Thường Xuyên Tư, là một cô sinh viên năm 2 bình thường của chuyên ngành kinh tế và thương mại quốc tế đại học Z, người bị người khác ghen ghét, đố kị ngang ngửa với sự đố kị về cơ sở vật chất ký túc xá của đại học Z.
Bởi vì bạn trai cô, Sở Hạo, là hotboy của đại học Z, được vô số các nữ sinh bình chọn trên diễn đàn của trường.
Một ngày cuối tuần tháng ba, tại ký túc xá nữ, có bốn cô gái đang làm việc riêng.
Từ Cửu đang nằm ì trên giường đột nhiên đột nhiên đập mạnh ván giường, tức giận nói một câu: "Mấy cái người này lại nói xấu sau lưng người khác!"
Tay Trần Huệ Nhiên run bắn lên vì bị Từ Cửu làm giật mình, cái eyeliner đang kẻ đuôi mắt cũng chệch khỏi quỹ đạo, cô ấy vội vàng lau đi vẽ lại: "Lại là Trình Khả Hạ?"
"Ngoài cô ta ra thì còn ai nữa? Cô ta tạo một nhóm WeChat riêng để nói xấu sau lưng Tư Tư." Từ Cửu cầm di động, oán giận nói tiếp: "Bạn cấp ba của tao cũng trong này, chụp màn hình lại gửi tao!"
Tô Ngữ vẫn chăm chú xem phim truyền hình trên máy tính, cười nhạo một tiếng: "Trình Khả Hạ gato thôi, từ hồi quân sự năm nhất cô ả đã tán Sở Hạo rồi con gì, ai ngờ cuối cùng lại là Tư Tư bắt được hotboy trường mình. Nói xấu sau lưng bao lâu rồi còn chưa chán à? Lần này cô ả lại nói gì?"
Từ Cửu lập tức hăng hái, đọc to lịch sử trò chuyện.
"Đúng là một bông hoa tươi cắm bãi cứt trâu, Thường Xuyên Tư đúng là chó ngáp phải ruồi."
"Do Thường Xuyên Tư lì lợm la liếm nên Sở Hạo mới bị cô ta tán đổ rồi đồng ý yêu đó, đúng là không biết xấu hổ."
"Thường Xuyên Tư và Sở Hạo chả xứng tí nào, Sở Hạo chắc là chỉ yêu chơi yêu bời với cô ta thôi, chứ làm gì yêu thật."
"Chống mắt lên xem đi, không lâu nữa là chia tay thôi, tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả, Thường Xuyên Tư sẽ chỉ là cái loại bạn gái cũ của bạn trai nhà người ta mà thôi."
Từ Cửu càng đọc càng tức, nhìn thấy đương sự bị nói vẫn bình tĩnh, lại càng tức hơn: "Tư Tư, mày không tức à? Trình Khả Hạ nói xấu sau lưng mày kìa!"
"Cô ta nói cũng không hoàn toàn sai." Thường Xuyên Tư vừa nói vừa nhanh nhẹn viết những con con số đã tính toán xong xuống giấy, cô đang làm bài tập chuyên ngành.
Cô nhớ tới lần Sở Hạo tỏ tình với mình nửa năm trước, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy như là mình đang tham gia trò chơi mạo hiểm.
Thường Xuyên Tư ngồi trên ghế, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt múa bút, cô xoay người lại, hơi hơi mỉm cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền mờ mờ, ra vẻ khoa trương nói: "Ai mà chả chơi? Có thể yêu đương với trai đẹp là tao đã kiếm được lời rồi."
Da cô rất trắng, diện mạo trong sáng thanh tú, nếu đặt trong dàn mỹ nữ nhiều như nêm ở đất phương Nam này thì đúng là nhan sắc đại trà.
Từ Cửu nhìn Thường Xuyên Tư, nhớ tới gương mặt của Sở Hạo, cô ấy cũng thấy không xứng đôi lắm, nhưng vẫn an ủi bạn cùng phòng của mình: "Cậu ấy cũng kiếm được lời mà? Mày cũng không kém nha......"
Trần Huệ Nhiên nhướng mày, cũng phụ họa: "Ít nhất cậu ấy không kiếm được tiền như mày, tự tin lên, mày là phó chủ tịch câu lạc bộ Ngoại giao trường mình cơ mà, tao còn nghe nói trong hai năm nay mày là người kéo tài trợ về cho Hội Học sinh nữa cơ mà."
Trần Huệ Nhiên tô son, bặm bặm môi, trong gương liền hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, cô ấy cầm túi đứng dậy: "Hồng Dương hẹn tao ăn cơm, tao đi đây."
Nói xong, Trần Huệ Nhiên rời đi để một làn gió thơm ngát như một chú bướm xinh.
Thường Xuyên Tư nhìn di động, khép sách vở lại: "Tao cũng ra ngoài đây, câu lạc bộ Ngoại Giao bọn tao hẹn ăn cơm để thảo luận chuyện buổi chiều đi kéo tài trợ."
Cô dọn dẹp sơ qua, thay quần áo, không bao lâu sau cũng ra cửa.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại Từ Cửu và Tô Ngữ, nháy mắt có vẻ quạnh quẽ.
"Một đứa, hai đứa đều có bạn trai." Từ Cửu có chút cô đơn: "Ngữ à! Chỉ có hai đứa ế chỏng ế chơ bọn mình ôm nhau sưởi ấm ngày đông thôi."
"Tao cũng có nà" Tô Ngữ chỉ nam minh tinh trong màn hình: "Chồng tao đây."
"Ok ok ok" Từ Cửu chịu phục, chuyển chủ đề: "Gọi cơm hộp không?"
"Có, gọi nhà ai?"
"Canh ấm sành Dì Hách được không?"
"Duyệt......"
——
"Mặt tiền cửa hàng của chú không tồi ạ, vừa vào đã cảm thấy bầu không khí thoải mái rồi."
"Hình ảnh chụp món ăn trên thực đơn nhìn cũng rất chính tông, nhìn thôi đã muốn ăn."
"Rượu thơm không sợ hẻm sâu, cửa hàng của chú ở chỗ hơi khuất nên học sinh không thường tới, nhưng nếu mọi người mà biết hẳn sẽ tới rất nhiều......"
Ông chủ Trần của quán đồ Nhật được nịnh đến chóng mặt, nụ cười trên mặt phơi phới không giấu nổi, chú kiêu ngạo nói: "Rõ ràng, tôi là đồ đệ của một đầu bếp Nhật Bản nổi tiếng đấy."
Thường Xuyên Tư ngay sau đó càng phụ họa hơn, khuôn mặt vẫn chân thành như cũ, cảm thán nói: "Chú đỉnh thế, cháu nghe nói đầu bếp Nhật Bản càng nổi tiếng càng nghiêm khắc."
"Cũng sương sương, lúc trước tôi học dùng dao cũng phải luyện nửa năm đấy......"
"Quán của chú không được nhiều người biết đến đúng là sự tổn thất của bọn họ, đã bỏ lỡ quá nhiều món ngon......"
Thường Xuyên Tư ở trong quán nửa tiếng đã được ông chủ coi là tri kỷ, tự mình ra sau bếp nấu nướng cho, từ chủ tịch CLB Ngoại giao Tôn Cường cho tới mấy thành viên của CLB đều tâm phục khẩu phục.
Có thể nhịn hót chân thành như vậy, âu cũng là người tài ba.
Thường Xuyên Tư so với các bạn đồng khóa cùng tiến vào CLB Ngoại giao thì chỉ sau một thời gian cô đã bật lên trở thành phó chủ tịch CLB, tương lai được đề cử lên chủ tịch CLB cũng không phải nhờ hoàn toàn vào kỹ năng ăn nói này.
Phải biết rằng chuyện kéo tài trợ là quan trọng nhất, là đôi bên cùng có lợi.
Nghe những lời khen có cánh về bữa ăn, tâm trạng của ông chủ lại càng vui vẻ hơn, nịnh hót thế là đủ rồi, giờ là lúc nói chuyện chính sự.
"Ông chủ Trần, tháng tư đại học Z chúng cháu có tổ chức đại hội thể thao mùa xuân, đây là một cơ hội quảng bá tốt." Chủ tịch CLB Tôn Cường nghiêm túc nói: "Đến lúc đó ở sân thể nơi nơi đều có thể quảng cáo cho quán của chú, tài khoản chính thức của Hội Học sinh chúng cháu cũng sẽ giới thiệu về các nhà tài trợ, sinh viên đại học Z có gần năm vạn người, chú xem xem như vậy có thể quảng cáo đến mức độ nào."
Ông chủ Trần suy nghĩ về số tiền được đề xuất, nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với khoản này lắm.
Thường Xuyên Tư quan sát được vẻ mặt của chú, đầu óc linh hoạt: "Không chỉ thế, nhà tài trợ lớn nhất còn được in logo trên các bảng số của mỗi vận động viên, chú nghĩ mà xem, đến lúc đó các vận động viên chạy trên sân thể dục đều có logo quán của chú, chắc hẳn sẽ tạo ấn tượng cho rất nhiều sinh viên."
Tôn Cường nhìn cô, hơi do dự, nhưng vẫn không mở miệng ngắt lời.
Quả nhiên ông chủ Trần động tâm.
Không bao lâu, mấy nam thanh nữ tú đi từ quán đồ Nhật ra, số tiền nhiều hơn dự kiến một số, vượt quá năm con số.
"Xuyên Tư này, sao em lại nói với ông chủ Trần là có thể quảng cáo trên bảng số báo danh của vận động viên?" Cho dù là đã đủ tiền, nhưng Tôn Cường vẫn lo lắng: "Làm quảng cáo rõ ràng như vậy thì CLB Ngoại giao chúng ta sẽ bị thầy cô phê bình đấy."
"Em có bảo logo to hay nhỏ đâu, mình in nhỏ thôi, ban lãnh đạo chắc là không phát hiện được đâu." Thường Xuyên Tư an ủi anh ấy, chỉ con số trên màn hình di động: "Rủi ro và tiền lời là tương ứng với nhau thưa anh chủ tịch."
"Được được được, đúng là ở phương diện tiền nong không ai có thể sánh được với người học tài chính như em." Tôn Cường bất đắc dĩ, đúng là anh ấy không to gan như dân tài chính được.
Đến tiếp hai quán nữa, CLB Ngoại giao lại thu được thêm tiền tài trợ.
Buổi tối, vì sắp diễn ra hoạt động nên Hội Học sinh đã tổ chức đến cuộc họp thứ ba trong tuần.
Tiếng nói chuyện trong phòng họp rôm rả, những người quen biết thì tán gẫu với nhau trong lúc chờ những người khác đến.
Tôn Cường dắt các thành viên trong CLB Ngoại giao ngồi bên phải, cũng thường trò chuyện với chủ tịch CLB Thể thao.
Chủ tịch Hội Học sinh là nam sinh viên ngành Luật, dáng cao gầy, đeo mắt kính dày cộp, sau khi tới cũng bắt chuyện với những người thuộc bộ phận tổ chức.
Tiếng trò chuyện này bỗng dừng lại một chút khi có một nam sinh tiến vào.
Thành viên Hội Học sinh nhìn về phía cửa, nói giỡn: "Hotboy của chúng ta đến rồi."
Thường Xuyên Tư đang mơ màng liền ngẩng đầu ngó ra, người nọ cũng nhìn cô, cô theo bản năng cong môi, cười với anh.
Không khí lại náo nhiệt lên, các nữ sinh không kiềm được lại nhìn ngắm anh, ghé vào nhau trò chuyện, sau đó nhớ tới bạn gái của người ta ở đây, vừa hâm mộ vừa ghen tị liếc xéo Thường Xuyên Tư.
Sở Hạo như đã quen những ánh mắt đó, sắc mặt như thường ngồi vào ghế bên cạnh chỗ chủ tịch Hội Học sinh, anh là phó chủ tịch.
Khi trò chuyện cùng người khác, ánh mắt anh nhìn người nói một cách lịch sự, đôi mắt sâu làm người ta cảm giác như anh đang rất tập trung, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở, thường thường phụ họa vài câu. Khí chất nhẹ nhàng tao nhã kết hợp với đôi chút sự lạnh lùng làm anh rất được các nữ sinh săn đón.
Ngoại hình tuyệt vời, cộng với đầu óc thông minh, là sinh viên chuyên ngành Khoa học Máy tính, thêm cả chức vị phó chủ tịch Hội Học sinh lại càng bắt được nhiều con tim của các thiếu nữ hơn.
Tầm mắt Thường Xuyên Tư rời từ mặt Sở Hạo xuống ngón tay thon dài của anh một lát, tuy rất lễ độ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi anh được, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, các nữ sinh khác cũng thường nhìn trộm anh như bị nam châm hấp dẫn.
Túi da hút người này quả nhiên uy lực mười phần.
Ngay cả cô cũng không thể chống cự, nếu không phải bị gương mặt này mê hoặc Thường Xuyên Tư cũng sẽ không bị nhiều tình địch ghen ghét hận thù đến thấu xương như vậy.
Cô cúi đầu, lắc đầu cười cười, bởi thế nên trong vô vàn dàn mỹ nữ của vườn trường lại có một con người đại trà phổ thông nổi danh là cô đây.
Tới đúng hẹn, toàn thể thành viên hội học sinh đều đến đông đủ, mọi người ngừng nói chuyện phiếm, mở họp bàn việc chính.
"Các trọng tài cũng như nhân viên của bộ phận tổ chức các bộ môn thể thao đã được thống kê chưa?" Chủ tịch hội học sinh dò hỏi: "Còn nữa, đã thống kê được đơn đăng kí của các vận động viên từng khoa chưa?"
"Ừm, đều đã thống kê xong rồi, danh sách đang ở chỗ tôi." Sở Hạo gật đầu, anh chủ yếu phụ trách công việc của bộ phận tổ chức và bộ phận thể thao, hai bộ phận là chủ lực của đại hội thể thao, nhiệm vụ cũng nặng nề nhất.
"CLB Ngoại giao......" Chủ tịch Hội học sinh vừa mới mở miệng.
Tôn Cường cười híp mắt, nói: "Tiền đã có, anh cứ yên tâm đi."
Chủ tịch Hội học sinh gật đầu, mấy năm nay hiệu suất của CLB Ngoại giao càng ngày càng cao, anh ta rất yên tâm, quay đầu nhìn về phía bộ phận nghi thức: "Đã đào tạo tốt cho những người lên trao giải chưa?"
Trình Khả Hạ là phó chủ tịch câu lạc bộ này, không để chủ tịch CLB Lễ tân nói, cô ta đã chen lời, nở nụ cười tự mãn: "Đương nhiên, đều là các em xinh tươi, bảo đảm sẽ tạo nên cảnh đẹp cho Đại hộ Thể thao lần này......"
Trời càng lúc càng tối, sau một tiếng kiểm tra đối chiếu, sắp xếp, bàn bạc, hội nghị rốt cuộc cũng kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc, đứng dậy ra về.
Sở Hạo đứng dậy, đi đến chỗ Thường Xuyên Tư ngồi.
"Em lại lén làm bài tập chuyên ngành trong lúc mở họp." Câu Sở Hạo nói là câu trần thuật, hiển nhiên đây không phải là chuyện mới xảy ra lần một lần hai, anh duỗi tay giúp cô gấp vở ghi trên bàn lại, cất vào ba lô.
Thường Xuyên Tư ném bút vào túi, kéo khóa, cợt nhả: "Dù sao CLB Ngoại giáo chúng em chỉ cần kéo tài trợ về, mấy chuyện mở họp đã có chủ tịch CLB đứng ra, những người khác chỉ cần nghe, thế nên làm chuyện khác cũng không ảnh hưởng, phó chủ tịch Hội học sinh cứ coi như không thấy đi."
Sở Hạo xách ba lô cho cô, trong mắt ánh lên ý cười: "Đúng là chả bao giờ nói lại được em, đói bụng chưa?"
"Em ăn cả buổi trưa rồi," Thường Xuyên Tư lắc đầu: "CLB Ngoại giao bọn em đi tìm tài trợ, cửa hàng tài trợ nào bọn em cũng tiến vào ăn."
"Anh còn chưa ăn cơm chiều, đi ăn với anh xíu." Sở Hạo kéo cô đứng lên, tay cũng không bỏ ra, nắm tay cô rời đi.
Trình Khả Hạ vẫn luôn chú ý đến hai người thấy vậy nghiến chặt răng.
- ------- NTP_1512--------