Đại hội thể thao Đại học Z tổ chức đúng hạn, diễn ra một cách trật tự và quy củ dưới sự tổ chức của Hội Học sinh.
Các sinh viên thông thường hay lui tới các khu dạy học, các phòng học, các phòng thí nghiệm đều tụ tập về sân thể dục, nơi nơi đều là người, cực kỳ náo nhiệt.
Giọng nữ phát ra từ loa phát thanh: "Mời các bạn nữ tham gia nội dung chạy 400 mét đến bên phải sân thể dục báo danh ——"
Thường Xuyên Tư đứng dậy khỏi ghế trên khán đài, bạn cùng phòng Từ Cửu, Trần Huệ Nhiên, Tô Ngữ ngoài miệng nói cố lên nhưng cơ thể lại rất thành thật, mông cũng không hề nhúc nhích khỏi ghế tí nào.
"Ngồi ở trên khán đài xem càng rõ hơn." Trần Huệ Nhiên cầm ô che nắng, nói không biết ngượng.
"Huệ Nhiên nói rất đúng." Tô Ngữ tán thành.
"Huệ Nhiên nói rất đúng." Từ Cửu tán thành, cười: "Nắng quá, nóng quá."
"Đồ chị em cây khế." Thường Xuyên Tư cảm thán một tiếng, cầm bảng số ghim vào trước người, cởi áo khoác, bước xuống khán đài, đi tới chỗ báo danh.
Ký tên vào danh sách xong, Thường Xuyên Tư và các nữ sinh khác đứng ở dưới sân chạy khởi động, làm giãn cơ.
Cuối tháng 4, nói phía Nam lạnh thì cũng không lạnh, mà nói nóng thì cũng không phải rất nóng, nhưng khi ánh mắt trời chiếu thẳng xuống người thì đúng là nóng bỏng da.
Thường Xuyên Tư chỉ mặc cái áo thun trắng ngắn tay kết hợp với một cái quần thể thao màu đen, vô cùng giản dị. Vạt áo nhếch lên theo động tác đan tay duỗi sang một bên của cô làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời trông cực kỳ lóa mắt.
Sở Hạo vội vàng chạy tới kéo góc áo ấy xuống, mày hơi nhíu lại: "Sao lại mặc ít thế?"
Thường Xuyên Tư đứng thẳng người, nhìn mặt trời chói chang, bối rối nói: "Tí nữa em phải chạy 400 mét, lúc chạy thì càng nóng hơn."
Tiếng trọng tài vang lên: "Chuẩn bị ——"
Sở Hạo không nói thêm nữa, nhìn cô đi đến vạch xuất phát.
Tiếng súng đột nhiên vang lên, một đám người trên đường chạy lao về phía trước.
Ánh mắt của cả khán đài đều hướng về bọn họ nhưng trong mắt Sở Hạo chỉ dõi theo hình bóng của Thường Xuyên Tư.
Khi chạy, trong đầu Thường Xuyên Tư chỉ có một ý nghĩ, hô hấp đâu vào đấy, nhìn bóng người trước mặt, chân cô không ngừng tăng tốc, vượt qua các cô gái ấy......
"Đứng nhất là số 15703, đứng nhì là số 15409......"
Thường Xuyên Tư là người đầu tiên vượt qua vạch đích, cô đứng tại chỗ chống đầu gối thở dồn dập, tiếng trọng tài lọt vào tai cũng không còn nghe được rõ ràng, nhưng đúng là chạy một vòng cả người cô toàn mồ hôi.
Sở Hạo nắm cánh tay cô đỡ cô dậy, giúp cô mặc áo khoác vào.
"Anh đi lấy áo khoác em lúc nào thế?" Thường Xuyên Tư ngạc nhiên.
"Lúc em mới chạy được xíu, anh kêu Trần Huệ Nhiên ném xuống cho anh." Sở Hạo kéo cô đi về phía trước: "Mới vừa chạy xong đừng đứng yên."
Sở Hạo không tham gia hạng mục nào, anh không thích vận động, Thường Xuyên Tư cũng chỉ tham gia chạy 400 mét, thi xong hai người liền đi dạo quanh sân thể dục, đến lúc trao giải Sở Hạo cũng đi theo.
Lần này, Hội Học sinh cũng làm bục trao giải như trong các cuộc thi, Thường Xuyên Tư đứng trên bục cao nhất nói chuyện phiếm với nữ sinh đạt nhì và ba, cô luôn là người xã giao rất giỏi, có thể bắt chuyện được với bất cứ ai.
Phía sau các thầy cô là các bạn nữ bưng khay quà trao thưởng, họ mặc sườn xám hồng nhạt tôn lên dáng người yểu điệu, chân dài lộ ra từ khe sườn xám lúc bước đi càng hấp dẫn ánh nhìn.
Trình Khả Hạ thấy Sở Hạo đang đứng đợi, cái cổ thon dài càng thẳng thêm giống một con thiên nga kiêu ngạo, sự bất mãn bởi vì trên tay cô ta là giấy khen của Thường Xuyên Tư cũng vơi đi vài phần, cô ta giờ đây chỉ lo chú ý đến chuyện mình có đẹp hay không mà thôi.
Cô ta khinh thường nhìn Thường Xuyên Tư mặc quần áo thể thao chả lộ ra được tí dáng người nào, trong lòng chửi thầm Sở Hạo mù thẩm mỹ, cô ta đứng chung một chỗ với Thường Xuyên Tư mà anh lại chẳng nhận ra ai đẹp hơn à?
Nhưng Trình Khả Hạ lại không nghĩ tới một điều, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Thường Xuyên Tư trong mắt Sở Hạo thế nào cũng đẹp.
Giáo viên trao giấy khen cho Thường Xuyên Tư, khẽ cười nói: "Chúc mừng em."
"Em cảm ơn thầy ạ." Thường Xuyên Tư khom lưng nhận, nhìn xuống Trình Khả Hạ, cười híp mắt: "Cũng cảm ơn bạn học này nhé."
Mặt Trình Khả Hạ cứng đờ.
Cô ta vốn không cao, cho dù đi giày cao gót cũng không cao bằng Thường Xuyên Tư 1m7, đã thế Thường Xuyên Tư còn đứng trên bục cao 30 centimet nữa chứ.
Tức thật, vì chiều cao mà thua khí thế mất rồi.
Thường Xuyên Tư không biết trong lòng Trình Khả Hạ đang phân đo cao thấp, cho dù biết cô cũng chả thèm để ý.
Cô cầm giấy khen nhảy nhót xuống bục, đi về phía Sở Hạo, hai người vừa nói vừa cười rời đi.
——
"Anh ở đâu?"
Thường Xuyên Tư nói vào điện thoại, mày cau lại: "Em đã đến cổng nhà hát rồi."
"Nhà hát gì?" Bên kia đầu dây, Sở Hạo nhíu mày, bởi vì suốt đêm làm code khiến não anh không load kịp, mãi một lúc lâu mới nhớ tới: "《 Không còn ai sống sót 》? Không phải anh đã bảo em là hai ngày nay anh phải làm bài chuyên ngành vì ngày mai thầy giáo muốn, không có cách đi xem kịch nói cùng em rồi còn gì."
"Anh nói với em?" Thường Xuyên Tư tức đến mức bật cười: "Anh nói với em trong mơ à? Anh nhìn lịch sử trò chuyện xem, đêm qua em nhắn 'làm xong nghiên cứu thị trường với bạn học liền trực tiếp đến nhà hát gặp anh', anh còn trả lời 'ừ'."
Sở Hạo bật app tin nhắn lên, quả nhiên y như cô nói: "Anh tưởng đã nói với em rồi, gần đây mệt quá nên anh không đọc kỹ tin nhắn của em."
"Cho nên anh căn bản không biết em nhắn cái gì, trực tiếp rep lại chữ "ừ"?"
"Lỗi anh, em đừng to tiếng như vậy." Sở Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, uống quá nhiều cà phê khiến đầu anh âm ỉ đau: "Anh không muốn cãi nhau với em, trước tiên em cứ bình tĩnh một chút đi."
Nói xong anh liền tắt máy.
Thường Xuyên Tư cầm di động, 7 giờ tối đứng ở cổng nhà hát kịch, bị bạn trai cho leo cây, cúp ngang điện thoại.
Đầu hạ, gió đêm chưa khô nóng lắm, Thường Xuyên Tư bình tĩnh trong chốc lát, nhìn giờ trên di động, còn năm phút nữa là mở màn, cô bật mã QR của vé trên di động, quay đầu đi vào nhà hát, xoát vé, tìm được chỗ ngồi ngồi xuống.
Nếu không phải gương mặt ấy, Thường Xuyên Tư cũng sẽ không đồng ý lời tỏ tình của Sở Hạo. Bên nhau nửa năm, cô càng thấy rõ hai người không hợp.
Diễn viên trên sân khấu bắt đầu nhập diễn, Thường Xuyên Tư ngồi trên khán đài tối om, đầu óc càng thêm bình tĩnh.
Thường Xuyên Tư nghĩ lại nửa năm trước.
Sau khi bữa tiệc của Hội Học sinh kết thúc, bọn họ lại đến KTV tăng 2, từ chủ tịch Hội học sinh cho tới các ban CLB, phòng hát cực kỳ náo nhiệt.
Thường Xuyên Tư ngồi cùng với các thành viên CLB Ngoại giao, cười chủ tịch CLB cầm mic hát như quỷ khóc sói gào.
"Tư Tư hát không?"
Thường Xuyên Tư lắc đầu, giọng hát của cô cũng chả hay ho gì.
Bạn gái ngồi bên cạnh thấy cô từ chối liền đứng lên đi cướp mic: "Chủ tịch, anh đừng chiếm mic nữa, em cũng muốn hát......"
Thường Xuyên Tư nhìn khung cảnh náo nhiệt, cầm một túi khoai lát trên bàn lên ăn ngon lành.
Chỗ ngồi bên cạnh lõm xuống, cô quay đầu sang nhìn.
Nhân vật nổi tiếng Hội Học sinh, không, là cả toàn trường - Sở Hạo ngồi xuống bên cạnh cô.
Thường Xuyên Tư cũng không thân quen với anh lắm, chỉ cho rằng anh không có chỗ nên mới đến đây ngồi, cô giơ túi khoai lát sang, khách sáo nói: "Cậu muốn ăn không?"
Sở Hạo lắc đầu.
Thường Xuyên Tư liền rụt tay lại, quay đầu tiếp tục xem những người khác ồn ào.
Đến nỗi cái người mà ai ai cũng si mê ngồi bên cạnh, Thường Xuyên Tư cũng không có hứng thú gì, nhiều bạn nữ thích anh như thế nên thôi cô cũng chả muốn dây vào.
Sở Hạo ngồi bên cạnh cô im lặng một hồi lâu, bắt đầu tìm đề tài bắt chuyện với Thường Xuyên Tư.
Thường Xuyên Tư không phải người hướng nội, đương nhiên sẽ cùng anh nói chuyện.
"Nếu máy tính cậu xảy ra vấn đề thì có thể tới tìm tớ, tớ kiểm tra giúp cậu." Sở Hạo cũng khá nổi về thành tích ở khoa Máy tính.
"Ok." Thường Xuyên Tư cười chân thành, nhưng căn bản không hề đặt lời anh nói trong lòng, khách sáo đáp: "Nếu cậu muốn mua sản phẩm quản lý tài sản nào tớ cũng có thể tư vấn giúp cậu."
Sở Hạo gật đầu, lại im lặng.
Ánh sáng mờ mờ giấu đi đôi tai đã đỏ ửng của anh, trong chốc lát anh lại xốc lại tinh thần, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh thường ngày: "Thường Xuyên Tư, cậu có thể làm bạn gái tớ không?"
Lúc đó Thường Xuyên Tư đột nhiên hiểu ra lý do mà một người chẳng hề thân quen gì lại đến gần cô, lại còn là hot boy mà nhiều cô gái săn đón.
Cô nhìn thoáng qua chủ tịch Hội Học sinh và các chủ tịch CLB khác đang chơi quên mình, nở nụ cười, trả lời Sở Hạo còn đang khẩn trương nhìn cô: "Được."
Thường Xuyên Tư đáp nhẹ nhàng như là lời đùa vui.
Mối quan hệ này bắt đầu đã giống như bắt đầu trò chơi "Đại mạo hiểm".
Nếu Thường Xuyên Tư thật sự nghiêm túc suy xét thì thật ra cô chưa từng nghĩ đến Sở Hạo.
Không nói bối cảnh gia đình chênh lệch, tính cách bọn họ cũng chẳng quá hợp, tính Sở Hạo thiên lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn luôn được săn đón, muốn gì có nấy, so với trả giá thì anh càng quen với thu hoạch; mà cô, một người học tài chính, trong đầu toàn là con số và tiền lời, trước khi trả giá cô còn phải suy xét đến tiền lời ba lần, cho nên trong mối quan hệ này cô cũng không đầu tư quá nhiều.
Như vậy cũng tốt, dễ hợp dễ tan, "Đại mạo hiểm" cũng có kỳ hạn, bây giờ đã đến lúc. Thường Xuyên Tư sắp nghĩ thông suốt, thậm chí còn nhẹ nhàng thở ra, ctập trung xem kịch nói.
Sau khi hết vở diễn, Thường Xuyên Tư đi ra ngoài mua kem, bắt xe về ký túc xá.
Ngày qua ngày, một tuần trôi qua, rốt cuộc chương trình môn Khoa học Máy tính và Kỹ thuật Ngôn ngữ hệ C cũng kết thúc, bị dí deadline bài tập hơn một tuần, sửa đi sửa lại cuối cùng cũng nộp lên, toàn bộ sinh viên khoa thở dài nhẹ nhõm.
"Cuỗi cùng cũng kết thúc," Kỷ Hạo Vũ bá vai bạn cùng phòng: "Buổi tối chúng ta đi phố ăn vặt ăn một bữa đê, cơm hộp quanh trường tao ăn phát ngán lên rồi."
Trần Húc nhìn Sở Hạo, trêu đùa: "Hot boy Sở chưa chắc đã đi được, vất vả lắm mới hết bận, nhất định sẽ đi tìm bạn gái. Mày cho rằng ai cũng rảnh rỗi như thằng độc thân mày hả?"
Sở Hạo nhìn di động, sắc mặt không tốt lắm, lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở hôm đó, không hề có tin nào mới.
Anh nghĩ thầm trong lòng, một tuần, có lẽ cũng bình tĩnh xong rồi nhỉ?
( Thường Xuyên Tư: Mày bình tĩnh đi, bạn gái cũng bình tĩnh rồi)
Sở Hạo ấn vào avatar Thường Xuyên Tư, dòng thời gian của cô có cập nhật vài lần, cùng bạn cùng phòng đi vườn bách thú chơi, liên hoan với CLB Ngoại giao......
Nhất định là cuộc sống rất vui vẻ.
Sở Hạo nhìn đến bật cười vì tức, cô sống rất ổn nhỉ.
Anh bỏ di động xuống, nói với bạn cùng phòng: "Đi, đi ăn nhà ai?"
Kỷ Hạo Vũ cười, trêu: "Không đi tìm bạn gái à?"
Đằng Hiến Duẫn nháy mắt ra hiệu, không nhận ra à à, nhìn là biết có vấn đề.
"Cũng hơn một tuần không gặp rồi ——"
Cuối cùng vẫn là Trần Húc bịt miệng Kỷ Hạo Vũ, cười nói: "Quán Hoàng Ngưu thế nào? Chúng ta đi ăn lẩu đi."
Sở Hạo gật đầu không ý kiến.
......
Chẳng mấy chốc lại đến thi cuối kỳ, tất cả sinh viên đều bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng, Sở Hạo vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng cầm di động lên xem.
Không có tin nhắn mới.
Anh bực bội buông di động, tiếp tục đọc sách.
Chưa được hai phút, anh lại cầm lấy di động, không được chữ nào vào đầu cả.
Đã hai tuần trôi qua, đôi khi Sở Hạo nghĩ rằng có phải Thường Xuyên Tư đang thi với anh xem ai chịu cúi đầu trước không.
New feeds có một chấm màu đỏ, còn có avatar Thường Xuyên Tư, cô lại đăng lên dòng thời gian.
Sở Hạo nhấn vào, Thường Xuyên Tư đăng ảnh chụp, một đám người liên hoan, ngoài bạn cùng phòng của cô thì có hai nam sinh.
Ngồi khá gần cô.
Sở Hạo không nhịn được, bật giao diện trò chuyện, nhắn cho Thường Xuyên Tư.
【ch: Đang làm gì? 】
Nửa ngày sau, Sở Hạo lần thứ n xem di động, vẫn im lặng như cũ, không có tin nhắn rep lại.
Anh kiểm tra kết nối mạng của mình ba lần, cho dù là wifi ký túc xá hay là dữ liệu di dộng thì cũng đều nét căng, không hề tắc nghẽn giây nào.
Cho nên rõ là Thường Xuyên Tư không rep anh.
Sở Hạo lại nhắn một tin nữa.
【ch: Còn giận à? 】
Một lát sau, Thường Xuyên Tư rep.
【44: Xin lỗi nãy không đọc được tin nhắn, đang ăn cơm. 】
Ngữ điệu rất khách sáo.
Lòng Sở Hạo lập tức hoảng, ngón tay gõ chữ như bay.
【ch: Xin lỗi em, lần trước là anh sai, anh cho rằng đã nói với em rồi, làm em mất công đến nhà hát chờ anh. 】
【44: Không sao, sau đó tôi có vào xem rồi. 】
【ch: Anh hết bận rồi, ngày mai cuối tuần đi xem phim không? 《 Spider Man 》 vừa mới khởi chiếu đấy. 】
【44: Thôi, tôi hẹn bọn Từ Cửu ngày mai đến thư viện ôn tập rồi. 】
Sở Hạo mím môi dưới, đang suy ngẫm thì thấy có tin nhắn mới.
【44: Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi, dù sao cũng chia tay rồi, mấy cái chuyện như đi xem phim đừng rủ tôi nữa. 】
【ch:??? Chúng ta chia tay lúc nào? 】
【44: Ồ, anh bảo tôi bình tĩnh, sau đó không liên lạc gì, đây không phải là cách mà người trưởng thành muốn chia tay tế nhị à? 】
Sở Hạo cảm thấy một cơn tức giận xông thẳng lên đinh đầu, cách người trưởng thành chia tay là clgt.
"Kỷ Hạo Vũ, có phải mày có WeChat Tô Ngữ đúng không?" Sở Hạo hỏi tên giường bên: "Gửi số đây tao có chuyện hỏi cô ấy tí."
Kỷ Hạo Vũ đang đắm chìm trong mớ câu hỏi ôn tập, sửng sốt:"Ơ, được."
......
Thường Xuyên Tư nhắn tin xong, thấy anh mãi không rep liền buông di động, tiếp tục ăn.
Bàn đồ ăn không vơi đi nhiều, Trần Huệ Nhiên và bạn trai Hồng Dương thì thầm ve vãn đánh yêu, Từ Cửu cũng nói chuyện với bạn của Hồng Dương liên hồi, Tô Ngữ cầm di động như thể hận không thể chui vào đó luôn, có lẽ cô nàng đang khống bình cho "Chồng yêu", hoặc là nói chuyện với nhóm "fan Vợ".
Thường Xuyên Tư ăn thả ga, dù sao cũng là Hồng Dương mời khách, không ăn thì phí.
Đến khi mọi người ra khỏi nhà hàng, Trần Huệ Nhiên tiễn bạn trai và bạn của bạn trai về thì cùng Thường Xuyên Tư, Từ Cửu và Tô Ngữ chậm rãi về ký túc xá, vừa đi bọn họ vừa trách cô: "Mày nhìn mày đi, ăn lằm ăn lốn. Biết là được mời khách nhưng mày ăn như thể ma đói ấy."
Thường Xuyên Tư lắc cánh tay Trần Huệ Nhiên, làm nũng: "Bạn trai mày gọi nhiều đồ ăn, bọn mày thì ăn ít, không ăn thì có phải là đang làm lãng phí tiền của Hồng Dương không?"
"Thế tao phải cảm ơn mày hả?" Trần Huệ Nhiên cảm thấy buồn cười: "Được rồi, tí nữa ghé tiệm thuốc mua cho mày mấy gói men tiêu hóa, tao chi."
"Bốn chữ 'Người đẹp thiện tâm' đúng là dùng để hình dung mày, Trần Mỹ Thiện." Thường Xuyên Tư cợt nhả, thậm chí còn đặt biệt danh cho Trần Huệ Nhiên.
Bọn họ vừa mới ra đường chính thì thấy Sở Hạo đang hút thước ở ven đường, trông có vẻ đang đứng đợi ai đó.
Khói thuốc che mờ đi mặt anh, không nhìn rõ biểu cảm, anh dập thuốc đi đến chỗ cô.
Từ Cửu giật mình nói thầm với Thường Xuyên Tư: "Sở Hạo còn biết hút thuốc á? Tưởng sinh ngoan cơ mà nhỉ......"
"Tao cũng lần đầu tiên thấy." Thường Xuyên Tư nhỏ giọng đáp, nhìn Sở Hạo tới gần, cơ thể bỗng thẳng đứng.
Sở Hạo nhìn cánh tay Thường Xuyên Tư đang khoác tay Trần Huệ Nhiên, dời tầm mắt: "Tôi tới đón Tư Tư."
Tô Ngữ đẩy Từ Cửu đang thất thần: "Ồ! Thế chúng tôi về trước."
Trần Huệ Nhiên cũng thức thời rút tay ra: "Tư Tư ăn hơi no nên cậu nhớ mang nó đi bộ hai vòng nhé, rồi mua men tiêu hóa cho nó nữa, bọn tôi về ký túc xá trước đây."
Ba người nhanh chóng biến mất dạng, Thường Xuyên Tư đứng im, ánh mắt trông mong dõi theo bóng ba người.
Sở Hạo đến gần cô, nắm lấy tay cô kéo sang bên cạnh.
Thường Xuyên Tư muốn rút tay về, tốn sức nửa ngày cuối cùng lại thành mười ngón đan vào nhau, cô từ bỏ, kệ anh vậy.
"Anh không muốn chia tay." Sở Hạo mở miệng, cánh tay anh kéo nhẹ làm cánh tay cô chui vào trong khủy tay anh.
Thường Xuyên Tư mặc kệ anh: "Thế anh một hai tuần không để ý tới tôi thì sao, muốn bạo lực lạnh à?"
"Anh bận kết thúc môn học......" Sở Hạo dừng lại một lúc, đột nhiên cảm thấy lúc này anh giải thích nhiều còn không bằng trực tiếp xin lỗi: "Xin lỗi em."
"Anh còn nói tôi to tiếng dọa người."
"Rất xin lỗi, là anh nói không biết lựa lời."
Sở Hạo dừng bước, Thường Xuyên Tư nhìn về phía anh.
"Tư Tư, đừng giận anh nữa, nếu không cuối kỳ anh thi trượt mất." Sở Hạo thở dài, giơ tay vuốt ve mặt cô, khoảng cách hai người gần lại, ánh đèn đường mờ mờ làm các góc cạnh trên khuôn mặt hai người trở nên mềm mại hơn.
Đầu óc Thường Xuyên Tư lập tức mơ màng: "Tôi không giận."
Khóe miệng Sở Hạo nhếch lên, mặt mày đầy ý cười, cúi đầu hôn cô.
Thường Xuyên Tư nắm chặt áo chỗ eo anh, xúc cảm mềm mại chạm vào môi cô, trong đầu chỉ còn ý nghĩ: Mịa, mỹ nam kế lại có tác dụng.
**** 03/08/2022 – NTP_ 1512 ****