“Chuyện gì?” Đang bận bịu tháo xuống mấy cánh hoa hồng, dự định điều chế ra hương thơm mới nhất, Đường phu nhân ngẩng cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Người không ngại mình nhiều con dâu chứ?”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Đường phu nhân ngẩn người, chậm rãi buông dụng cụ trong tay, dùng động tác tốc độ nhưng đầy ưu nhã thu dọn sạch sẽ, đảm bảo đống dụng cụ dễ vỡ không vì sự cố phát sinh ngoài ý muốn mà lãng phí, sau đó lại bận bịu thu thập hết vật liệu, sau đó nữa, xoay người, đôi phượng nhãn xinh đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm tên oắt con đang ngồi không ngồi mà lại co quắp giữa ghế tựa bằng mây kia, đôi mày tinh tế ưu nhã cùng hợp lại thành một đường ngay giữa trán: “Ngươi lập lại lần nữa xem.”
“Ta nói, nương à, ngươi có ngại mình có thêm con dâu không?”
“Ai đâu? Đại ca hay nhị ca ngươi rốt cuộc có ý trung nhân hả? Vi nương như thế nào không biết?”
“Không phải bọn hắn. Là ta đây này. Nương, ta có ý trung nhân rồi.” Hưng phấn ngồi thẳng dậy, đang định miêu tả kỹ lưỡng lại cho lão nương nhà hắn biết đối tượng khiến hắn phải động tâm, lại phát hiện mẫu thân của mình vậy mà không chừa chút mặt mũi nào cho hắn, cứ thế xoay người tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu cách chế tinh dầu thơm. Rốt cuộc là nên dùng phương pháp gì mới có thể lưu lại tinh hoa trong cánh hoa, không cho lãnh hương chỉ có chúng mới có bị trôi đi mất nhỉ?
“Nương, phản ứng gì vậy a? Rất không chừa thể diện cho con mình nha.”
“Nhi tử à, chính ngươi cũng từng phát biểu rồi, thiên hạ nếu không có ai lớn lên đẹp hơn ngươi thì ngươi tuyệt đối không coi trọng mà. Hai năm trước đây mấy tiểu thư khuê các được bà mối thôi tiến đến nhà đều bị ngươi chê không còn manh giáp, nếu không thì cũng tống hết cho đại ca nhị ca đường ca đường đệ biểu ca biểu đệ (và vân vân) đáng thương của ngươi. Người biết chuyện thì nói ngươi mê sắc như mạng, kẻ không biết còn nghĩ ngươi bị tự kỷ quá độ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Khiến cho suốt hai năm nay bà mối chẳng tìm đến nhà nữa. Không phải khen ngươi chứ bằng tướng mạo của ngươi, muốn tìm người so với ngươi còn thật sự đẹp hơn thì ngươi nhắm mình tìm được mấy mống a. Vi nương đã sớm không trông cậy ngươi có thể thuận lợi thành công rồi. Trông cậy vào ngươi ấy à? Chẳng thà đặt hy vọng vào hai ca ca của ngươi hình như còn có cơ hội hơn nhiều. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngươi không hổ là tinh hoa tập hợp thể của cha ngươi và nương ngươi là ta nha, quả nhiên là thế gian hiếm có mỹ nam tử, không uổng công ta khổ cực sinh ra ngươi a! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha …”
Nghe được tiếng cười lớn khủng bố quen thuộc kia, Cát Tường không khỏi trở mặt xem thường. Coi đó, rốt cuộc ai mới mắc chứng tự kỉ hả? Có ai đắc ý với “thành phẩm” của mình đắc ý suốt mười tám năm còn chưa chịu thu liễm, có hơi bị quá đáng không chứ?
“Nương à, ngươi tạm ngưng một chút nghe ta nói xong đã…”
Nhưng mà…mẫu thân vĩ đại của hắn đã chìm vào hồi tưởng không thể tự kiềm chế nữa rồi, đương nhiên là cũng không nghe lọt câu nào của hắn nữa.
Cát Tường, tên đầy đủ là Đường Cát Tường – Tứ Xuyên Đường môn tam thiếu gia – là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh khắp nơi trong lĩnh vực gây tai họa. Dựa vào y độc thuật có một không hai cùng vẻ mỹ lệ lạ thường, hắn trở thành một trong những nhân vật trẻ tuổi nhất nhưng lại nhận được nhiều sự chú ý nhất trong chốn giang hồ. Chỉ là không biết do bản tính bẩm sinh có vấn đề hay thật sự là do thần xui quỷ khiến, hắn khắp nơi khắp chốn đều gặp phải phiền toái, so với gặp may thì nhiều hơn gấp bội. Vậy nên, ngoại hiệu của hắn chính là “Nhạ họa tinh” (Ngôi sao xấu chuyên rước lấy tai họa)
Đường Cát Tường cực độ đam mỹ. Nghe nói thời gian trước những danh môn thục nữ ở Tứ Xuyên bị hắn mê hoặc thật ra là hơi bị nhiều, từng bước từng bước xấu hổ thỉnh người đến nhà cầu hôn, cuối cùng toàn bị hắn đánh cho bỏ chạy về. Nguyên nhân hả? Đơn giản thôi, hắn không chịu cưới thê tử không đẹp bằng hắn. Chỉ bằng lý do này là đủ đắc tội những người có liên quan đến “phụ nữ” rồi. Chẳng tốn bao nhiêu công sức hắn đã biến thành kẻ thù chung của Tứ Xuyên thục nữ rồi. Những nữ hài tử từng bị hắn cự tuyệt trừ việc nghiến răng nghiến lợi âm thầm mắng nhiếc hắn thì đều bỏ sức suy đoán, rốt cuộc ai có thể đè bẹp được kiêu ngạo của hắn, trở thành người đồng chẩm cùng Đường tam thiếu gia hắn đây?
Trưởng bối Đường môn mặc dù rất không vui khi thấy tình trạng này, nhưng mà còn đỡ hơn tình trạng của đại ca, nhị ca càng khiến người khác lo lắng, vấn đề của hắn cũng không tính là nghiêm trọng. Hơn nữa hắn cũng còn trẻ lắm, mới mười tám thôi mà, còn cả bó lớn tuổi thanh xuân để tiêu pha, không nóng vội, hắn cứ chậm rãi tuyển lựa, tuyển đến hắn hài lòng mới thôi.
Mắt thấy nương của hắn – khi xưa cũng là mỹ nữ giang hồ tươi đẹp áp quần phương (nói chung là đè đầu mấy mỹ nữ khác ở cả một phương), Đường môn Hào Thị Dao Quang phu nhân, quả thật đã lâm vào bể ký ức không biết khi nào thì hồn nổi trở lên, Đường Cát Tường lắc đầu, đi ra khỏi phòng lão nương, chuẩn bị xuống thôn trấn dạo chơi.
Không nghĩ đến vừa bước chân ra khỏi phòng thì đã bị tiểu đường đệ Đường Xuyên hớt ha hớt hải chạy đến cản lại: “Tam ca tam ca không ổn rồi.”
“Ta có sao đâu.” Dẫu dẫu môi. Chính mình êm đẹp đứng ở chỗ này, không ổn ở đâu ra? Tiểu tử kia nói gì vậy.
“Ta không phải nói ngươi, ta là nói, việc lớn không ổn rồi.”
“A? Chuyện gì?” Bây giờ thiên hạ thái bình, có chuyện gì đáng lo đâu?
“Có người xông vào tận cửa quấy rối kìa.” Tiểu đệ đệ gấp đến độ giơ tay đá chân. Sao tam ca còn chưa chịu sốt ruột như y vậy chứ?
“Kẻ nào?” Tinh thần chấn động. Khí tức uể oải lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc. Trong đôi mắt to xinh đẹp được di truyền từ mẫu thân lóe lên quang mang chói mắt, tiểu đường đệ thấy vậy cũng phải ngẩn ngơ ngơ ngẩn.
“Không biết lai lịch bọn họ, bất quá đều là hắc y nhân che mặt. Xem ra không phải tốt đẹp gì.”
“Hôm nay thay phiên công việc tại đại môn là ai?”
“Uyên ca cùng Ỷ Lam ca, bất quá bọn họ bảo ta đến tìm ngươi.”
Đường Uyên cùng Đường Ỷ Lam? Lão thất và lão thập nhất? Hai người đều có tiếng là chân thọt tướng quân, một người chỉ biết khinh công, một người chỉ biết phóng ám khí loạn xạ, kẻ kia nếu là cao thủ, sợ rằng chống đỡ không xong, đích xác phải nhanh chóng đi thôi, nhưng mà có điều…
“Tại sao chỉ đến tìm ta? Những người khác biết chưa?”
“Hiện đang dùng tiếng chuông đưa tin. Chỉ là…” Tiểu đường đệ vẻ mặt rất kì lạ, tựa tiếu phi tiếu, “Người đến nói đích danh bảo muốn gặp ngươi.”
“Ô…” Không kịp tự hỏi, Cát Tường đã hấp tấp lao thẳng đến đại môn rồi.
Cát Tường biết tại sao người ta muốn tìm mình.
Nhìn người duy nhất không che mặt giữa một đám hắc y nhân, Cát Tường cao hứng nhếch môi, lộ ra nụ cười xinh đẹp tuyệt luân, hướng thiếu niên nọ đi đến.
“Hắc, ngươi đến tìm ta sao?” Hồn nhiên không để ý đến vẻ mặt sương lãnh của đối phương, ánh mắt y như mũi tên lạnh lẽo, phảnh phất muốn đông hắn chết tươi.
Chứng kiến bóng người phi phác (bay nhanh) mà đến, một cỗ kình lực hùng hậu theo bản năng phóng xuất ra ngoài, oanh một tiếng bay thẳng đến người nọ, xem điệu bộ có thể thấy y chỉ hận không thể bầm thây hắn ra vạn đoạn, đồng thời trong miệng y cũng phát ra âm thanh hung tợn: “Đường Cát Tường, muốn chết mà!”
Chung quy Cát Tường thiếu gia cũng là cao thủ trẻ tuổi giang hồ phải nhắc đến, lại còn có khinh công nhất lưu, vả lại mặc dù đang trong cơn mừng như điên cũng không quên người trước mắt vốn là một đóa hoa hồng mười phần gai nhọn đâm người, thân hình ngay giữa không trung mạnh mẽ xoay một vòng, từ một góc độ khó tin tách mình ra, né thoát khỏi kình lực hung hãn vừa ập tới, đáp xuống trước mặt huynh đệ nhà mình, nhìn kình lực kia ầm ầm chấn nứt hòn đá sư tử đặt ngay đại môn.
Thật là lợi hại! Đường Xuyên đứng sau Cát Tường cùng Đường Uyên và Đường Ỷ Lam đều âm thầm líu lưỡi.
Nhìn không ra, thiếu niên lạnh lùng kia lại có nội lực thâm hậu đáng sợ đến mức này. May mà vừa rồi không có trực tiếp chống lại y, nếu không thật sự sẽ chết rất khó xem.
Cát Tường ngược lại không cảm thấy kì lạ. Công lực của y hắn đã ‘nếm trải’ nhiều lần rồi. Nếu không có công phu đáng sợ như vậy, y dựa vào cái gì mà tổi còn trẻ như thế đã trở thành người đứng đầu ma giáo trong truyền thuyết, thống lĩnh giáo đoàn thần bí khó lường kia a? Y vậy mà lại chính là đại danh đỉnh đỉnh chốn giang hồ “Ma công tử”, Ngọc Như Ý. Bất quá trừ Cát Tường, cũng chẳng có mấy ai biết được thân phận của y.
Đương nhiên cũng không ai biết “Ma công tử” có bộ dạng ra sao. Mặc dù ngay lúc này y đang đứng giữa một đám y nhân, hoàn toàn không che mặt, Cát Tường vẫn khẳng định đây không phải chân diện mục của y. Tại sao? Còn chẳng phải là vì Cát Tường thấy qua mặt thật của y rồi ư? Mà làm sao Cát Tường thấy qua được? Hắc hắc, này là bí mật rồi nha…
Lúc này mặc dù không hiểu tại sao một người vốn luôn hành sự cẩn thận như y vì sao lại đột ngột dẫn người đến đây, chỉ riêng việc y không biết tốt xấu đã mạnh tay tấn công người khiến cho Cát Tường rất thắc mắc. Hắn cao giọng oán giận nói: “Này, đối với chồ…ách, bằng hữu ra tay đánh lén nặng như vậy có phải hơi bị quá đáng không a?”
“Ai là bằng hữu của ngươi? Ngươi đúng là chết cũng không biết xấu hổ, cái thứ…ách, hèn hạ tiểu nhân.” Thanh âm mặc dù lạnh lùng nhưng lại mang theo chút hổn hển ấm ức. “Ta thật hận không thể biến ngươi thành…con cún.”
“Này, ngươi cũng quá độc ác đi. Ta tốt xấu gì cũng là chồ…ách, chỗ quen biết. Chửi ta như thế, dù là đùa giỡn thì cũng là quá phận rồi đấy.”
“Ai rảnh đùa giỡn với ngươi? Năm nay ta đến chính là để giết ngươi.”
“Thật luôn?”
“Ta không nói dối. Tiếp chiêu!” Vừa nói xong, bàn tay run rẩy đã biến thành chưởng lực hùng hậu ập đến. Ngay lập tức, Đường môn chúng huynh đệ rất không nghĩa khí đồng loạt lủi về phía sau trong chớp mắt, chỉ chừa lại một mình Cát Tường đối mặt với kịch liệt công kích của y.
Kỳ thật từng người trong Đường môn đều biết, Đường Cát Tường nhìn có vẻ mảnh khảnh mềm yếu, kì thật hắn mới là thiên tài võ thuật chân chính của Đường môn. Một thân công lực, tại Đường môn luôn đứng trong ba hạng đầu. Cao thủ có phân lượng như thế này giao cho hắn xử lý là chuẩn luôn. Kẻ nào chỉ làm vướng tay vướng chân, nếu có thể đứng xa thì tốt nhất là càng xa càng tốt, tránh khỏi phiền toái mắc công – mắc công đi nhặt xác. Đương nhiên, vốn còn có một nguyên nhân khác, thiếu niên không rõ lai lịch này tựa hồ quen biết Cát Tường, mặc dù không rõ mối quan hệ mập mờ của họ là gì, nhưng mà tốt nhất vẫn nên đẩy cho Cát Tường tiếp đón đi. Dù sao nhân gia người ta rõ ràng đến tìm hắn mà.
“Ngươi gạt người, ngươi đã từng nói câu này rồi, lúc…đó đó.” Cát Tường đột nhiên cười, thân hình nhẹ nhàng chuyển động sang một bên mà nói, tránh khỏi lực đạo đang hướng đến. Chỉ có chút xíu chữ mơ hồ, không ai biết là có ý tứ gì.
Nhưng mà thiếu niên thì hiển nhiên rất rõ ràng. Y nổi giận gầm lên: “Câm mồm!” Sắc mặt thế mà lại phủ thêm một tầng hồng phấn, nhất thời phát ra một loại phong tư mê người, khiến cho người ta trong nháy mắt phải thất thần. (hay he, dịch dung mà đỏ mặt cũng thấy nữa he =.=’) Nhưng còn tay y thì một chút cũng không ngừng nghỉ. Kình khí như sao băng phóng đến, đuổi sát theo thân ảnh Cát Tường, mãnh liệt công kích đến nơi.
Khá lắm Cát Tường, trong bầu không khí quyết liệt này mà còn có thể thong dong như vậy. Hắn cười hắc hắc, dung nhan tuyệt mĩ lộ nét gian tà: “Công lực của ngươi không chỉ có bấy nhiêu, sao vậy, chẳng lẽ…thân thể vẫn còn không thoải mái sao?”
“Ai cần ngươi lo, cũng không phải…” Đang muốn rống to, đột nhiên chứng kiến phía sau còn rất nhiều ánh mắt vừa núp vừa chăm chú xem trò hay, đành phải thắng lại, tay hạ xuống, càng thêm mạnh mẽ mà công kích.
Quả nhiên là cao thủ nhất lưu. Sự thong dong trấn định của Cát Tường duy trì không được bao lâu, hắn ngưng thần nín thở, bắt đầu nghiêm túc đối phó với những đợt tấn công này, bất quá cũng chứng nào tật nấy, cứ có cơ hội mà mở miệng: “Chỉ dùng đạn sao chổi này bắn ta thôi à, lưỡi đao mềm mại của ngươi đâu? Sao không lấy ra dùng đi.” (Cái này có ẩn ý ko? Có ko? “đao” nào a:”3)
“Ngươi muốn chết như vậy, ta còn không thành toàn sao? Ta cho ngươi nếm thử mùi vị của Nhuyễn Nhận!”
Trầm giọng quát lạnh, trở cổ tay một cái, ngân quang từ thanh nhuyễn kiếm đã ở trong tay y, biến thành ngân xà bay lượn, chiêu chiêu không rời đều nhằm vào yếu điểm của Cát Tường. Trong nhất thời Cát Tường bị buộc đến luống cuống tay chân. Không bao lâu thì “xuy” một tiếng, đầu vai hắn đã bị Nhuyễn Nhận đâm thủng. Mà tay của hắn, cũng đã xoẹt qua mặt đối phương, ngón tay linh hoạt lột xuống lớp mặt nạ da người của đối phương.
Vừa cảm thấy trên mặt lành lạnh, liền hiểu không tốt. Hắc y thiếu niên vội vàng dùng ống tay áo che kín mặt, chỉ lộ ra vầng trán sáng bóng ôn nhuận cùng đôi mắt sáng như sao mai.
Y nhìn lớp mặt nạ trong tay Cát Tường, oán hận dậm chân, nói một tiếng “Tẩu!” rồi lập tức rời khỏi Đường môn. Những thủ hạ y mang đến cũng không nói được tiếng nào, vội rời đi ngay.
Cát Tường thân thủ điểm huyệt cầm máu, nhìn theo hướng người đã đi xa, lẩm bẩm: “Chạy nhanh như thế làm gì? Ta còn chưa kịp hảo hảo cùng ngươi ‘tâm sự’ mà.” Nói xong, hồn nhiên không thèm để ý mấy người huynh đệ rất không nghĩa khí xem hết trò vui thì nổi cơn siêu cấp tò mò hỏi dồn hỏi dập, cứ thế cúi đầu ủ rũ quay về phòng mình. Chỉ có mặt nạ kia đã sớm bị hắn ưu tiên giấu vào trong lòng, cất giữ bên mình. “Đây là cái mặt nạ thứ ba bị chộp đi rồi. Lần sau ngươi xuất hiện thì lại biến thành hình tượng gì đây? Mặc kệ là gì, ta cũng có thể nhận ra ngươi.”