Nhưng là không lâu sau đó, sau lần đẻ non ta bệnh không dậy nổi, vô phương cứu chữa. Thời khắc cuối cùng, Thẩm Hồng, Mạnh Tử An, Mạnh Tử Chân, Tố Lan đều ở bên cạnh ta. Ta nói với Thẩm Hồng: “Sau khi ta chết, chàng đem ta hỏa thiêu, rắc tro xuống dòng Tây Hồ. Đem thơ từ của ta đốt hết…Còn nữa, chàng phải chăm sóc Tử Chân thật tốt.” Hắn dùng sức gật đầu: “Ta hứa với nàng.” Ta vuốt ve mặt hắn, là khuôn mặt của nam nhân yêu ta.
Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu như trời cao có thể cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định sẽ thương yêu hắn thật tốt. Đáng tiếc cuộc sống không cho ta cơ hội làm lại từ đầu. Có một số sai lầm mãi mãi không cách nào sửa chữa được. Mạnh Tử An đặt nửa cây trâm phỉ thúy đặt vào lòng bàn tay ta, ta cười, buông tay ra, nó rơi xuống đấy, tan tành mất tăm. Những quá khứ này, nam nhân trước mặt này có quan hệ gì với ta? Ta cũng chỉ là tự biên tự diễn một giấc mơ. Trụ trì Linh Ẩn Tự nói đúng kiếp người của ta. Ta nói với Tố Lan: “Ta đi rồi, mọi người sẽ tốt hơn.”