Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt đất ngổn ngang toàn sách và sách: Harry Potter, Sinh vật ngoài hành tinh thần bí, Tuyển tập câu chuyện về những vị thần, Chuyện lạ đêm mưa, Bí mật các vị thuốc Đông y, Chiêm tinh bối toán...... Tiếu Thiên Vũ trở mình, nhìn chúng đầy xem thường: “Toàn mấy thứ nhảm nhí!”

“Nhảm nhí? Trong đây không biết chừng có phương pháp giúp biến từ chó thành người đấy, chẳng lẽ cậu không muốn thoát khỏi cái lớp chó con này sao?” Bùi Minh liên tiếp ném tất cả những quyển sách li kỳ trên giá sách xuống.

Như thế nào không muốn? Bộ cậu nghĩ mỗi ngày nằm úp sấp thế này ngó người ta thì sung sướng lắm hả? Tiếu Thiên Vũ không nói, việc cấp bách trước mắt chính là nghĩ biện pháp cởi bỏ cái vỏ cẩu này!

Đến khi sách đã chất thành một ngọn núi cao dưới đất, Bùi Mình mới thôi không ném những cuốn còn lại trên giá xuống nữa, đi đến bên cái đống lùng nhùng ấy. Tiếu Thiên Vũ cũng lẽo đẽo bên cạnh, móng vuốt của chó không có cách gì lật sách nên hắn bèn dùng lưỡi liếm, bất chấp hành động ấy là đẹp hay khó coi. Xoay sở nửa ngày, phương pháp từ chó biến thành người đâu không thấy, chỉ thấy đống hổ lốn bí phương đan dược. Hai người ngồi bên cạnh đống sách, thở dài, phải làm sao bây giờ a?

***

Bùi Minh ôm một đống lớn gì đó lảo đảo mở cửa vào nhà, một hai ném xuống đất. Tiếu Thiên Vũ chạy nhanh đến nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đi lục tìm khắp nơi đấy hả? Mấy thứ này là gì?” Nhìn qua nhìn lại cái bị to nằm trên đất, mặt cũng càng lúc càng trắng bệch ra. Vôi sống, cỏ khô, nước đái ngựa...... Tiếu Thiên Vũ hét toáng lên: “Mấy thứ này là cậu tìm hả?”

Bùi Minh tu nước ừng ực, thở hổn hển lấy hơi: “Thế chả lẽ đi cướp về, tất cả cũng vì cậu mà tôi đã lục tung cả cái thành phố này lên! Thứ này trong siêu thị làm gì có, tôi phải chui vào hang cùng ngõ cụt mà mò ra đấy! Tôi có cảm giác cứ như mình bị người ta hạ độc ẻm bùa lên người không bằng!”

Căm giận nói xong, Bùi Minh đặt mông ngồi lên sô pha.

“Đống này......là cho tôi ăn hả?” Âm thanh của Tiếu Thiên Vũ biến dạng hệt như bị ai bóp méo, còn có vẻ run rẩy.

Bùi Minh gật gật đầu: “Chưa hết đâu, còn có cả thằn lằn sống, chuột sống, da rắn, phân dơi, mấy thứ này cũng khó tìm lắm. Tôi sẽ lên mạng đặt hàng cho cậu.”

“Đừng! Không cần!” Tiếu Thiên Vũ lắc đầu như vũ bảo, làm ơn chừa đường cho tôi sống với!

Bùi Minh khoát tay ngăn lại: “Sao lại không, cái gì cũng phải nhanh chóng, dứt khoát mà làm, khó lắm mới có dịp mà ha!”

“Bùi Bùi, trước đây tôi có chút không phải với cậu, cho nên nếu cậu muốn bào thù, thì hãy đến đây mà bóp cổ để tôi chết một lần cho xong.” Tiếu Thiên Vũ bi thương, đem hai móng vuốt nhét vào miệng.

***

Trên sàn nhà bày la liệt bình, chai, lọ, hủ, Bùi Minh ra vẻ nghiêm trọng ngồi dưới đất hí hoáy. Bùa cũng vẽ, mặc kệ trên đấy viết quái gì, cứ thế mà dán lên trán Tiếu Thiên Vũ. Giấy vàng cũng đốt, coi như là Tiếu Thiên Vũ đốt cho Ngọc Hoàng đại đế —— Bùi Minh niệm trong miệng: Jesus à, chúa cứu thế à, tâm tốt hay xấu gì có lẽ ngài nhìn đã biết, xin ngài rũ lòng thương chừa cho hắn ta một con đường sống đi mà!! Hổ nháo hơn nửa ngày cũng chẳng thấy chút hiệu quả gì, Bùi Minh bắt đầu loay hoay với cuốn ‘Harry Potter và viên đá phép thuật’.

“Một chút muối~~ lông khổng tước~~ một chút vôi~~ nửa cái lổ tai lừa......” Bùi Minh một bên đọc y như trong sách ra, một bên ném mấy thứ được nhắc đến vào chén thủy tinh. Tiếu Thiên Vũ với gương mặt khủng bố chòm vào nhìn ngó, màu nước trong chén thủy tinh trên tay Bùi Minh đã chuyển từ trong suốt sang đen ngòm. Mấy thứ không rõ nguồn gốc gì đấy đang nổi lềnh bềnh bên trong.

“Còn chưa giống lắm, a, máu chó ~~~” Bùi Minh vừa nói xong liền bắt gặp ngay ánh mắt lạnh buốt của Tiếu Thiên Vũ, nhanh chóng lắc đầu ngoày ngoạy: “Không có cũng không sao.”

Khuấy nửa ngày, Bùi Minh vừa lòng nhìn thành phẩm trong tay, cẩn thận đưa cho Tiếu Thiên Vũ: “Ngoan, uống hết đi! Sẽ nhanh chóng có hiệu quả!”

Tiếu Thiên Vũ lui về sau ba bước, nhìn cái thứ dị hợm kia: “Nói nghe nè, cậu nếu thật muốn cái mạng này thì không cần phải rắc rồi vậy đâu, chạy đi lấy cọng dây thừng đến, thắt cổ tôi là xong, khỏi màu mè”

“Cậu còn muốn biến trở lại thành người không? Thử đi, biết đâu lại có hiệu quả?” Bùi Minh kiên nhẫn khuyên giải, hai tay bưng chén nước đến, Tiếu Thiên Vũ sợ hãi, càng lui nhanh về phía sau.

“Cậu không nhìn thấy à! Như thế làm sao mà uống?”

“Tôi mất nửa ngày mới làm ra được nó, cậu dám không uống!”

“Cậu uống trước đi rồi tôi uống!”

“Vô nghĩa! Biến thành chó là cậu! Này, đứng lại đó cho tôi!”

Tiếu Thiên Vũ thực thông minh đã nhanh chóng cong đuôi trốn dưới gầm giường, giường Bùi Minh hơi thấp, có cố vươn dài tay ra cũng với không tới Tiếu Thiên Vũ. Bùi Minh ngồi lên giường, thấp giọng: “Thiên Vũ, ra đi mà! Cậu trốn dưới đó để làm gì chứ!”

Tiếu Thiên Vũ nằm trong vành đai an toàn, cao giọng đáp: “Nam tử hán đại trượng phu, nói không ra là không ra!”

Ầm ĩ nửa ngày, trời cũng nhanh bị mang đi nhuộm đen. Bùi Minh đem vứt hết mấy thứ hầm bà lằng kia, tất cả đều là gạt người! Tiếu Thiên Vũ cũng chui ra khỏi gầm giường, uể oải nằm dài trên sô-pha.

Bùi Minh bước ra từ nhà tắm, đến cạnh sô-pha, xách đầu Tiếu Thiên Vũ lên.

“Làm gì vậy?”

“Tắm rửa!”

“Oa!” Không đợi Tiếu Thiên Vũ kịp phản đối, đã bị ném vào một chậu nước ấm. Tiếu Thiên Vũ ngoi lên khỏi chậu nước: “Tôi nói có sai bao giờ, cậu chả dịu dàng gì sất!” Bùi Minh nhấn đầu hắn xuống: “Đối với cậu...... Không cần!”

Đổ dầu gọi lên đầu, chà từ trên xuống dưới. Tiếu Thiên Vũ được xoa nắn như thế thoải mái vô cùng, híp mắt ngã vào tay Bùi Minh.

“Nhìn không ra à, cậu phục vụ cũng thành thục quá hen.” Tiếu Thiên Vũ được mát-xa thư thái, liền bắt đầu trêu chọc.

Bùi Minh liếc hắn một cái: “Nhà tôi từng nuôi chó! Sau khi tôi ra trường thì không nuôi nữa, ai ngờ tôi lại nhặt được một con thế này! Lại còn là một con chó mặt dày vô sĩ nữa chứ!”

Tiếu Thiên Vũ lắc lắc đầu: “Này cũng là duyên phận, đúng hay không? Nga u ~~”

Đột nhiên, Tiếu Thiên Vũ trợn tròn hai mắt, hai chân chó ôm lấy tay Bùi Minh, thân mình nằm yên không nhúc nhích.

Bùi Minh một bên tẩy một bên nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Bỗng dưng, Bùi Minh đỏ mặt. Thứ ở giữa hai chi sau của chó nhỏ đang nằm trong tay cậu. “Chó lưu manh!”

“Ối trời! Sao lại mắng tôi, còn không phải do cậu xoa nắn à! Ai u! Nhẹ tay a!” Tiếu Thiên Vũ gào khóc thảm thiết, cái thứ “kia kìa” bị áp bức dưới bàn tay Bùi Minh, đau đến mức chỉ còn biết cầu xin tha thứ.

Đêm đã khuya, Bùi Minh bị một ngày huyên náo làm cho mệt mỏi, vừa ngã người lên nệm đã chìm sâu vào giấc ngủ. Trên chiếc gối bên cạnh, Tiếu Thiên Vũ cuộn thành một trái cầu, cũng say giấc mộng.

***

Thân mình bị ôm lấy một cách mạnh mẽ, có đôi tay đang nhẹ nhàng mơn trớn. Sức nóng từ thân thể chạy vọt lên trên mặt, hừng hực thiêu đốt. Bùi Minh há to miệng thở hỗn hển, không biết làm sao. Gò má, môi đều bị hôn, trên cơ thể là đôi tay đang sờ lung tung. Tại sao có thể như vậy? Không phải vừa mới cùng một chỗ ăn cơm sao? Như thế nào lại đột nhiên bị đè ở dưới? Không biết, cũng không muốn biết. Nhưng bị ôm hôn như thế, thực thoải mái. Tựa hồ chuyện mà bản thân mong chờ cuối cùng cũng xảy đến.

Thằng bạn thân nhất cũng là thằng trời đánh nhất, Tiếu Thiên Vũ chết tiệt! Hiện tại đang nằm đè lên người cậu làm cái chuyện hết sức là bất chính. Thứ giữa hai chân đang được vuốt ve, thật chịu không nổi mà! A ~~ Bùi Minh khẽ hừ một tiếng, từ trong mơ tỉnh lại.

Tim đập điên cuồng, Bùi Minh ôm lấy hạ thân, thở cũng chẳng dám thở. Ông trời ơi!

Muốn dọa chết người sao! Tại sao lại nằm mơ một giấc mộng như thế, dọa người mà...... Xuất tinh trong mơ cũng không phải việc mới mẻ, tốt xấu gì cũng là người trưởng thành rồi. Nhưng sao lại mơ bị cái thằng kia ôm vào lòng như thế chứ, hù chết người đó!

Lặng lẽ đứng lên đi vào toilet, thay một cái underwear mới, Bùi Minh lòng tràn đầy xấu hổ mà nằm lại vào giường. Nhất định là ban ngày chịu quá nhiều kích thích mới có thể nằm mơ một giấc mộng hoang đường như thế. Nhìn vào cái gối bên cạnh, con chó nhỏ đang nằm cuộn thành một túm bông, lớp lông trắng xốp dày xù lên, chóp mũi ẩm đen vùi trong mớ lông mềm, ngủ say sưa! Mẹ nó! đều do cậu làm hại! Tắm mà cũng lên cho được, thực $$#$%%&&&$!

Nâng bàn tay lên, thật muốn nhào vô mà bóp chết hắn cho nhẹ nợ. Thở dài, Bùi Minh bỏ tay xuống, kéo chăn lên. Ngủ đi! Ngủ sâu là yên chuyện.

Nhưng càng muốn ngủ thì lại càng ngủ không được, cả người cứ bứt rứt khó chịu. Ngọn lửa đốt cháy cả thân người vừa rồi như vẫn còn dư âm, đang bắt đầu le lói trở lại. Bùi Minh tức đến cắn răng nghiến lợi, đem chăn phủ quá đầu. Trong chốc lát, Bùi Minh lại chui từ chăn ra, cắn môi do dự nửa ngày, vươn tay ôm lấy con chó nhỏ, mang vào trong ổ chăn. Chóp mũi ướt sũng cọ cọ vào ngực, thân mình nho nhỏ chôn sâu vào lòng cậu, thoải mái hơn rồi. Bùi Minh thở dài, nhắm hai mắt lại.

Tiếu Thiên Vũ tỉnh dậy, trong phòng đã sáng choang, mặt trời ngoài cửa sổ cũng lồ lộ ra rồi! Bùi Minh vẫn còn ngủ, hàng mi dài khẽ lay động theo từng nhịp hít thở phập phồng. Những khi Bùi Minh không mắng mấy lời thô tục, không đánh người dã man, nhìn cũng được mắt lắm. Tiếu Thiên Vũ kê sát đầu lại quan sát Bùi Minh. Trên lưng hắn là tay của Bùi Minh, bị ôm mà ngủ như thế, Tiếu Thiên Vũ tuy không rõ vì sao Bùi Minh lại làm như vậy, bất quá bị cậu ôm như thế, cảm giác thực thoải mái, cũng không muốn động đậy làm gì. Bùi Minh thích chó, có phải ngày xưa cũng thường ôm chó ngủ cùng?

Tiếu Thiên Vũ ngủ không được, lại không muốn đánh thức Bùi Minh, liền ngoan ngoãn nằm bất động. Bùi Minh chỉ mặc độc mỗi cái quần tam giác kia, thân thể trần trụi trắng nõn nhẵn nhụi. Tiếu Thiên Vũ dựa sát vào, môi dán vô ngực Bùi Minh, liếc mắt lên là nhìn thấy hai điểm tròn tròn kia. Hắn từng nhìn thấy rất nhiều lần mỗi khi Bùi Minh tắm rửa thay quần áo, nơi đó có màu phấn hồng. Không biết cho vào miệng thì có cảm giác gì?

Tiếu Thiên Vũ bị chính ý niệm như thế mà dọa cho sợ. Mấy cái ý nghĩ này mà không mau tiêu trừ là không xong, Tiếu Thiên Vũ liều mạng đấu tranh với ý đồ bất lương của mình. Lúc tắm bị cậu xoa xoa nắn nắn làm cho nó lên, thiếu chút nữa đã bị đánh cho tàn phế. Hiện tại nếu mà há mồm ra làm thử, bị cậu phát hiện còn không bật người dậy thiến hắn? Không nên không nên, hậu quả thật là đáng sợ.

Tiếu Thiên Vũ nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng chóp mũi lại áp sát rạt vào da Bùi Minh, cứ ngửi thấy từng đợt hương thơm. Cơ thể này vốn luôn tỏ ra mùi hương thanh nhẹ ấy, thứ hương vị vô cùng hấp dẫn.

Tiếu Thiên Vũ cố nhoài người lên, nằm lên gối của Bùi Minh, như vậy chắc là ổn rồi. Bùi Minh ngủ thật rất sâu, mũi thẳng, môi mỏng, gương mặt cậu khi nhắm mắt vào, ngủ yên bình như thế nhìn đáng yêu hơn khi thức nhiều lắm.

Môi rất mềm, mọng nước. Tiếu Thiên Vũ chưa bao giờ phủ nhận Bùi Minh có bộ dạng xinh đẹp, nhưng cái dáng vẻ xinh đẹp này cũng rất nguy hiểm, y như hồ ly, gian tà hết chỗ nói a! Ngày xưa khi còn học đại học, ở cùng một phòng trong ký túc xá, hắn vẫn thường ôm Bùi Minh hô to gọi nhỏ ‘Vợ ơi! Vợ ơi!’. Bùi Minh cũng cười tủm tỉm đáp ứng, sau đó trấn lột sạch sẽ phiếu ăn của hắn, rồi lại còn thanh minh thanh nga rằng ‘Đó là nghĩa vụ của chồng đối với vợ’. Sau đó mỗi lần đến giờ ăn, Tiếu Thiên Vũ đều trơ mắt nhìn Bùi Minh lấy phiếu ăn của hắn mua thịt kho tàu, lại còn làm bộ làm tịch gắp cho hắn mấy mẩu thịt vào chén, nói cái gì là ‘cái này gọi là tình cảm gia đình thân thiết’. Hứ ~~ Tiếu Thiên Vũ nheo mắt nhìn Bùi Minh, lấy tay véo mũi cậu.

Véo tới véo lui, ngón tay đã chạm đến môi Bùi Minh. Mềm mại, ấm áp, đầy đặn. Tiếu Thiên Vũ như bị ma quỷ ám ảnh, cứ vuốt, cứ vuốt a, càng lúc càng mãnh liệt. Có thể đến gần từng nhịp thở nhẹ nhàng của Bùi Minh, có thể cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể, có thể...... Hôn lên làn môi mềm mại.

“Ân ~~” Bùi Minh giật mình, mở hai mắt. Trước mắt là gương mặt phóng đại của Tiếu Thiên Vũ, đang tràn ngập say mê hôn cậu, đầu lưỡi đã vói vào khoang miệng cậu, mạnh mẽ cắn mút! Tiếu Thiên Vũ cũng thấy Bùi Minh mở ra hai mắt, ngây dại. Nhất thời không có phản ứng, hai người duy trì tư thế trừng mắt hôn môi như thế.

“Thiên Vũ, cậu đã biến hình? Thiên Vũ, cậu thành người rồi!” Bùi Minh giật mình trợn trừng hai mắt, như thế nào cũng không dám tin sự thật đang bày ra trước mắt. Trong lòng cậu không còn một chú cún nhỏ nữa mà đã thay vào là Tiếu Thiên Vũ, nhưng…. trên dưới không có mảnh vải che thân.

“A?” Tiếu Thiên Vũ sửng sốt nửa ngày mới phản ứng, ngơ ngác nhìn tay mình, đúng vậy, chính xác là tay người. Lại nhìn cơ thể mình, ôi, là cái cơ thể mà hắn đã mang hai mươi mấy năm, thấy mà muốn rơi nước mắt!

“A!” Tiếu Thiên Vũ gào to một tiếng, vội nhào ra phòng khách, soi người vào chiếc gương to đặt nơi ấy. Trên gương đang rành rành phản chiếu thân thể trần trùi trụi của Tiếu Thiên Vũ. Nó là của người, vô cùng mạnh mẽ đầy nam tính, tỉ lệ kích thước cân đối, nhìn thế nào so với cẩu đều đẹp hơn. Tiếu Thiên Vũ cho tới bây giờ chưa khi nào cảm thấy thân thể hắn lại đẹp đến như vậy, vuốt ve toàn thân thì thào tự nói: “Trời ạ trời ạ! Cuối cùng đã trở lại! Cám ơn trời đất cám ơn trời đất......”

Bùi Minh nằm ở trên giường, thở sâu. Bình thường lại rồi, thật tốt quá! Hết thảy những chuyện này có lẽ chỉ là một cơn ác mộng, hiện tại tỉnh mộng, mọi thứ đều khôi phục lại bình thường, không thể tốt hơn. Nhưng, vừa rồi...... Vừa rồi hắn đang làm gì?

Ô ~~ Bùi Minh lập tức ôm chặt miệng mình. Vừa rồi bọn họ đã...... hôn nhau! Ngoài cửa sổ, trời nhất định đang đổ mưa hồng, bọn họ nhất định là do tinh thần thác loạn.

***

Bùi Minh đặt tách cà phê lên bàn, bánh mì đã nướng xong, trứng đã luộc xong, cũng được đặt lên bàn. Ngồi bên bàn, Bùi Minh cố gắng quên buổi sáng đầy xấu hổ kia. Coi như cái gì cũng chưa xảy ra, quên đi! Quên đi!

Tiếu Thiên Vũ từ phòng tắm bước ra, nhìn Bùi Minh mặt có chút hồng, trông đầy ám muội, ngồi bên bàn mà cười haha. Quần áo đã mặc vào, Tiếu Thiên Vũ lại là nhân vật đẹp trai số 1 như ngày nào. Tâm tình hắn tốt vô cùng, Tiếu Thiên Vũ sửa sang lại cà- vạt, ho khan một tiếng: “Bùi Bùi ~~”

Thanh âm có chút chột dạ, Tiếu Thiên Vũ xoa xoa mũi, khụ một tiếng. Bùi Minh dùng sức cắn bánh mì, nói qua loa: “Nhanh đi đi, cậu không tính quay lại công ty à? Bằng không Trần Sóc lại nghĩ cậu bỏ của chạy lấy người.”

Tiếu Thiên Vũ hắc hắc cười: “Đã biết. Lát nữa tôi sẽ đến công ty. Khẳng định có không ít người mong chờ sự xuất hiện của tôi, còn phải giải thích lý do nhiều ngày mất tích thần bí sao cho thật hợp lý, ai ~~” Tiếu Thiên Vũ gãi gãi đầu, khó xử nhìn Bùi Minh.

Bùi Minh bưng tách cà phê lên, vẻ mặt ra ý không sao cả nói: “Có gì đâu khó khăn, cứ nói mấy ngày nay cậu bị nấm ngứa, da nổi mề đai trông vô cùng khủng khiếp, không thể đi làm, hôm nay, lành bệnh, lên da mới nên lại xuất hiện trước mặt mọi người. Nói không chừng Trần Sóc rũ lòng thương sẽ không trừ lương cậu.”

Tiếu Thiên Vũ đi đến cạnh cậu, ghé sát vào tai, thì thầm: “Cậu cứ tự nhiên mà chà đạp tôi, không sao cả, chúng ta ai với ai, cậu đối tôi thế nào, trong lòng tôi đều rõ, không cần bày đặt làm gì! Cậu yên tâm mà thẹn thùng đi, không ai thấy đâu.” Tiếu Thiên Vũ phóng ánh nhìn quyến rũ của hắn sang, khóe miệng mang theo ý cười đầy hạ lưu.

Bùi Minh cũng chẳng vừa gì, ném chiếc đĩa ăn trên bàn qua, cắn răng hét: “Cút!”

“Tối nay, tôi quay về ăn cơm chiều.” Người đã chạy ra đến cửa nhưng vẫn ghé đầu vào nhắn nhủ lại, nói xong cười làm duyên. Bùi Minh nhanh tay chụp lấy cái chén, lần nữa ném ra, nhưng chỉ nện được vào mặt cửa đã đóng.

Trong lòng thực bối rối, đây là việc chưa từng xảy ra. Cùng cái tên lưu manh này, không nhẹ không nặng, nói giỡn thành thói quen, nếu cách vài ngày không mắng vài câu, không gây sức ép một chút liền cảm thấy như thiếu cái gì. Nhưng hôm nay lại cứ bồn chồn không yên, chẳng muốn nghĩ đến nụ hôn hoang đường ban sáng, song, sâu tận đáy lòng lại không thể giả vờ như không có gì xảy ra.

Tiếu Thiên Vũ đi rồi, trong phòng khôi phục sự im lặng vốn có. Trải qua vài ngày om sòm loạn xà ngầu, nay lại yên tĩnh như thế, có chút không quen.

Lẳng lặng ngồi, lẳng lặng nghe hô hấp của chính mình, Bùi Minh đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ —— cô đơn.

Dùng sức lắc lắc đầu, khẳng định đầu bị nước vào. Lúc trước cố ý xin phép gia đình ra riêng, thuê phòng sống một mình, không phải là vì muốn có không gian yên tĩnh như vậy sao? Trải qua vài ngày nhốn nháo nhiễu sự, giờ lại khôi phục bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy cô đơn. Bất quá hắn nói, trở về ăn cơm chiều. Hứ ~~ còn lạ gì nữa! Con cún lưu manh ấy vạn lần ngàn lần đuổi cũng không chịu đi, nay chẳng lẽ lại mong quay lại?

Bùi Minh thở phì phì đứng dậy, cũng không biết vì sao lại giận, chỉ thấy vô cùng không thoải mái. Dọn hết mấy thứ trên bàn, sau đó lại bật máy đĩa đặt cạnh cửa sổ, để chút âm nhạc len vào nhà, nhưng chẳng được bao lâu cậu lại tắt máy, căn phòng nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng, Bùi Minh tựa vào cửa, thở dài. Vuốt ve môi mình, thứ cảm giác tê dại như vẫn còn đọng lại. Tại sao có thể như vậy, hắn sao lại hôn mình?

Hắn bị biến thái mà! Bùi Minh tức giận trở mình xem thường, thỏa mãn với ý nghĩa trên kia, cậu chẳng qua là đã nằm mơ mà thôi! Quen biết hắn mấy năm trời, cãi nhau, đánh nhau, càng lúc lại càng thân, e rằng không dùng biện pháp chua ngoa hơn, độc ác hơn thì hắn sẽ không sợ.

Vỗ về khuôn ngực, Bùi Minh thở dài thở ngắn, việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều. Tiếu Thiên Vũ biến thành con chó nhỏ, bạn bè nhiều năm đột nhiên cảm giác có chút thay đổi. Ai ~~ ai?

Bùi Minh như bị điện giật ngẩng đầu dậy, vừa rồi, thoáng qua khe cửa, cậu chợt thấy một thân ảnh thiếu chút nữa làm cậu ngừng thở. Bên ngoài kia, hình như có một con chó nhỏ nhìn vào đây với ánh mắt đầy đau khổ, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.

Bùi Minh lập tức mở cửa ra, Tiếu Thiên Vũ lại trong hình hài chú chó nhỏ lao vào lòng Bùi Minh với vận tốc ánh sáng, khóc rống lên. Bùi Minh ôm lấy hắn, chạy vào nhà, đóng cửa lại.

“Sao lại thế này? Sao lại thế này a? Cậu sao lại thành như vậy nữa!” Bùi Minh kinh hoảng cầm lấy hai chi trước của Tiếu Thiên Vũ. Tiếu Thiên Vũ bi ai phe phẩy đầu nói không ra lời.

“Cậu đừng khóc! Nói chuyện đi!” Bùi Minh cả người đổ mồ hôi, cầm hai chi kia mà lắc lắc thân cún của Tiếu Thiên Vũ. Tiếu Thiên Vũ thống khổ nửa ngày, lúc này mới đứt quãng nói ra ngọn nguồn.

Mười phút trước, Tiếu Thiên Vũ chí đắc ý mãn, không ~~ là đường làm quan rộng mở, anh tuấn bước ra cửa của khu chung cư Hạnh Phúc. Người ta nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, tuy rằng chuyện xảy ra không tính là khảo nghiệm sinh tử, nhưng cũng là leo trên đầu sóng ngọn gió a! Nếu không may cả đời coi như phải sống kiếp súc sinh! Ngẫm lại cứ như là ác mộng. Tiếu Thiên Vũ nhẹ nhàng thở ra, bất quá ông trời phù hộ, cuối cùng cũng đã biến hình trở lại. Hơn nữa......

Nghĩ đến màn sáng này, Tiếu Thiên Vũ cười tủm tỉm, trong lòng lại dạt dào vị ngọt. Gương mặt đỏ bừng của Bùi Minh, tư vị răng môi quấn quít vẫn còn vươn vấn đâu đây! Ai ~~ trước kia chỉ biết nghĩ muốn cùng cậu ở chung một chỗ, nhìn cậu cười, nhìn cậu vừa ngắm hắn vừa múc nước quét rác đều cảm thấy trong lòng thoải mái, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới nguyên lai còn cả cảm giác thế này! Tiếu Thiên Vũ sờ sờ môi mình, nụ hôn này, muốn giữ thật lâu. Hôm nay, buổi tối......

Từ khóe môi đến đuôi mắt Tiếu Thiên Vũ đều toát lên ý cười sung sướng, dọc theo đường đi, mặc kệ gặp phải nam nữ già trẻ gì, đều đặc biệt nhiệt tình gật đầu chào hỏi: “Sớm a! Hôm nay thời tiết không tồi a!” Khiến biết bao người nhìn hắn đầy cảnh giác.

Tiếu Thiên Vũ một chút cũng không cảm thấy được hình tượng bản thân đang có vấn đề gì, vô cùng cao hứng đứng bên đường gọi taxi. Như thế này rồi đến công ty, trước khéo léo mà giải thích với Trần Sóc, đương nhiên không thể nói hắn bị biến thành cẩu được. Bằng không chả ai thèm tin, còn phải bị chê cười một phen. Nói không chừng còn trừ lương nữa. Phải mau mà tìm cách nói dối cho tốt, sau đó xử lý công việc của mấy hôm nay. Buổi tối tranh thủ, tan ca sớm một chút, đi chợ, làm món mà Bùi Minh thích ăn nhất. Đương nhiên còn có thể mua một bình rượu ngon về, dụ Bùi Bùi uống chút chút, sau đó hắc hắc hắc ~~ Tiếu Thiên Vũ, vẻ mặt hạnh phúc ngây ngô cười, tim nằm trong ***g ngực đập như điên.

Nụ hôn mơ hồ ban sớm khiến hắn hiểu ra vài chuyện, mấy năm nay vẫn cứ quấn lấy cậu không rời, ngay cả lúc đi làm cũng cố tình thuê một căn phòng không xa nơi cậu, không có việc gì làm thì mò sang bên cậu, chọc cậu giận, nhìn cậu cười, dù hắn có bị đánh cho tơi bời nhưng vẫn rất vui vẻ. Đại khái, đây cũng có thể gọi là tình yêu! Tuy rằng việc yêu thương thằng bạn thân có chút kỳ dị, nhưng chuyện đồng tính luyến ái thời đại này đã không còn là chuyện hiếm lạ. Thiết ~~ Tiếu Thiên Vũ khinh thường bĩu môi. Nếu sớm sáng tỏ tình ý này, thì đã không bỏ lỡ nhiều năm như thế. Sai lầm thật mà! Nghĩ đến việc về sau có thể ôm Bùi Minh vào lòng, hôn nhẹ, hôn sâu, mỗi tối ngủ cùng một giường, sáng chui ra từ một chăn. Tiếu Thiên Vũ cũng có chút đỏ mặt, thẹn thùng nhìn đông ngó tây, sao taxi vẫn chưa đến nhỉ?

Hoảng hốt một trận, Tiếu Thiên Vũ còn chưa kịp nghĩ lại đã xảy ra chuyện gì, trơ mắt ngó bàn tay người nay lại hóa thành chi thú! Không tốt!

Một tiếng không tốt vẫn chưa kịp thốt lên, một Tiếu Thiên Vũ giây trước còn đẹp trai ngời ngợi, giây sau đã hoàn toàn biến mất. Một đống quần áo đang phủ quanh thân chú chó nhỏ cực kỳ bi thương. Đứng cách Tiếu Thiên Vũ không xa, một ông lão rất kỳ quái ngó hắn đầy chăm chú, nhưng trong nháy mắt quay đầu lại ông lão đã hoàn toàn biến mất?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK