• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by kkjjhh
Beta by Chris
Phó Duy Trạch nói xong câu đó liền điều khiển xe lăn đi vào phòng tắm.
Dung Hiểu ở lại cảm thấy sắp bị nổ tung.
Cho đến đi ra ngoài ăn cơm, Dung Hiểu mặt vẫn còn hồng hồng, làm Trình bá tưởng cậu sinh bệnh mà chuẩn bị thức ăn khác, cho đến cậu giải thích, bác Trình mới tin cậu.
Ngẩng đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch mang ý cười trong mắt, chỉ cảm thấy gò má của bản thân liền nóng lên, căng thẳng.
Cậu cảm thấy khó chịu trừng mắt nhìn hắn một cái, rất giống một con mèo hoang chịu bắt nạt muốn đòi lại lý lẽ*.
* chỗ này nguyên văn là muốn đòi lại nhưng mk tự thêm từ lý lẽ vì nếu ko thêm nó cứ kiểu gì .....ha?
Ăn cơm xong Phó Duy Trạch đi qua thăm Phó Tu,hắn hiện tại có thể đứng lên đi lại được, chỉ cần thời gian dài để hồi phục, đơn giản bước đi cũng có lợi cho hắn khôi phục.
Dung Hiểu vẫn luôn ở bên cạnh bồi hắn, sợ hắn chịu đựng không nổi, từ cầu thang ngã xuống.
Phó Duy Trạch cảm thấy không có vấn đề gì nhưng Dung Hiểu lại tràn đầy khẩn trương trong lòng.
Phó Tu khôi phục cũng không tệ lắm, sắc khí trên mặt so với lúc đưa đi bệnh viện ngày hôm qua thì đã tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy hai người tiến vào, mặt mày ông nhiều thêm một ý cười.
Phó Duy Trạch hỏi thăm tình trạng của Phó Tu , Phó Tu lắc đầu: "Ông không có việc gì, dưỡng hai ngày là có thể tốt lên, nhưng thật ra con mới là người không khỏe, cũng đừng cứ đi lên xem ông."
"Con lên lầu cũng là để rèn luyện."
Dung Hiểu ngồi ở bên cạnh đã tới Phó gia cũng không phải ngày một ngày hai, sớm nhìn ra hai ông cháu này cho dù nhớ nhau nhưng hai người đều mạnh miệng như nhau.
"Bác sĩ Tô nói Phó tiên sinh khôi phục thực nhanh, cũng kiến nghị anh ấy nên đi lại nhiều."
"Như vậy sao, vậy con vẫn nên nghe theo bác sĩ."
Phó Duy Trạch đưa mắt cầu cứu nhìn Dung Hiểu, nói: "Vâng."
"Dung Hiểu, ngày hôm qua con có bị dọa sợ không?" Không nghĩ Phó Tu đột nhiên hỏi cái này, Dung Hiểu sửng sốt, lắc đầu.
Hắn lớn lên vừa ngoan vừa ưa nhìn, sở hữu một đôi mắt nai lúc nhìn người khác hai con ngươi hắc bạch phân minh* đặc biệt chuyên chú, làm người nhìn vào liền sinh ra hảo cảm.
*trắng đen rõ ràng
Phó Tu thở dài: "Đừng vâng, con là đứa trẻ ngoan, ông đều biết."
Không nán lại ở phòng Phó Tu quá lâu, đi theo Phó Duy Trạch từ trên lầu xuống nhà, Dung Hiểu thấy cái nhăn trên trán đối phương: "Rất mệt sao, tôi đi lấy cốc nước cho anh."
"Được." Phó Duy Trạch ngồi yên trên xe lăn gật gật đầu, không có cự tuyệt ý tốt của Dung Hiểu.
Dung Hiểu quay về đem nước chanh đưa cho Phó Duy Trạch, bác Trình đi tới: "Dung thiếu, bác sĩ Tô tìm cháu."
"Tìm cháu?" Dung Hiểu ngoài ý muốn ngẩng đầu trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Phó Duy Trạch cũng có chút ngoài ý muốn, bỏ ly nước: "Có chuyện gì sao?"
"Cậu ấy chưa nói nhưng vào buổi sáng, bác sĩ Tô đã tới một lần, nói ở bên này không có người quen, muốn cùng Dung thiếu đi ra ngoài dạo, chẳng qua lúc ấy hai cháu đang nghỉ ngơi, ta liền từ chối."
Bác Trình đem sự tình phát sinh buổi sáng nói xong, liền thấy Phó Duy Trạch hơi cau mày lên, chỉ là không đợi hắn mở miệng từ chối hộ Dung Hiểu, liền nghe đối phương nói: "Cháu đi một chút, nhỡ đâu bác sĩ Tô tìm cháu có việc, cháu sẽ nhanh chóng về ."
Phó Duy Trạch thấy vậy liền gật đầu.
Tô An thấy Dung Hiểu từ bên trong ra bước tới, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Dung Hiểu, kêu cậu ra đường đột như vậy tôi cũng thật ngượng ngùng."
Dung Hiểu lắc đầu: "Không sao, bác sĩ Tô tìm tôi là có chuyện gì sao?"
Tô An nghe vậy cắn môi dưới, hướng ánh mắt vào bên trong lơ đãng một chút, bộ dạng xấu hổ mở miệng: "Dung Hiểu, chúng ta có thể qua bên kia không, vừa đi vừa nói chuyện ?"
"Có thể, nhưng tôi không thể đi lâu được." Dung Hiểu nghe vậy lập tức hạ mi, cậu cũng đã ra gặp, cũng không phải trực tiếp từ chối.
"Sẽ không lâu lắm,một chút thôi." Tô An vội vàng lắc đầu, bày ra thái độ chỉ cần cậu chịu đáp ứng liền vui vẻ.
Điều này làm Dung Hiểu có chút tò mò, y đến tột cùng tìm mình có chuyện gì.
Hai người từ tòa nhà đi đến hậu viện nơi có bể bơi, tuy rằng hiện tại thời tiết chưa hoàn toàn chuyển sang ấm, nhưng bác Trình đã sắp xếp công nhân xử lý bể bơi ở bên ngoài, nước trong bể đã được làm đầy.
Ánh sáng mặt trời được khúc xạ trong lòng bể, sóng nước lóng lánh, thanh triệt* lại sáng trong, từ trong nhà nhìn ra bể ở bên ngoài, cảm giác tốt vô cùng.
* theo từ điển hán nôm thì thanh triệt nghĩa là trong suốt . mk để nguyên cho hay
Đi được một hồi, Dung Hiểu nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Tô, bây giờ có thể nói chuyện được chưa?"
Tô An cắn môi dưới, gương mặt hơi đỏ lên, mắt đen dừng ở gương mặt Dung Hiểu, trong lòng nhịn không được mà ghen tị, Dung Hiểu không chỉ lớn lên đẹp hơn y, còn so với y cao hơn nửa cái đầu, hai người đứng chung một chỗ, người khác chỉ biết nhìn đến cậu trước.
Có những ý nghĩ này trong đầu làm y trong lòng thập phần khó chịu.
"Dung Hiểu, thật ra tôi lần này về nước là bởi vì Duy Trạch, ban đầu tôi đã tính toán lưu lại nước ngoài phát triển, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Phó tiên sinh đưa,tôi liền......thích anh ấy, qua mấy ngày nay ở chung, tôi càng xác định được cảm thấy anh ấy cũng xem tôi là người trong lòng, Dung Hiểu cậu biết loại cảm giác này không, chính là hai người thích nhau muốn cùng ở bên nhau?"
Tô An nóng lòng muốn từ chỗ Dung Hiểu nhận được câu trả lời , quay người lưng hướng bể bơi, duỗi tay bắt lấy tay của Dung Hiểu.
Bị Dung Hiểu theo bản năng né tránh, ý thức được chính mình làm như vậy là không tốt. Dung Hiểu mím môi dưới, hoàn toàn không nghĩ tới Tô An sẽ nói với cậu những lời này, càng không rõ lý do y rốt cuộc có dụng ý gì.
Thấy Dung Hiểu hoang mang nhìn mình, mắt của Tô An bỗng ướt át, cắn môi bày ra bộ dạng muốn nói lại không dám nói: "Dung Hiểu, cậu giúp tôi nhé, coi như chúng ta cùng là song nhi, có thể chứ, giúp tôi?"
Dung Hiểu nhìn Tô An sắp khóc tới nơi, chỉ cảm thấy cốt truyện này hoàn toàn vượt cách lý giải của mình .
Thích Phó Duy Trạch vì cái gì nói với mình?
Còn muốn mình hỗ trợ?
Mình giúp như thế nào?
Giúp cậu ta đi thông báo?
Nhưng loại chuyện này có thể nhờ người khác giúp sao?
"Cái này không tốt lắm?" Dung Hiểu luống cuống , "Cậu thích anh ấy, cậu nên tự mình đi nói với anh ấy , tôi , tôi không có cách nào giúp cậu."
Tô An hốc mắt đỏ ửng: "Tôi biết, tôi biết cậu vẫn luôn không thích tôi, nhưng tôi thực sự rất thích anh ấy, cầu xin cậu giúp tôi không được sao?"
Nói xong Tô An lại lần nữa muốn túm lấy tay Dung Hiểu, chỉ là chưa kịp đụng vào, đột nhiên rơi xuống nước.
Ùm một tiếng, bọt nước bắn lên, trên bờ còn một mình Dung Hiểu.
Phục hồi tinh thần lại, liền nghe thấy Tô An ở trong nước kêu cứu mạng.
Dung Hiểu hoảng hốt liền hướng về phía bể bơi nhảy xuống, lại bị âm thanh đột nhiên xuất hiệngọi lại.
Quay đầu nhìn về phía sau, bác Trình đẩy Phó Duy Trạch lại gần, theo sau liền nghe thấy tiếng ùm vào nước, lúc sau Tô An đã được bảo tiêu tuần tra cứu lên.
Cả người phát run ngồi ở trên bờ, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Phó Duy Trạch không có đi xem Tô An bị rớt xuống nước, mắt đen hoàn toàn đặt trên người Dung Hiểu, vừa rồi trong nháy mắt Dung Hiểu muốn hướng về phía hồ mà nhảy xuống, tâm của hắn đều xoắn vào nhau, hiện giờ vừa mới qua tháng tư.
Thời tiết mặc dù so với ban đầu ấm áp hơn rất nhiều, nhưng ở nam thành vẫn như cũ không thể xuống nước vào thời gian này. Tùy tiện nhảy vào trong nước, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
"Cậu có sao không?"
"Tôi không có việc gì Phó tiên sinh, anh đừng trách Hiểu thiếu, cậu ấy cũng không phải cố ý, là tôi không đứng vững." Tô An vây quanh chính mình quay đầu(?), suy yếu mà nhìn Phó Duy Trạch cười một cái.
Tuy rằng diện mạo vẫn như vậy, nhưng lúc này cả người ướt đẫm run bần bật, nhìn qua cũng làm người khác thương tiếc.
Dung Hiểu liền sửng sốt, lúc đầu suy nghĩ đơn thuần, giờ nghe những lời này đã đoán ra được, Tô An là cố ý.
Tuy rằng không hiểu vì cái gì y lại làm như vậy, nhưng cũng toàn không có ý muốn nhịn xuống chuyện này, quay đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch: "Anh sẽ trách tôi sao?"
Phó Duy Trạch thấy trong mắt đứa nhỏ mang tức giận, cười: "Không trách."
Dứt lời, đôi mắt Tô An nhìn về phía này bởi vì những lời của hắn mà biến đổi: "Bác sĩ Tô mấy ngày nay vất vả rồi, tôi sẽ cùng bệnh viện liên hệ, bảo bọn họ phái bác sĩ khác tới đây, bác Trình đưa cậu ta trở về."
Hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, Phó Duy Trạch một câu cũng không hỏi, trực tiếp cứ như vậy đưa ra quyết định, cả người Tô An đều choáng váng.
Nhưng chờ hắn phục hồi lại tinh thần, Phó Duy Trạch đã cùng Dung Hiểu đi xa.
Bác Trình rũ mắt hướng Tô An làm tư thế mời: "Bác sĩ Tô, tôi đưa cậu trở về."
Lần này Tô An thật sự đỏ mắt: "Bác Trình, này có phải có cái gì hiểu lầm hay không, nếu là tôi làm Dung Hiểu không cao hứng, tôi có thể đi xin lỗi, có thể được không......"
"Bác sĩ Tô nơi này bốn phía đều có thiết bị theo dõi." Bác Trình nói xong liền không nói tiếp nữa.
Tô An cũng hiểu được, những lời này là nói cho mình, không cần đem sự việc làm đến càng khó xem.
Chỉ là chung quy không cam lòng, một lần nữa Tô An tư thái* khôi phục cao lãnh, thay đổi bộ dạng mềm yếu lúc nãy: "Bác Trình, có thể nói cho tôi biết hay không, Dung Hiểu cùng Phó tiên sinh rốt cuộc là có quan hệ gì?"
* tư thế thần thái
"Ngài không biết sao, Dung thiếu là Thiếu phu nhân của chúng tôi."
-----------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Đem Hiểu Hiểu của chúng ta chọc là sẽ nóng nảy, là sẽ cắn người nha ~
Phó Duy Trạch: Ân, là một bé mèo hoang.
Cầu thu chứa chấp, buổi chiều còn có một chương, phỏng chừng tam điểm đúng giờ không được, nhưng sẽ có đệ nhị càng, cất chứa, đổi mới sau sẽ có biểu hiện hẳn là.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK