Mỹ nhân nhìn Lý thợ may ngẩn người, nhất thời nửa khắc nghe không hiểu lời hắn.
Lý thợ may cụp mắt suy nghĩ chốc lát, nói tiếp: “Khi vừa bắt đầu ta đúng là không thích ngươi, huynh trưởng chết rồi, ta liềm cảm thấy ái tình chính là trói buộc, bọn họ muốn ta sống ta liền sống, nhưng ta không chịu được người bên cạnh ta rời đi trước ta.”
Dừng một chút hắn lại nói tiếp, cả hắn cũng thấy có chút tàn nhẫn.
“Sau đó ta là vì biết ngươi không phải con người mới nguyện ý tiếp nhận ngươi.” Lý thợ may ôn nhu cười, “Ngươi e rằng không biết lúc đầu ta thậm chí thấy ngươi có chút phiền.”
Thân thể mỹ nhân dần dần cứng đờ.
“Không phải ta chán ghét ngươi, mà là ta nghĩ người như ngươi vốn không thể theo ta cả đời, lại đến trêu chọc ta làm gì, còn không bằng để ta cùng cây kéo của ta, mang theo cả máu huyết của ca ca tỷ tỷ cứ như vậy mà sống. Kết quả là càng về sau bên người chỉ còn lại mình ngươi. Bất quá – ”
Lý thợ may nâng cằm mỹ nhân lên, nụ cười nhạt đi, nhẹ giọng: “Ta chính là nhìn trúng ngươi không có lão bệnh tử như phàm nhân, nếu ngươi để ta chết trước ta liền thích ngươi. Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa? Có lẽ ngươi muốn hối hận…”
Lời nói chợt ngừng lại, Lý thợ may hơi sững sờ.
Mỹ nhân run run vuốt ve mặt Lý thợ may, viền mắt sưng đỏ, rưng rưng muốn khóc.
“Sẽ không hối hận, ta vì ngươi mà sinh, chỉ cần ngươi sống ta mới có thể sống, nếu như ngươi chết ta cũng chết cùng ngươi, chúng ta là một đôi trời sinh. Cho nên…”
Mỹ nhân bỗng nhiên nghiêng người về phía trước ôm lấy Lý thợ may, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Đừng đau lòng nữa được không, bọn họ là vì muốn ngươi cao hứng mới giúp ngươi lưu lại, về sau ta sẽ cùng ngươi.”
Ta sẽ cùng ngươi.
Vì ngươi sinh, vì ngươi chết.
Ngươi sẽ không phải buồn vì người bên cạnh chết đi nữa.
Lý thợ may cảm giác nước mắt ướt dọc bên cổ mình một đường chảy xuôi sau đó rơi vào lòng hắn.
Hắn nhíu mày khó chịu lui về phía sau, mỹ nhân lại ôm lấy hắn không buông, không ngừng ghé bên tai hắn mà nỉ non: “Ngũ lang, ngũ lang, đừng thương tâm, có ta cùng ngươi, ta vĩnh viễn cùng ngươi…”
Sau lưng chính là cây cối, Lý thợ may rốt cuộc cũng không có đường lui, hắn trầm mặc hồi lâu, lúc này mỹ nhân lại nói: “Ta không cần ngươi yêu thích ta, bây giờ ta chỉ muốn ở cùng ngươi.”
Ngón tay Lý thợ may không khỏi run lên, một lát sau mỹ nhân bỗng cảm giác có một đôi tay do dự mà mờ mịt đụng vào eo mình, y giật mình, cơ hồ cho đó là ảo giác.
Sau đó đôi tay kia rốt cuộc đem y ôm vào.
Lý thợ may thở dài một tiếng.
“Nếu ta không thích ngươi, sẽ không nói với ngươi những việc này.”
Mặt trời dần xuống núi.
Mỹ nhân bị Lý thợ may làm đến hung ác, cơ hồ không đứng dậy được.
Lý thợ may đơn giản đem y bế lên.
Trên đường không một tiếng động, mỹ nhân muốn nghe Lý thợ may nói chuyện, trước tiên phá vỡ yên tĩnh.
“Ta giết rất nhiều người” Y không nhịn được giải thích, “Ta từ nhỏ mang theo sát tính, không khống chế được.”
Lý thợ may không có trả lời.
Mỹ nhân có chút nóng nảy, “Nếu ngươi vẫn không thích, ta liền, ta liền- ”
Liền như thế nào, y cũng không nói được,
Tạo sát nghiệt, sớm muộn cũng phải trả.
“Ta thay ngươi xuống mười tám tầng địa ngục nhận hết đau khổ, sẽ không uổng công ngươi bên ta cả đời, ta không hề mất hứng.”
“Ngươi nói gì?” Mỹ nhân càng gấp gáp, “Đây đều là tội nghiệt của ta.”
“Nguyên nhân là từ ta, ta phải trả.” Lý thợ may dừng bước, “Nếu như ngươi không muốn, không bằng cùng ta xuống địa ngục, làm ác quỷ cùng ta mấy năm.”
Mỹ nhân ngàn vạn lần đồng ý nhưng vẫn cảm thấy đau lòng, y gật đầu một cái bày tỏ đồng ý, trong lòng lại nghĩ khi đó chịu thay Lý thợ may nhiều một chút.
Đi một hồi, mỹ nhân phát hiện đây không phải đường về nhà.
Sau khi hỏi, Lý thợ may cười một tiếng: “Bộ đầu chắc sẽ không bỏ qua cho chúng ta nên lúc ta rời đi liền mang theo ngân phiếu, ta biết cách đó không xa có một ngọn núi, người bình thường sẽ không lên, chúng ta sau này ở đó là được, lúc cần thì xuống núi mua vài món đồ.
Mỹ nhân đặt cằm lên vai hắn, gương mặt đẹp đẽ dần lạnh như băng.
“Ta cái gì cũng không biết làm, sẽ đem lại phiền toái cho ngươi.”
“Ngươi sao lại không biết làm?” Lý thợ may kỳ quái.
Mỹ nhân lạnh mặt không nói lời nào.
Lý thợ may cười như gió xuân.
“Ngươi vẫn sinh con được cho ta mà.”
Mỹ nhân mặt đỏ lên.
Lý thợ may động viên hắn: “Cứ từ từ mà học.”
Mỹ nhân triệt để đỏ mặt không nói.
Nửa ngày sau mỹ nhân mới nhớ đến một chuyện, có chút oan ức.
“Ngươi chưa bao giờ muốn hỏi tên ta.”
“Ngươi tên gì?”
“Kỳ thật ta không có tên tuổi, ta một mực chờ ngươi đặt tên cho ta.”
Lý thợ may dừng một chút, sau đó nghiêng đầu hơn lên má y.
“Ngươi không cần tên.”
“Ngươi chính là Lý phu nhân.”
HOÀN