Edit by kkjjhh
Beta by "Một chị xinh đẹp từng giúp đỡ mình"
Dung Hiểu nhìn Phó Duy Trạch nằm ở trên giường, người đàn ông tuy hôn mê nhưng lại được chăm sóc rất tốt, ngoài sắc mặt quá mức tái nhợt thì nhìn giống như đang ngủ.
Phó Tu đứng ở bên cạnh than nhẹ một tiếng: "Duy Trạch có biến hóa gì hay không?"
Dung Hiểu biết là ông muốn hỏi rằng Phó Duy Trạch có tỉnh lại hay chưa, nhưng đáng tiếc không có gì cả, so với thời điểm hắn gả tới là ba ngày trước thì người đàn ông này vẫn như vậy, không có chút phản ứng nào.
Thấy Dung Hiểu lắc đầu, Phó Tu gật gật, trên mặt không nhìn ra vui buồn: "Chăm sóc nó cho tốt, nếu nó tỉnh lại, Phó gia sẽ không bạc đãi con."
Vừa dứt lời, Phó Tu liền đi ra ngoài, quản gia đứng ở ngoài cửa thấy ông đi ra bèn nhỏ giọng, nói: "Nhị thiếu tới đây, nói là đến thăm thiếu gia Duy Trạch."
Nghe thấy hai chữ "nhị thiếu", Phó Tu nhíu mày lại, trên mặt lộ vẻ không thích, nhưng không nhiều lời mà tiện tay đóng cửa lại, gian phòng lần thứ hai khôi phục sự yên tĩnh.
Dung Hiểu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang hôn mê.
Ba ngày trước, hắn không hiểu sao mà được mà xuyên đến một quyển sách mang tên "Nam thê xung hỉ của hào môn", thành nhân vật nam thê trong sách - Dung Hiểu.
Nhân vật có cùng tên với hắn, nhưng lại có một thân thể đặc thù, là người song tính. Ở đây tồn tại giới tính thứ ba là người song tính, số lượng ít ỏi, tuy được pháp luật thừa nhận, nhưng cũng bị kỳ thị rất nhiều. Theo lý mà nói, Phó gia tại nam thành rất có bối cảnh, Phó Duy Trạch là người thừa kế duy nhất của gia tộc, y không thể kết hôn với một người song tính.
Thế nhưng cố tình trước đây không lâu y lại bị tai nạn xe cộ và rơi vào trạng thái ngủ say, nghe đâu Phó Tu dùng rất nhiều phương pháp nhưng cũng không có tác dụng gì, cuối cùng thì đi mời một cao tăng bói toán ở nam thành, người nọ nói cần tìm một người song tính xung hỉ cho y thì mới có thể hóa giải.
Phó Tu vì muốn cháu trai có thể sống lại, đương nhiên sẽ không xoắn xuýt vấn đề người song tính gả vào cửa nhà bọn họ có thích hợp hay không, chỉ cần cháu trai của ông có thể tỉnh lại, ông bằng lòng làm tất cả, chuyện gì ông cũng có thể đồng ý được.
Hiểu biết của Dung Hiểu đối với cả quyển sách cũng chỉ tới đó, dù sao thì khi được điện thoại đề cử quyển sách này, hắn cũng chỉ là bị cái tên giống hắn hấp dẫn, mới đọc được ba chương, liền không hiểu sao mà xuyên tới đây. Hiện tại đối với Dung Hiểu mà nói, thật sự là đầu óc mù mịt, chỉ có thể đi được bước nào thì hay bước đó.
Đồng hồ treo tường phát ra từng tiếng vang, khiến cho căn phòng yên tĩnh thêm mấy phần sinh khí.
Người đàn ông ngủ say có đôi mắt to nhưng chúng lại yên tĩnh nhắm lại, không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn mở ra, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, bởi vì không có ăn uống gì, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì trong một thời gian dài mà môi mất đi màu sắc.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua lớp thủy tinh, chiếu vào gương mặt tái nhợt của y khiến Dung Hiểu có một loại cảm giác rằng một giây sau y sẽ hóa thành tiên.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này mặc dù hôn mê nhưng cũng rất ưa nhìn.
Gả cho đàn ông hay ở cùng đàn ông, hắn cũng có thể tiếp thu, dù sao xu hướng tính dục của hắn cũng là gay, nhưng điều duy nhất khiến cho hắn cảm thấy không tiếp thu được chính là thân thể này, hắn vừa nghĩ tới liền cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thu lại tầm mắt, Dung Hiểu đứng dậy đi ra khỏi phòng, phòng bếp đã nấu thuốc xong rồi, hắn sẽ tự mình đi lấy thuốc, theo lời vị cao tăng kia thì từ ngày hắn kết hôn, tất cả những gì liên quan tới Phó Duy Trạch đều phải cần hắn tự tay làm.
Biệt thự Phó có tổng cộng ba tầng, hắn và Phó Duy Trạch ở phòng trên tầng cao nhất, lúc xuống dưới, hắn có đi ngang qua thư phòng, không biết là do ai đó quên đóng cửa, hay là cố ý không đóng, mà từ bên trong truyền ra tiếng Phó lão gia tử cứng rắn, lạnh lẽo: "Phó gia ta chỉ để cho Duy Trạch, con không nên nói nữa."
"Ba, con thật không hiểu được người, tên hòa thượng kia rõ ràng là đồ lừa gạt, ông ta nói Duy Trạch cưới thằng nhóc song tính kia thì có thể tỉnh lại, nhưng đã qua mấy ngày rồi mà nó vẫn còn nằm ở trên giường không nhúc nhích, con muốn nói để cho người kịp lúc hết hy vọng, bây giờ Phó gia ngoại trừ con ra thì người còn có thể để lại cho ai? Con coi như không tài giỏi, nhưng cũng vẫn là con của người, vẫn mang họ Phó!"
Trong mắt Phó Tu tuôn ra cảm giác đau đớn đến chua xót, nhưng rất nhanh liền bị ông che giấu, ông nhìn Phó Hằng Vũ, nói: "Thời gian còn chưa tới, con nói chuyện này còn quá sớm."
Phó Hằng Vũ dường như không nghĩ tới Phó Tu lại ngoan cố như vậy, biểu hiện trên mặt biến đổi liên tục, cuối cùng vẫn đem tâm lý không cam lòng đè xuống.
"Vậy chúng ta chờ sau bảy ngày rồi nói." Phó Hằng Vũ bỏ lại câu nói này, quay người một cái, mở cửa ra rồi nhanh chân rời đi.
Dung Hiểu trốn ở góc phòng hấp háy mắt, nhìn người đàn ông nổi giận rời đi, nghĩ rằng nếu sau bảy ngày mà Phó Duy Trạch không tỉnh lại như lời vị cao tăng kia nói thì Phó Tu có khả năng sẽ đem Phó gia để lại cho người con trai duy nhất này, dù cho trong lòng ông có không thích Phó Hằng Vũ cỡ nào đi chăng nữa, thì chỉ sợ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng mà tóm lại, chuyện như vậy cũng không tới lượt hắn quyết định, chỉ là bất kể Phó Duy Trạch có tỉnh lại hay không thì hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp để rời khỏi nơi này.
Từ trên lầu đi xuống, hắn liền nghe thấy hai dì giúp việc ngồi ở cửa phòng bếp nhỏ giọng thì thầm: "Bà nói xem, Phó gia có tiền thì sao chứ, tiền cũng không cứu được mạng, lão tiên sinh có không muốn đi chăng nữa, thì tôi thấy cuối cùng ông ấy cũng phải đem gia nghiệp giao cho nhị thiếu gia."
"Không phải nói chứ tôi thấy Hiểu Hiểu là đáng thương nhất, bà xem, cậu ấy cũng chỉ là một Tiểu Song, cũng chỉ vì một câu nói của hòa thượng kia, mà bị cuốn vào hào môn, sau này còn không biết như thế nào nữa."
"Bà cũng đừng lo lắng, nếu thiếu gia Duy Trạch có thể tỉnh lại thật, thì bằng gương mặt của Hiểu Hiểu, còn có công chăm sóc của cậu ấy, không chừng sẽ có là chuyện tốt , chỉ sợ... Ai, Hiểu Hiểu cháu xuống rồi à?"
Nhìn thấy Dung Hiểu, hai người vội vã ngừng lại câu chuyện phiếm, cười lên: "Thuốc dì đã giúp cháu coi, vừa định đi lên gọi cháu."
Dung Hiểu giả vờ như không nghe thấy câu chuyện vừa rồi của hai người, cười cười đi vào, một bên đem lò lửa tắt, một bên dùng khăn lông khô nhấc nắp ấm thuốc lên, nhất thời có một hơi nước bốc ra : "Dì Trương, lần trước cháu nói với dì rượu thuốc kia, dì đã làm chưa?"
"Làm rồi, làm rồi, không chỉ làm, mà vị kia nhà dì còn lấy xoa một lần, vậy mà có tác dụng, thật sự rất tốt."
Dung Hiểu nghe vậy động tác trên tay dừng lại, quay đầu: "Rượu thuốc kia ít nhất phải ngâm một tuần mới có thể thấy hiệu quả, sao lại dùng nhanh như vậy?"
"Dì cũng nói như vậy, nhưng ông nhà dì đau không chịu được, nghe dì nói đem củ tam thất ngâm rượu có tác dụng thì liền chuẩn bị ngay trong ngày. Ngâm một buổi tối đã lấy ra xoa, ngày thứ hai thế mà lại có thể đứng thẳng, còn cố ý gọi điện thoại đến đây, nhắc dì phải nói cám ơn cháu đấy."
"Còn dì nữa, cháu xem, dì dùng trứng gà trộn sơn chi* như lời cháu nói, đắp hai lần sáng tối, mới có hai ngày mà tốt lên rồi này."
Bên cạnh dì Trương là dì Lưu, đều là những người làm lâu năm ở Phó gia, theo lý thuyết thì Dung Hiểu mới đến đây ba ngày nên không thân quen cùng các dì mới đúng. Nhưng có thể do là Dung Hiểu từ khi bước vào Phó gia, thì phải lo liệu cho cái ấm sắc thuốc** Phó Duy Trạch, nên mới thường xuyên qua lại rồi cùng hai dì quen thân.
* Cây chi tử, là một cây thuốc
** Chỉ người bệnh
Dung Hiểu thường nghe hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nghe nói đến chồng dì Trương phần eo bị đau không dám cử động, dì Lưu bị bầm tím không dám dùng lực, bèn mở miệng nói một vài bài thuốc dân gian.
Những thứ này là ông ngoại trong lúc rảnh rỗi dạy đã cho hắn, vừa nghĩ đến ông ngoại có thể bởi chuyện vì mình rời đi mà đau lòng rất lâu, Dung Hiểu không khỏi có chút ảm đạm.
"Hiểu Hiểu đừng trách dì Trương lắm miệng, nhị thiếu gia lại mới tới nữa rồi, thiếu gia Duy Trạch vẫn chưa tỉnh lại, cháu nên tính toán sớm, nếu như sau này Phó gia thật sự rơi vào trong tay nhị thiếu, cháu..."
"Dì Trương cháu đã biết, cám ơn dì." Dung Hiểu cười với dì Trương, hắn vốn là người ngoan ngoãn, cười rộ lên đôi sẽ mắt cong cong, làm cho sự dễ thương đâm thẳng vào lòng hai vị phụ nữ trung niên.
Không quan tâm hai người này có tâm thế gì, nhưng có thể nói với hắn những lời như vậy vào lúc này, Dung Hiểu thật sự rất cảm kích.
Chỉ là hắn từ trước đến giờ không biết nói lời ngon ngọt, chỉ có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt lòng biết ơn.
Dung Hiểu đem thuốc trong ấm rót vào bát, dì Lưu bên cạnh liền bưng lên bỏ vào khay, giao lại cho hắn : "Cháu bưng lên đi, còn lại các dì giúp cháu dọn, đi đi, đi đi."
Dung Hiểu từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là bưng khay, nói tiếng cám ơn rồi đi lên lầu.
Trở về phòng, Dung Hiểu đem khay đặt lên bàn, thuốc có chút nóng nên hắn cũng không vội vã đút cho Phó Duy Trạch, hắn cầm lấy khăn mặt trên bàn rồi lót xuống dưới cổ người đàn ông, để tránh một lúc nữa nước thuốc dính ra, làm dơ quần áo.
Động tác của hắn nhẹ nhàng thành thạo, trông giống như đã làm chuyện này rất nhiều lần.
Chuẩn bị xong, Dung Hiểu mới đứng lên đi lấy thuốc, nhưng đột nhiên tay bị ngoại lực nắm chặt, hắn còn chưa phản ứng kịp thì cả người đã ngã nhào vào trong ngực người đàn ông, kinh hoảng đối diện với hai con ngươi màu đen.
"Thơm quá..."
Tác giả có lời muốn nói: khai hãm hại, thời gian đổi mới vẫn là 12 điểm, giống nhau sẽ không biến.
Sau đó ba vị trí đầu chương ghi lại lời nói có tiền lì xì.
Ở đây cầu hạ thu gom, cùng làm thu.
Cộc!
Danh Sách Chương: