Tiếng mưa rơi tí tách.
Phương nam vẫn luôn nhiều mưa như thế, người đi đường vội vàng chạy về, nước mưa bắn tung tóe. Mặc bên ngoài có bao nhiêu náo nhiệt, bên trong tiệm may vẫn yên tĩnh như cũ.
Lý thợ may liếc mắt nhìn ra, cũng không cảm thấy tịch mịch lắm.
Nhiều năm trước quê hắn hạn hán nghiêm trọng, người nhà đều chết. Một mình hắn vượt núi vượt sông đến miền sông nước phía nam này, tự xoay sở mở tiệm may, lúc đầu quả thật có chút chưa quen, lâu dần cũng không còn bận tâm đến việc đó nữa. Trong thành đều nói hắn tính cách ôn hòa, lại tuấn tú nên người đến cửa làm mối đếm không xuể, nhưng Lý thợ may lại lấy lý do đã có thê tử mà cự tuyệt hết.
So với một người thê tử, hắn càng trân ái cây kéo trong tay mình hơn.
Lý thợ may không dễ cho người khác lấy kéo của hắn. Hắn có thói quen cô độc một mình, đồng bạn duy nhất chỉ có cây kéo này mà thôi.
Xúc cảm lạnh lẽo, nhẵn nhụi mát mẻ như da thịt.
Lý thợ may trân trọng cây kéo đó, đem nó làm bạn cả đời.
Bộ đầu tuần tra đi ngang qua, thấy Lý thợ may cuối đầu cắt vải liền tốt bụng nhắc nhở một câu: “Lý thợ may nên đóng cửa sớm đi. Gần đây trong thành có một tên tội phạm giết người. Có khi thừa lúc trời mưa mà phạm tội không chừng.”
Lý thợ may khẽ mỉm cười: “Cám ơn ngài, ta biết rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng sau khi bộ đầu rồi đi, Lý thợ may vẫn không có dấu hiệu đóng cửa tiệm, chẳng qua là cảm thấy trời hơi lạnh nên đi đến kéo một bên cửa lại. Nhưng chưa tới nửa khắc sau, một bàn tay trắng nõn như ngọc đem cửa đẩy ra, âm thanh vang lên cót két, Lý thợ may cũng không ngẩng đầu lên, chỉ từ tốn nói: “Ngươi đến rồi.”
Người đến thật là một mỹ nhân, eo nhỏ chân dài, mông vểnh săn chắc.
Chẳng qua là quá lạnh nên mặt hắn vẫn như vậy, không lộ vẻ gì.
Quả thật gương mặt xinh đẹp tinh xảo không mang biểu tình gì, con mắt u ám lẳng lặng nhìn Lý thợ may một hồi rồi xoay người thay hắn khóa cửa lại.
Lý thợ may lúc này mới buông kéo xuống, đặt vào tấm gấm gói kĩ lưỡng, sau đó để vào một cái hộp gỗ.
Hắn còn chưa xoay người, đôi tay trắng nõn từ phía sau đem hắn ôm vào, da thịt mỹ nhân cũng giống như biểu tình của y vậy, một luồng lạnh lẽo. Lúc này trên thân thể mỹ nhân đã tháo nút buộc áo, đầu v* trước ngực ma sát lưng Lý thợ may, Lý thợ may lại thờ ơ không động, cúi đầu cách lớp gấm tỉ mỉ vuốt ve cây kéo của hắn.
Mỹ nhân cởi quần áo của Lý thợ may, lẳng lặng nhìn tấm lưng vững chắc của Lý thợ may, sau đó hôn lên.
Lý thợ may rốt cuộc động tình, chậm chạp xoay người, ưỡn ưỡn hạ thân, cười ôn hòa: “Liếm nó.”
Gương mặt tinh xảo của mỹ nhân vẫn không lộ vẻ gì, nhưng gò má y có chút ửng đỏ, ngồi xổm xuống ngậm lấy dương v*t Lý thợ may. Những việc như vậy hai người đã làm nhiều lần, cũng quen tay hay việc. dương v*t Lý thợ may rất lớn, mỹ nhân không ngừng phun ra nuốt vào, khi lại đưa đầu lưỡi kiều diễm ra liếm láp chóp đỉnh, mặt mũi y thật ra có chút trắng bệnh, đôi môi lại đỏ tươi diễm lệ. Ánh mắt mỹ nhân quan sát biểu tình của Lý thợ may, đôi mắt ướt nước, hồn xiêu phách lạc.
Lý thợ may thoải mái thở dài một tiếng.
Thực sắc tính dã.*
* Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
https://phoenix1995.wordpress.com/thuc-sac-tinh-da/
Sau đó hắn ra hiệu cho mỹ nhân đứng lên, đẩy đồ vật trên bàn xuống, đem mỹ nhân đẩy ngã trên bàn, vén một chân của y lên, đưa tay tìm kiếm, hậu huyệt mỹ nhân đã ướt át không thôi. Lý thợ may liếm liếm ngón tay, tự tiếu phi tiếu nói: “Nguyên lai đã lãng thành như vậy rồi.”
Mỹ nhân đỏ mặt, mím môi nhìn Lý thợ may, trợn mắt nhìn hắn có chút hờn dỗi.
Lý thợ may vân vê đầu v* y, như nguyện mà nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp của mỹ nhân. Mỹ nhân kìm lòng không đặng đưa tay định ôm lấy Lý thợ may, hay chân vững vàng quấn ngang eo hắn, âm thanh nửa nức nở nửa rên rỉ: “Vào đi, tiến vào, nhanh một chút…”
Nhưng Lý thợ may lại không theo ý nguyện của y, ngón tay trong hậu huyệt mỹ nhân đùa bỡn đến bọt nước tung tóe, làm mỹ nhân khóe mắt cũng rỉ nước mắt, cơ hồ thét lên muốn xuất ra, ngay lúc đó Lý thợ may nhanh chóng đem dương v*t tàn nhẫn mà đâm vào.
Mỹ nhân không khống chế được mà giãy dụa thân thể mềm dẻo, hai mắt trắng bệnh, môi cắn chặt lại ngăn chính mình rên rỉ, nếu không phải có tiếng mưa rơi che giấu, phỏng chừng nửa con phố đều nghe thấy.
Lý thợ may đầu tiên là hung hãn thao hậu huyệt mỹ nhân, mỗi lần đâm vào như đòi mạng, làm mỹ nhân hai mắt ngấn lệ yêu kiều, trên mặt một mảnh đỏ ửng, giống như tiểu yêu tinh. Y dưới thân Lý thợ may không cách nào bảo trì băng lãnh, cả người như hóa thành một bãi nhiệt lỏng, hận không thể cùng Lý thợ may quấn quýt nhau cả ngày lẫn đêm.
Ngay lúc mỹ nhân cảm thấy mình sắp bị Lý thợ may thao chết, Lý thợ may thế nhưng lại chậm lại, chín nông một sâu, tinh tế cọ sát làm mỹ nhân cơ hồ muốn phát điên.
Y nghẹn ngào mà ôm Lý thợ may, môi đỏ mọng muốn hôn hắn, Lý thợ may lại nghiêng đầu, tránh nụ hôn của y.
Mỹ nhân trong lòng ủy khuất, nhưng rất nhanh bị Lý thợ may lần thứ hai tàn bạo đâm vào. Lý thợ may như muốn bồi thường y, triền miên liếm đầu v* y. Mỹ nhân cả người run lên, rên rỉ thét: “ Thật sướng, thật thích, ngươi buông ta ra…”
Một bên vừa gọi, một bên lại khóc lên.
Trận hoan ái này không biết trải qua bao lâu, đợi Lý thợ may thỏa mãn, mưa phùn bên ngoài đã thành mưa to, rồi từ mưa to chuyển thành mưa nhỏ, trời đã tối hẳn.
Lý thợ may sau khi xong việc trước giờ vẫn ôn nhu, tỉ mỉ đem mỹ nhân sửa sang sạch sẽ, hắn vào nhà đổi một cái khăn lông, khi đi ra mỹ nhân đã chỉnh xong trang phục của mình, khôi phục lại dáng vẻ lãnh nhược băng sương.
Lý thợ may cười một tiếng: “Không ngồi một chốc rồi đi?”
Mỹ nhân khóe mắt vẫn là một mảnh đỏ ửng, nơi cổ tất cả đều là dấu hôn, thoạt nhìn mê hoặc dụ người.
Mặt y không đổi liếc nhìn Lý thợ may một cái: “ Ngươi vốn không có ý muốn lưu ta lại, việc gì phải nói như vậy.”
“Lời khách sáo thôi.” Lý thợ may ngược lại cũng thản nhiên.
Trong con ngươi mỹ nhân thoáng tức giận, bỗng nhiên xoay người, bước nhanh mấy bước, rồi đột ngột quay đầu lại hỏi: “Ngươi còn chưa muốn hỏi tên ta sao?”
Lý thợ may chùi sạch tay, đang chuẩn bị đem cây kéo yêu quý của mình ra, nghe vậy cười cười.
“Ta vốn không thích ngươi, cần gì phải hỏi tên ngươi.”
Con người này gương mặt ôn nhu, nhưng tâm địa thực vô tình.
Mỹ nhân không nhìn hắn nữa, bước ra khỏi cửa cũng không quay đầu.
Sáng ngày sau bộ đầu lại đến hỏi Lý thợ may: “Ngày hôm qua ngươi đóng cửa trễ, có nhìn thấy ai quái lạ không?”
Người quái lạ.
Lý thợ may cười nhàn nhạt: “ Người quái lạ không có, chỉ có người thú vị ngược lại rất nhiều.”
Bộ đầu hỏi mãi thấy không có tin tức hữu dụng nào, vịn tường khổ não: “ Tối qua trong thành lại có người chết, một chút đầu mối cũng không có, thật là phiền phức.”
Lý thợ may đang tỉ mỉ lau chùi cây kéo của hắn, nghe xong liền cười cười, không nói gì thêm