“Tốt lắm, nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta trở về thôi.” Cát Tường miễn cưỡng duỗi thắt lưng lười biếng, khoái trá hít vào thở ra không khí của buổi sớm mai.
“Về đâu đây?” Như Ý ngáp một cái, cũng miễn cưỡng cười cười. Ngày hôm qua nháo động phòng náo nhiệt đến quá khuya, Chu Thất tức xanh cả mặt đem bọn họ đuổi thẳng, vậy nên hôm nay cảm thấy ngủ không đủ giấc.
“Thì về Tứ Xuyên a.”
“Tại sao ta phải về Tứ Xuyên?”
“Này, con dâu có xấu xí cũng phải về ra mắt mẹ chồng a, huống chi ngươi lại không xấu tí nào.”
“Này này này, ai là vợ ngươi hả?”
“Ngươi á.” Cười to, đắc ý dạt dào.
“Ta còn lâu mới muốn.”
“Không muốn cũng phải muốn nha. Nếu không thì ta làm vợ cũng được. Bất quá phải về gặp cha nương ta đi.”
“Ngươi xác định là phải đi? Ngươi không sợ bọn họ…ách…có phản ứng gì đặc biệt sao?” Không phải cha mẹ nào cũng có thể tiếp nhận việc bạn đồng hành của con mình là nam nhân a.
“Sợ gì chứ? Vốn là cha nương của ta, họ nên đối mặt với sự thật đi.”
“Vạn nhất họ không cách nào tiếp thu?”
“Vậy nghĩ biện pháp để họ tiếp thu. Thân là phụ mẫu của Đường Cát Tường ta, trái tim vốn phải kiên cường một chút chứ.”
“Ha ha, ta thật cảm thấy cảm thông với cha nương ngươi a.” Tưởng tượng đến hai vị chủ nhân lãnh tĩnh có tiếng trên giang hồ của Đường Môn lại biểu lộ thần tình hắc tuyến xanh cả mặt, Như Ý cười đến mức hai tròng mắt cũng mị lên. Rõ ràng y bị Cát Tường ảnh hưởng xấu rồi.
Lúc này, xa xa tại Đường Môn, các vị chủ nhà chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại rùng mình một cái rõ to, nhìn lẫn nhau mà chẳng rõ mình đã để bỏ lỡ chuyện gì quan trọng lắm hay không. Vậy nên đến khi thằng con bất lương của mình một lần nữa xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, cả hai chỉ có thể vì mình biết quá muộn mà lăn ra vài giọt lệ chua xót a.
Vô luận như thế này, một kẻ trong Đường Môn đại phiền toái đã giải quyết xong, đối với trên dưới Đường Môn mà nói đúng thật là một chuyện đáng mừng nha!