Nghe xong, mẹ đột nhiên nở nụ cười buồn, bà nói: “Con người lúc còn sống, người nào không có kiếp số đây? Bình an hay không bình an, cũng chỉ là mọi người tự mình lựa chọn thôi." Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đó là một buổi sáng mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói.
Thật không ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh. Tiết thanh minh ngày đó, ta còn hăng hái tràn trề cùng Tố Lan đi đạp thanh bên bờ Tây Hồ, trên trời cao đủ loại diều bay rập rờn trong gió, đám con nít cài đầy hoa dại chơi trò đuổi bắt trên thảm cỏ, những cô gái cùng tuổi ta len lén nhìn nhau thỉnh thoảng lại cười ngượng ngùng. Nước hồ thật đẹp, giống như khối ngọc hổ phách trong suốt, tựa như giọt lệ của ai đó ngàn năm trước. Ta đột nhiên nhớ lại một câu thơ trong Kinh Thi “Vạt áo xanh xanh, lòng ta nhớ hoài.”
Nhưng sau khi trở về, ta liền bệnh không dậy nổi. Mẹ ta nói có phải lúc đi dã ngoại đã chạm vào thứ gì đó không? Vì thế trước khi ta cập kê một tháng trong nhà liền thu xếp mời đạo sĩ trừ ma. Bụi bay khói lượn khắp nhà, âm thanh leng keng vang dội, thật náo nhiệt.