lên: “Chậm, chậm một chút… Tôi không chịu nổi…”
Miệng tuy nói như vậy nhưng thân thể lại nhiệt tình như lửa quấn chặt lấy hắn, lỗ nhỏ nóng rực lại tham lam khao khát xâm phạm của hắn. Ryan ôm eo anh, cúi đầu dán vào lỗ tai anh thì thầm: “Chủ nhân, cái kia của tôi có phải rất lớn, rất cứng, vào rất sâu cho anh thích không chịu nổi không?
Hứa Phượng Kình bị lời nói dâm đãng của hắn kích thích đỏ rực cả lỗ tai, đôi mắt ngập nước trừng hắn, khe khẽ rên rỉ: “Vớ, vớ vẩn! Nói… Nói anh là của tôi… Từ đầu đến chân anh… Ngay cả một sợi tóc đều là của tôi!”
“Tôi đương nhiên là của anh.” Ryan đưa đẩy nhanh hơn, thành công làm tình nhân rên rỉ liên tục, hắn gặm cắn lỗ tai Hứa Phượng Kình, nói: “Linh hồn của tôi, tính mạng của tôi, tình yêu của tôi, dục vọng của tôi… Đều chỉ hiến cho một mình anh… Đói khát của tôi… Chỉ có chủ nhân mới có thể thỏa mãn… Kình… Kình của tôi…”
Giữa những lời yêu nồng nàn hắn thúc thật mạnh vào chỗ sâu nhất trong thân thể Hứa Phượng Kình, phóng ra của mình. Cùng lúc đó Hứa Phượng Kình thét lên mang theo tiếng nức nở khàn khàn, dịch trắng văng ra dính ướt sofa bằng da thật.
Thở dốc một lát, Ryan lật người tình nhân lại rồi bế lên sofa, thèm thuồng liếm môi, khàn giọng hỏi: “Còn muốn nữa không?”
“Muốn cái đầu anh ấy, tôi còn công việc!” Hứa Phượng Kình thở không ra hơi, vung tay đánh bay Ryan, giãy giụa đứng dậy mặc quần áo. Kết quả còn chưa kéo được quần Ryan đã nhào đến, một lóng tay luồn đến nơi riêng tư vẫn còn dư vị của anh, giọng nói khàn khàn trầm thấp, lại hỏi lần nữa: “Thật sự không muốn?”
Ô… Muốn!