Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đã khuya, đại đa số những ánh đèn hắt ra từ khu dân cư hoa lệ đều tắt hết, chỉ có lác đác vài ánh đèn vẫn còn sáng, sao đêm nay dường như cũng sáng hơn. Trong một gian phòng không lớn lắm, mành cửa lất phất bay, hé lộ ra ánh sáng mông lung của ngọn đèn vàng. Bùi Minh tự pha cho mình một tách cà phê đặc, có lẽ hôm nay lại phải thức suốt đêm.

Làm một nhà văn tự do, cuộc sống vốn không có quy luật gì. Có thể vài ngày cũng chẳng có cảm xúc, một chữ cũng viết không được, có thể bị áp lực đè nặng, đẩy nhanh tốc độ, suốt đêm không ngủ. Hiện tại, Bùi Minh đang ở trong trường hợp thứ hai, tối nay, dù có thế nào cũng phải soạn ra được bản thảo mà giao nộp. Bùi Minh hối hận thở dài, bấm ngón tay tính toán, quanh năm suốt tháng, những lần không thể đẩy nhanh tốc độ quả thật rất đáng sợ. Làm việc đi! Uống một hớp lớn cà phê, Bùi Minh lấy lại được tinh thần một chút, một lần nữa ngồi vào trước mặt máy tính.

Mới vừa tập trung tinh thần, đầu ngón tay vừa đặt lên bàn phím, tiếng chuông cửa liền vang. Bùi Minh phiền não nhăn mặt nhíu mày, nửa đêm khuya khoắt ai còn đến nữa? Chẳng lẽ là cái kia tên?! Trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt cười vô cùng khả ố của ai kia. Chết tiệt, đồ Tiếu Thiên Vũ khốn kiếp, nếu cậu còn dám say khướt đến làm phiền tôi, tôi nhất định sẽ quăng cậu xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn! Bùi Minh cố dập lửa giận ra mở cửa, thật ngoài ý muốn, ngoài cửa không phải là vẻ mặt cười vô lại của kẻ-mà-cậu-biết-rõ-là-ai-đấy.

“Xin hỏi đây có phải là nhà số 15 chung cư Hạnh phúc phải không?” Đứng trước cửa là một thanh niên có dáng người hơi nhỏ, tay cầm một cái mũ, nói chuyện vô cùng khách khí.

Bùi Minh gật đầu: “Phải, xin hỏi anh tìm ai?”

“Chuyện là thế này, có một vị khách ngồi xe của tôi đã cho tôi địa chỉ này, hiện giờ anh ấy đã say khướt, tôi nghĩ anh ấy là người nhà của anh, anh nên đi xem anh ấy thế nào!” Người tài xế khó xử nói. Bùi Minh thở một hơi dài, tên khốn đó còn dám làm luôn cái trò này! Bản thân không thể tự mò vô hay sao mà còn bắt tôi phải ra đón cậu, được rồi, để coi lần này tôi có bẻ gãy chân cậu hay không

Không còn cách nào khác, Bùi Minh đành phải đóng cửa lại đi theo người tài xế. Một chiếc xe màu xanh đang đậu bên ngoài cửa tòa chung cư, Bùi Minh bán tín bán nghi bước tới gần chiếc xe, nhìn qua làn kính màu, kẻ đang nằm say quắc cần câu ở ghế sau taxi không ai khác chính là Tiếu Thiên Vũ!

Lửa giận trong Bùi Minh lập tức được thổi bùng lên, đồ khốn! Hắn quả nhiên dám làm như thế! Có uống rượu thì cũng uống vừa vừa thôi, còn nếu như lỡ uống quá ly thì cũng nên mò về nhà mình mà quậy chứ, đời nào lại chạy tới nhà người khác quậy phá người ta. Sao lại khai ra cái nơi này cho tài xế chứ! Tiếu Thiên Vũ chết bầm! Việc tôi làm bạn học của cậu đúng là chuyện xúi quẩy mà!

Bùi Minh nghiến răng nghiến lợi, cậu chỉ muốn bỏ mặc cái tên này cho xong, nếu không dạy dỗ cho tên cà chớn này một bài học thì hắn chẳng bao giờ chịu nhớ đâu! Nhưng nếu thật sự mặc kệ hắn, đêm đã khuya lắm rồi, phải vứt hắn ở đây sao? Nếu thế thì phiền anh tài xế này quá. Mệt mỏi thở dài, Bùi Minh cúi đầu mở cửa xe. Trong lòng thầm réo gọi tên mình, Bùi Minh ơi Bùi Minh: mi luôn mềm lòng, thật sự quá mềm lòng! Bà nội nó!

“Thiên Vũ! Cậu tỉnh cho tôi! Mẹ nó, cậu lại như thế nữa rồi!” Bàn tay đang vã ầm ầm trên mặt người chẳng khác gì đang đập trên mặt bàn, Tiếu Thiên Vũ khò khè một vài tiếng coi như đáp trả. Bùi Minh nhụt chí. Con người này, say rồi thì chẳng khác gì một đại cẩu chết bờ chết bụi, mặc kệ người ta đánh mắng cỡ nào cũng chẳng hay biết gì. Vận dụng tất cả sức lực, Bùi Minh nhe răng trợn mắt lôi Tiếu Thiên Vũ ra khỏi xe. Tuy Tiếu Thiên Vũ chỉ cao hơn cậu một chút nhưng hắn vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa lại đang say như chết! Bùi Minh đau khổ tha hắn lết từng bước về phòng. Người tài xế ở phía sau đuổi theo: “Tiên sinh, tiền xe còn chưa trả!”

Bùi Minh phẫn nộ liếc nhìn kẻ vất vưởng bên cạnh, Tiếu Thiên Vũ! Cậu là đồ khốn kiếp chết tiệt!

***

Bùi Minh dìu Tiếu Thiên Vũ, nghiêng ngả lảo đảo, phải nói là thập phần gian nan mới tới được phòng. Ném Tiếu Thiên Vũ lên giường, Bùi Minh xoa xoa cánh tay, sao lại phải rước khổ vào thân thế này? Từ khi vào đại học đã phải ở cùng một ký túc xá với người này, bạn bè quen biết qua lại, cuối cùng lại vô tình tạo thành việc cậu là hậu viện cho hắn. Hắn vẫn thường lui tới nhưng nhiều nhất đều là trong tình trạng say bí tỉ, đêm hôm khuya khoắc phải đón tiếp hắn thế này vốn là chuyện như ăn cơm bữa! Tiếu Thiên Vũ chết tiệt, cậu so với nuôi một con chó còn phiền hơn nữa đấy biết không?

Bùi Minh ôm hận cho Tiếu Thiên Vũ mấy đạp vào đùi, Tiếu Thiên Vũ lảm nhảm vài tiếng ê a gì đó chẳng rõ. Thân mình giật giật, thống khổ cau mày, hai tay ôm lấy ngực. Bùi Minh thở dài, người này mỗi khi uống rượu vào là lại đau bao tử, ngực và bụng đều đau! Tội tình gì phải ra thế này! Xoay người vào nhà bếp bưng ra một ly nước ấm, tay vòng ra sau đầu Tiếu Thiên Vũ, nâng hắn dậy, cho hắn dựa vào ngực: “Thiên Vũ, uống chút nước đi.”

Ly nước đặt ngay bên miệng, Tiếu Thiên Vũ nhắm mắt uống một vài ngụm nước, nói nhảm mấy câu rồi vùi đầu vào ngực Bùi Minh. Đại khái là bị rượu làm cho cả người nóng bừng cồn cào, Tiếu Thiên Vũ nắm áo Bùi Minh nhỏ giọng rên rỉ khó chịu.

Bùi Minh đặt tay lên trán hắn, mắng: “Mỗi lần đều là như vậy, biết rõ uống rượu vào thì bao tử sẽ nóng rát khó chịu, đầu cũng đau, vậy mà còn uống. Đáng đời!” Miệng thì mắng nhưng ngón tay vẫn đặt trên ấn đường (nơi giữa hai chân mày) Tiếu Thiên Vũ.

Từ ấn đường đến huyệt Thái Dương, từ đỉnh đầu đến bên tai, một chút một chút nhẹ nhàng mát xa. Phương pháp mát xa này đối với việc giúp người say rượu bớt đau đầu là vô cùng hiệu quả, kỹ năng này Bùi Minh vốn học được từ một thầy chuyên về mát xa. Đương nhiên Bùi Minh tuyệt không muốn cho kẻ đang nằm trên đùi cậu biết, Tiếu Thiên Vũ cũng chưa bao giờ dám tưởng tượng, thì ra khi hắn mê man bất tỉnh nhân sự còn được hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Lông mày rậm và đen, đôi mắt cũng đen như thế, mũi thẳng, mắt đẹp. Nam tử anh tuấn trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc cơ bản có thể tương tự như hắn. Aishhhh...... Khi người này đang ngủ, không làm phiền người khác, nhìn cũng có chút khí chất gì đó động lòng người. Tay Bùi Minh xoa nhẹ từ hai gò má Tiếu Thiên Vũ xuống dưới, ở trên ngực hắn cũng ấn ấn vài cái. Tiếu Thiên Vũ cả người thả lỏng, hừ một tiếng động đậy thân mình. Mặt cọ cọ vào đùi Bùi Minh, tiếp tục lảm nhảm những câu từ tối nghĩa. Bùi Minh bĩu môi, nhẹ nhàng đặt đầu hắn lên gối, cởi giày đắp chăn cho hắn.

Ngồi xổm trên mặt đất, dùng khăn lau đi dấu giày của Tiếu Thiên Vũ, lúc vào cửa không có cách nào mà cởi giày hắn ra được nên trên sàn nhà lưu lại toàn dấu giày. Lau xong, Bùi Minh đứng dậy đấm đấm thắt lưng vài cái, quay đầu nhìn kẻ đang nằm ngủ, bộ dáng chẳng khác gì một con chó con, ngẫm lại số phận bi thảm của mình, Bùi Minh bi ai muốn khóc. Đột nhiên, vừa muốn xoay người thì ống quần Bùi Minh bị một bàn tay nắm chặt, không đợi cậu hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, kẻ nằm trên giường đang nửa nằm nửa ngồi.

“Ụa ~~~”

Chất nhầy lục đỏ tím vàng không rõ nguồn gốc ào ạt từ miệng Tiếu Thiên Vũ tuôn ra. Trên drap giường, trên chăn bông, và ngay cả quần của Bùi Minh, đều dính đầy thứ chất ấy. Bùi Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn, mặt từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển xanh rồi nhanh chóng thành đen......

“Tiếu Thiên Vũ!”

Đèn phòng toilet nhà Bùi Minh hình như mở suốt đêm.

“Họ Tiếu kia! Cậu đứng lên cho tôi!”

Tiếu Thiên Vũ từ từ mở mắt trong tiếng gầm đáng sợ. Ánh nắng buổi sớm đã giăng khắp phòng. Tiếu Thiên Vũ nâng tay dụi mắt, nhìn thấy kẻ đang ngồi trên bụng mình và bóp cổ mình chính là Bùi Minh, thì thào nói: “Cậu ngồi trên người tôi để làm gì? Định cưỡng bức tôi hả?”

Nhìn thấy mặt Bùi Minh từ hồng chuyển thành trắng, Tiếu Thiên Vũ mới chợt tỉnh ngộ chộp lấy cái gối đang chuẩn bị đập vào mặt mình trong tay Bùi Minh.

“Mẹ kiếp! Tôi thà cưỡng bức một con chó cũng không thèm ngó tới cái mặt cậu! Cậu là đồ khốn mặt dày vô liêm sĩ!” Bùi Minh hung tợn mắng, nắm tay một chút cũng không khách khí mà đập thẳng vào mặt Tiếu Thiên Vũ.

Bùi Minh vừa đánh vừa mắng, một hai … không lưu ý bị xốc mạnh xuống, hai tay bị đặt ở trên đầu, trước mặt là vẻ mặt bi thương của Tiếu Thiên Vũ.

“Cậu làm tổn thương nghiêm trọng sự tự tôn của tôi đấy. Nói thế nào thì so với chó tôi cũng đẹp hơn chứ? Sao cậu có thể thà muốn một con chó cũng không muốn tôi?”

Bùi Minh yên lặng nâng lên một bàn tay chỉ ra ban công: “Ít nhất chó sẽ không quấy rầy tôi, sẽ không uống say, đêm hôm khuya khoắc chạy đến chỗ tôi làm càn, cũng chẳng ói ra sàn nhà cùng drap giường của tôi.”

Tiếu Thiên Vũ nhìn những thứ đang bay phấp phới trên ban công ngoài chăn màn ra còn có quần áo của hắn, trầm mặc một chút, sau đó nhanh chóng xoay người leo xuống hướng cửa toilet mà chạy.

“Ai u không còn sớm, không còn sớm, giờ nào rồi mà cậu không gọi tôi. Tôi còn phải đi làm! Đúng rồi Bùi Minh, đem quần áo của cậu cho tôi mượn đi, không kịp nữa rồi. Ui da......” Một chiếc dép lê phi thường chuẩn xác nện vào sau ót hắn. Tiếu Thiên Vũ nhanh như chớp chui vào toilet.

***

Tiếu Thiên Vũ vội vội vàng vàng ra khỏi thang máy, mang theo túi công văn đi vào công ty quảng cáo Thành Du. Bộ âu phục trên người chẳng vừa người chút nào, màu sắc lại đơn giản lại còn hơi bị xấu nữa chứ, Tiếu Thiên Vũ không còn cách nào khác đành phải tháo bỏ một vài cúc áo. Bùi Minh không thích âu phục, đây là bộ duy nhất cậu có. Nhưng mặc quần áo của người ta thì không thể nhiều lời kén chọn, nếu không Bùi Minh có thể sẽ cho hắn không mặc gì rồi đá hắn ra khỏi nhà. Tên kia vô cùng độc ác, nói được thì làm được. Tiếu Thiên Vũ khẽ nhếch môi sợ hãi khi nghĩ đến tình cảnh đó.

Đi vào văn phòng của mình, buông túi công văn xuống, mới vừa bưng lên cái ly uống miếng nước thì cách cửa văn phòng chợt mở ra. Giám đốc Trần Sóc đi vào, cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Thế nào Thiên Vũ, tối hôm qua say đến như vậy tôi còn tưởng hôm nay cậu không lết dậy nổi. U ~~” Trần Sóc nhìn Tiếu Thiên Vũ từ trên xuống dưới: “Hắc hắc ~~xem chừng vừa chạy ra từ nhà Bùi Minh phải không? Cặp sách này, bộ quần áo này...... Là của người ta luôn phải hông?” Trần Sóc đặt mông ngồi lên bàn, một cánh tay nắm lấy bả vai Tiếu Thiên Vũ, tay còn lại thì kéo cravat Tiếu Thiên Vũ cười xấu xa: “May mắn mà tên ranh cậu vẫn chưa kết hôn, nếu không vợ cậu đã dần cho cậu một trận chết đi sống lại!”

Trần Sóc và Tiếu Thiên Vũ vốn có quan hệ họ hàng gần. Cho nên khi Trần Sóc vừa lập ra một công ty nhỏ nhỏ thôi, Tiếu Thiên Vũ liền nộp đơn vô đây giúp đỡ, dốc sức làm việc suốt mấy năm trời, công ty nhỏ bây giờ đã trở nên to lớn và mạnh mẽ hơn. Hai người tuổi xấp xỉ nhau, tính tình có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trước mặt người ngoài là quan hệ giữa giám đốc và trưởng phòng, nhưng khi không có ai thì họ vốn là một đôi bạn thân ăn ý.

Tiếu Thiên Vũ giật lại cravat, lườm y một cái: “Đừng có nói chuyện không có lương tâm như thế! Tối hôm qua nếu không phải tôi chống đỡ thay cậu thì cậu có thể đứng dậy nổi mà bước chân ra khỏi đó sao? Sáu người năm chai rượu, bộ tưởng dễ lắm hả? Thiết......”

Trần Sóc khoát tay: “Biết rồi! Chuyện đó còn không phải là vì việc làm ăn hay sao? Không phải cậu đã dặn tôi cùng đối tác uống rượu thì luôn giữ chút tỉnh táo sao, cũng may uống xong cũng ký luôn được hợp đồng! Bất quá mà nói, từ nay về sao có chết tôi cũng không uống rượu với cái tên Đông Bắc Nhân ấy! Sáng nay đầu tôi vẫn còn đau đây này!”

Trần Sóc nói xong, đau khổ lắc đầu, Tiếu Thiên Vũ cũng khổ sở trong lòng, anh thì chỉ đau đầu mà thôi, sáng nay tôi vừa đau đầu vừa đau cả toàn thân! Bùi Minh coi tôi như bao cát luyện quyền anh!

Khi Trần Sóc bước ra đến cửa vẫn còn quay đầu lại nghiêm trang nói: “Tính tình Bùi Minh cũng thật là tốt, đêm hôm khuya khoắc cho cậu ngủ nhờ còn cho mượn luôn cả quần áo. Nếu là tôi thì đã vứt cậu ra đường cho cậu phơi nắng phơi gió rồi! Cậu ấy, đừng có mà không biết điều, suốt ngày ầm ĩ làm phiền cậu ấy, sớm muộn gì cậu ấy cũng trở mặt với cậu cho xem.”

Tiếu Thiên Vũ lập tức ngẩn mặt lên xua tay chặn lại: “Không có khả năng! Tôi hiểu rõ tên ranh kia nhất, tôi nói đông cậu ta tuyệt đối không dám nói tây, tôi nói đánh chó cậu ta tuyệt đối không dám bắt gà. Đừng nói là ở nhà cậu ta ngủ một đêm, thậm chí tôi có đốt nhà cậu ta thì cậu ta cũng chắng nói nửa lời trở mặt với tôi!”

Trần Sóc bĩu môi: “Cậu chỉ giỏi nói khoác! Dù sao thì nói khoác cũng chẳng phải nộp thuế mà phải không.” Anh xoay người ra ngoài.

Tiếu Thiên Vũ nhìn xuống bàn tay rồi thở dài, cậu ta sẽ không trở mặt với tôi, mà là trực tiếp cầm dao làm thịt tôi.

Ngồi ở ghế trên, Tiếu Thiên Vũ bắt đầu kiểm điểm bản thân, tối hôm qua hắn quả thật đã hành hạ Bùi Minh một phen. Nhìn đám quần áo cộng chăn bông phơi trên ban công ấy, khẳng định một đêm cậu cũng không ngủ, lại phải lau lau rửa rửa, như thế không nổi điên mới lạ! Bằng không sáng nay đấm hắn cũng không nặng tay đến thế, bản mặt nhìn còn hung ác hơn cả Ninja Rùa. Tay vớ lấy điện thoại, rồi lại buông xuống. Bùi Minh hiện tại có thể đang ngủ, điện thoại gọi sang có thể đánh thức cậu, tội hắn đã nặng lại càng thêm nặng. Thế là coi như hết!

Tiếu Thiên Vũ chà chà bàn tay, làm sao bây giờ? Ngẫm lại, mỗi khi uống rượu say đều chạy đến nhà Bùi Minh quậy phá một phen rồi mới ra về. Không phải là hắn cố ý, chỉ là thần trí … không … rõ ràng, lúc nào cũng khai ra địa chỉ nhà Bùi Minh. Nhà số 15 chung cư Hạnh phúc, nói một cách rất trôi chảy là đằng khác. Tuy nói mỗi khi mặt dày lết sang ấy đều tránh không được sự thóa mạ hiểm ác của Bùi Minh, nhưng Tiếu Thiên Vũ cũng hiểu được, mỗi lần sáng sớm tỉnh lại bản thân đều ngủ trên giường của cậu, đắp chăn của cậu, quần áo của hắn thì đều được giặt sạch sẽ, xếp gọn đặt ở đầu giường, lại còn được uống canh giải rượu nữa.

Vuốt lại mái tóc, Tiếu Thiên Vũ nghĩ, hôm nay e lại phải chịu đòn nhận tội.

Hết giờ làm, Tiếu Thiên Vũ về nhà trước. Tay nhặt đôi tất dưới sàn lên ném vào trong toilet, giường vẫn bừa bộn như lúc hắn vội vàng mặc quần áo rời đi. Tối hôm qua không trở về, kỳ thật cũng chẳng khác bao nhiêu. Một người ở chính là như vậy, có đôi khi mệt mỏi quá, ba ngày cũng chẳng thèm dọn lại giường. Tiếu Thiên Vũ đối nhà của mình chẳng có chút cảm tình nào, nhà là thuê, vật dụng trong nhà đều là của chủ nhân thật lưu lại. Mọi thứ chẳng có gì thuộc về hắn. Bên ngoài mệt mỏi trở về, người có ra cái dạng gì thì cũng đều cô đơn một mình, uống say nôn mửa cũng chẳng có ai hỏi han một tiếng. Tiếu Thiên Vũ thở dài, số 15 chung cư Hạnh phúc vẫn giống một cái nhà hơn.

Tắm rửa xong, Tiếu Thiên Vũ mới cảm thấy thân mình khoan khoái, cả ngày bị bộ quần áo của Bùi Minh làm mệt chết. Đem quần áo Bùi Minh cẩn thận cho vào tủ quần áo, sau đó từ tủ quần áo lấy ra mấy bộ âu phục ướm thử lên người. Đi chiêu đãi Bùi Minh, mời cậu ta ăn bữa cơm uống chút rượu, làm cho con nhím kia vui vẻ thì đại công cáo thành! Phải mặc bộ nào mới được đây? Cậu ta hình như từng nói màu đen hợp với hắn.

Đứng trong khu phố mua sắm lớn nhất, tại con đường chuyên bán vật dụng trang trí nội thất, các loại màu sắc của giường gối làm người ta hoa mắt. Một thân âu phục đen nghiêm trang, Tiếu Thiên Vũ khí độ bất phàm đứng giữa một đống khăn phủ giường đầy sắc màu, cẩn thận chọn lựa. Ngày hôm qua làm hư drap giường nhà người ta, như thế nào cũng phải mua một bộ đền lại. Sợ tên kia chướng mắt, màu sắc và hoa văn đều phải cho cảm giác tinh tế, Tiếu Thiên Vũ cẩn thận chọn lựa, tuyệt không dám qua loa.

Khó mà gặp được khách hàng chuyên tâm như vậy, cô bán hàng cười tươi như hoa. Nhiệt tình giới thiệu, lịch sự hỏi han: tiên sinh quả thật chọn không sai, đây là bộ chăn giường đẹp nhất và tốt nhất của chúng tôi. Có phải tiên sinh muốn kết hôn không? Chúc mừng a!

Tiếu Thiên Vũ thầm kêu khổ trong lòng: kết hôn...... Đừng có đùa chứ!

***

Mang theo bộ chăn, khăn phủ giường được đóng gói hoàn mỹ, Tiếu Thiên Vũ liền chạy vội đến số 15 chung cư hạnh phúc. Cung kính gõ cửa, cửa mở, Bùi Minh dựa cửa lạnh lùng nhìn Tiếu Thiên Vũ: “Sao cậu lại tới đây nữa? Còn ngại làm phiền tôi chưa đủ à!”

Tiếu Thiên Vũ buồn bã, tay dâng lễ vật lên cao qua đầu: “Bẩm ngài, tôi không phải vì đến cho ngài trị tội hay sao? Ngài hãy nhìn một mảnh thành ý này, xin vui lòng nhận cho!”

“Lạ nhỉ, cũng có lúc lương tâm Tiếu Thiên Vũ biết hối cải hay sao? Ok, tôi cũng chẳng phải là người nhỏ nhen gì, lễ vật tôi nhận. Còn cậu thì biến!” Tựa người vào khung cửa, Bùi Minh híp mắt cười, tay nhận lễ vật rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

“Này tôi còn chưa ăn cơm đó” Tiếu Thiên Vũ tội nghiệp giữ cánh cửa lại.

Bùi Minh nhìn hắn đầy xem thường: “Ý của cậu là muốn nói tôi phải mời cậu ăn cơm?”

“Không phải, sao có thể để cậu tốn kém được? Hơn nữa từ lúc chúng ta quen nhau tới giờ, không phải đều là tôi chu cấp cho cậu hay sao?.” Tiếu Thiên Vũ nói xong lập tức bước lui, hai nắm tay ở trước ngực triển khai tư thế phòng hộ trong quyền anh, hắc hắc cười.

Bùi Minh cũng không nhào vô, dựa vào cạnh cửa hai tay khoanh ở trước ngực, nhíu mày đầy uy hiếp nhìn hắn: “Thế nào, muốn tính toán đòi lại àh?”

“Tôi nào dám? Tiểu nhân chỉ muốn thỉnh Bùi công tử, vui lòng đi ăn cùng, ăn bữa cơm rau. Người xem......” Tiếu Thiên Vũ tươi cười khom người chào.

Bùi Minh đặc biệt cười long lanh: “Tôi không thích ăn cơm rau, lại càng không muốn cùng con ma men đi uống rượu. Bất quá tôi là người mềm lòng. Nếu cậu thật sự muốn chuộc tội, tôi cũng không phải không cho cơ hội.”

Tiếu Thiên Vũ cúi đầu: “Nói đi, phải làm thế nào?”

“Nhà bếp của tôi bị ngập nước.”

Tiếu Thiên Vũ giương miệng nhìn Bùi Minh đang cười tủm tỉm, lại bị tên tiểu tử này chơi khăm. Sao lại không sớm biết rằng phải đi thông ống thoát nước nhà bếp chứ? Tắm rửa xong còn dùng gel thơm cạo râu hết nửa tiếng đồng hồ, ăn mặt đẹp như người mẫu vậy mà bị cậu ta sai nha osin. Bất đắc dĩ mà gật đầu nói: “Ok!”

Cởi cravat ra, Tiếu Thiên Vũ cuốn tay áo sơ-mi lên tận khủy tay, chuẩn bị làm việc. Ống thoát nước nhà bếp hơi nhỏ, nhưng không nghĩ lại dễ dàng bị nghẹt như thế. Tiếu Thiên Vũ nghiêng nửa thân mình, cố sức dùng dây thép thật dài thông ống. Bùi Minh mặc trên người bộ áo ngủ, trong tay bưng một tách trà, thích ý vừa hớp từng ngụm trà thơm lừng vừa lười biếng dựa vào cửa nhà bếp nhìn Tiếu Thiên Vũ làm việc.

“Tôi nhớ rõ lần trước đã thu nhặt rác trong ống này sạch sẽ rồi mà, chưa được bao lâu sao lại bị nghẹt nữa?” Tiếu Thiên Vũ nghiêng mình gian nan khơi thông ống nước, liếc nhìn về phía Bùi Minh.

Bùi Minh cúi đầu nghĩ rồi, nhún nhún vai nói: “Tôi nhớ rõ tôi có bốn cái cái thìa nhỏ, hiện tại chỉ còn lại một cái. Cậu giúp tôi tìm xem bên trong có hay không?”

Tiếu Thiên Vũ dùng sức trở mình, nhìn người kia đầy xem thường.”Bùi Minh, tôi thường kêu cậu là vợ, nhưng cậu cũng không nên thật sự coi tôi như là chồng mà sai bảo chứ?”

Bùi Minh cười rạng rỡ: “Sao lại không thể? Chồng tôi luyến tiếc tôi như vậy, tôi nào dám đá hắn rớt xuống giường được chứ!” Nói xong hé miệng cười, Bùi Minh quay người ra ngoài. Không phải là muốn xem ai hạ lưu hơn ai sao? Đồ chết tiệt nhà cậu dám so với tôi sao?

Tiếu Thiên Vũ nhìn bóng dáng người kia, xấu hổ nuốt nuốt nước miếng. Đắc, tốt hơn hết là thành thật làm việc đi!

Ống thoát nước cuối cùng cũng thông xong, trời cũng tối hẳn. Tiếu Thiên Vũ cũng không chờ phân phó, biết Bùi Minh sẽ không ra ngoài. Đơn giản đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm, bụng đều đói cả rồi.

Tiếu Thiên Vũ biết nấu ăn, vốn là gia truyền. Ông nội Tiếu Thiên Vũ chính là đại trù, tuy cha hắn không nhận tổ nghiệp, nhưng làm vài món nhón rượu là việc hết sức dễ dàng. Tiếu Thiên Vũ từ nhỏ đã biết nấu ăn, nếu không đến trường đi học, ra ngoài làm thành phần tri thức trong công ty, hiện tại nói không chừng hắn đã làm đầu bếp chính tại khách sạn!

Nhà Bùi Minh cái gì cũng không thiếu, chủ yếu là những “lễ vật” mỗi lần Tiếu Thiên Vũ chịu đòn nhận tội đưa sang. Muối đường bột ngọt dấm chua, tùm lum thứ đều là Tiếu Thiên Vũ đặt mua. Tại nhà bếp liên tục vang lên những thanh âm nấu nướng vui tai, Tiếu Thiên Vũ vô cùng hăng say nấu nấu xào xào! Hẹ tây xào, cá chiên giòn, thịt heo kho. Kỳ thật có thể tận tình làm một bữa ăn như thế cũng đã khiến bản thân vô cùng vui vẻ! Tiếu Thiên Vũ nhìn cả bàn thức ăn, vừa lòng hít hít mũi.

Trong phòng ngủ, Bùi Minh cảm thấy mỹ mãn mà bao lại giường. Con mắt thẩm mỹ của hắn cũng được đấy chứ, màu sắc của drap giường tương đối hợp với sở thích của cậu. Bao gối cũng rất đẹp, màu vàng nhạt, ôm thực thoải mái.

Bùi Minh ôm gối nằm trên giường, tối hôm qua bị con ma men làm phiền một đêm không ngủ. Không biết hắn rốt cuộc uống hết bao nhiêu, nửa đêm bắt đầu quậy phá. Khó chịu ôm ngực, mặt trắng như tờ giấy. Làm hại cậu lo lắng chăm sóc suốt cả đêm. Tên khốn kiếp này, quậy đến thế là cùng! Bùi Minh thở dài thật mạnh. Con người này khi không uống rượu thì giống người, rượu vào thì lại giống chó!

“Thiếu gia ~~ lên dùng bữa.”

Bùi Minh mở mắt ra, liền thấy Tiếu Thiên Vũ cợt nhả ghé vào trước mắt. Thức ăn cũng không nhiều lắm, chừng vài đĩa ở trên bàn. Nhưng đều rất tinh xảo, cho thấy tay nghề của người nấu rất công phu. Bùi Minh vừa ngửi thấy mùi liền chạy đến bàn ăn, mấy ngày nay, ngày nào cũng ăn cơm hộp không dinh dưỡng hoặc là mì tôm.

Cầm lấy chiếc đũa liền vội ăn, cơm trắng phối hợp cùng thức ăn ngon, đúng là mỹ vị! Bỗng nhiên cậu trợn mắt nhìn thứ trong tay Tiếu Thiên Vũ, sắc mặt Bùi Minh liền thay đổi.

“Cái gì chứ?” Bùi Minh buông cái bát trong tay xuống. Tiếu Thiên Vũ một bên cầm một bình sứ nhỏ, một bên không chút để ý nói: “Tôi mang đến. Đỡ phải về sau ở nhà cậu ăn cơm không có rượu uống.”

“Cậu không có rượu thì chết à!” Bùi Minh hung tợn hét lên.

Tiếu Thiên Vũ ngẩng đầu cười: “Cũng không đến mức đó, bất quá như vậy thì chẳng còn gì gọi là lạc thú của đời người! Cậu cũng nhâm nhi một chút đi, nói cậu hay, rượu này là hàng hảo hạng đấy.”

Bùi Minh nắm chặt hai tay, nghĩ muốn nổi giận. Buồn nửa ngày, tay mới giật lấy bình rượu từ Tiếu Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Thiên Vũ, cậu đừng uống rượu nữa có được không? Cậu có biết mỗi khi nhìn cậu say khướt đều khiến tôi sợ hãi, tôi sợ cậu sẽ không tỉnh lại. Nhìn cậu nôn ra, đau ngực, đau bao tử, tôi càng khó chịu! Cậu muốn uống say thế nào thì mặc cậu nhưng cũng đừng cho tôi nhìn thấy bộ dáng của cậu như thế! Nhưng cậu lại cố tình trưng ra cái vẻ mặt bi thảm ấy cho tôi coi, cho tôi biết cậu phải chịu tội như thế nào!” Bùi Minh xoay người sang hướng khác, thấp giọng nói.

Tay cầm bình rượu của Tiếu Thiên Vũ chợt đơ ra, ngây người cả buổi. Bùi Minh chưa khi nào nói chuyện với hắn như thế, tính cho tới bây giờ đều là không mắng thì chửi, còn nếu không thì động tay động chân dợt cho hắn một trận nhừ tử. Da thịt Tiếu Thiên Vũ cũng vì như thế mà trở nên dày chắc, chịu lực vô cùng tốt. Từ lúc tốt nghiệp đại học đến nay đã nhiều năm, đều là mỗi khi không có việc gì làm liền chạy đến nơi này. Hiện tại đột nhiên ai đó vô cùng dịu dàng, Tiếu Thiên Vũ có điểm chống đỡ không được. Ngực đầy chua xót, mắt như sắp chảy nước tới nơi.

“Bùi Bùi, cậu đừng giận, cậu như vậy giống như tôi phạm nhiều sai lầm lắm vậy!” Tiếu Thiên Vũ cợt nhả nói, chỉ cần không có người ngoài Tiếu Thiên Vũ đều gọi Bùi Minh là Bùi Bùi, hắn bảo gọi thế nghe tình cảm giữa hai người có vẻ sâu sắc nhưng mỗi khi gọi cái tên buồn nôn này hắn đều bị no đòn. Nhưng lần này, Bùi Minh không thèm chấp nhất. Cúi đầu ngồi trong chốc lát, đột nhiên đứng lên đi vài bước vào buồng trong, đưa lưng về phía hắn, dựa lưng vào bàn. Tiếu Thiên Vũ bị dọa cho choáng váng, không phải thật sự chứ? Bùi Minh thương tâm!

“Bùi Bùi ~~ cậu đừng giận mà, tôi không uống. Tôi không uống rượu, cậu còn muốn gì nữa?” Tiếu Thiên Vũ chột dạ đứng dậy, hai tay xoa xoa. Trong lòng khó chịu muốn chết!

“Từ nay về sau kiêng rượu!” Đang nói bằng giọng mũi vô cùng đáng thương, Bùi Minh đưa lưng về phía Tiếu Thiên Vũ một bàn tay ôm lấy mặt. Tiếu Thiên Vũ lòng như lửa đốt, Bùi Minh thật sự đau lòng! Chính mình khiến cho Bùi Minh rơi nước mắt, đây đúng là chuyện hết sức kì lạ! Tiếu Thiên Vũ tự tát vào mặt mình. Lập tức giơ hai tay: “Bùi Bùi, tôi thề! Không phải chỉ cần không uống rượu thôi sao? Từ hôm nay trở đi tôi không bao giờ …uống rượu nữa! Tôi không uống rượu! Cậu thấy thế nào?”

“Cậu có thể làm được sao!”

“Đương nhiên, nam tử hán đại trượng phu nói chuyện giữ lời!” Tiếu Thiên Vũ nói như đinh đóng cột.

“Thành công!” Bùi Minh lập tức buông bàn tay ôm lấy mặt kia, cười tủm tỉm quay lại nhìn Tiếu Thiên Vũ đang ngây ngốc đứng bên bàn ăn: “Nói miệng không bằng viết một tờ giấy làm chứng. Tôi nói cậu viết! Tiếu Thiên Vũ thề từ hôm nay kiêng rượu, nếu như vi phạm, thì sẽ biến thành con chó con!” Hắc hắc, kế hoạch thành công, về sau không bao giờ … sợ này tên khốn này nửa đêm đến quậy phá! Bùi Minh cười còn tươi hơn hoa, chỉ thiếu điều là không ở sau lưng Tiếu Thiên Vũ phe phẩy hai đầu ngón tay chúc mừng thắng lợi.

Tiếu Thiên Vũ bất đắc dĩ cầm lấy bút, xem xét vẻ mặt Bùi Minh cười tủm tỉm, Bùi Minh ơi Bùi Minh, cậu đang chơi tôi đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang