Giữa cánh đồng, một cô bé đang ngồi úp mặt xuống đầu gối và khóc. Cô bé có thân hình nhỏ nhắn, mái tóc đen, dài đến ngang lưng khẽ bay trong gió.
Giữa cánh đồng rộng lớn, cô bé chỉ có một mình. Thật cô đơn!
*** Sáng sớm một ngày cuối kì nghỉ hè.
"Xèo... xèo..." tiếng của món trứng cuộn đang chín dần trên mặt chảo, Nhật An đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Hoàng Phong từ phòng mình bước ra đi xuống nhà bếp, chỉ mới đến cửa cậu đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, mở cửa, cậu kêu lên:
- Thơm quá đi mất! anh đang làm món gì thế? - cậu đến bên cạnh Nhật An - Cơm chiên cuộn trứng ư? lâu rồi mới thấy anh làm món này đó!
- Biết sao được, không có thịt Hiểu Minh chẳng chịu ăn cơm. Anh đã chiều con bé một tuần thịt rồi còn gì, nên giờ phải thay bằng món này thôi. Em ngồi xuống đi! sắp xong rồi.
- Cũng đúng, chị ấy ngoài kem và thịt ra chẳng chịu ăn món gì thay cơm. Hazz - Hoàng Phong ngán ngẫm.
- Xong rồi! Em lên gọi anh hai và Hiểu Minh xuống đi.
- Con bé còn ngủ - Nhật Nam đáp lời khi vừa xuống tới nhà bếp - Để con bé ngủ thêm chút đi! hôm trước khi đi thi nó đã cố uống hết 6 ly cafe đắng nghét để thức đêm học bài mà - ngừng một chút Nhật Nam ngẫm nghĩ - Trung bình một ly cafe làm con người tỉnh táo một đêm là thấp nhất, vậy mà mới có 3 ngày mà con bé đã ngủ được.
- Vậy là một ngày con bế tiêu thụ 2 ly, Hệ tiêu hóa của con bé tốt thật - Nhật An mĩm cười, nhìn 4 cái trứng cuộn đã được bày ra đĩa.
Hoàng Phong khẽ cười, ánh mắt lém lĩnh nhớ lại chuyện hôm qua.
Thật ra thì tối hôm qua Hiểu Minh đã ngủ được rồi nhưng nghe Hoàng Phong nói larva vừa có season mới thì lập tức đi pha ngay một ly cafe và cố gắng uống cạn, rồi nhanh chóng kéo Hoàng Phong lên phòng của mình ở lầu 2, bật laptop lên xem 2 con sâu điên khùng đó. Hai người chui vào trong chăn vừa xem vừa lấy tay bịt miệng người kia lại để tiếng cười không bậc lên. Chuyện này mà để 2 anh biết được thì 2 đứa chết chắc! Đến khoảng 10h rưỡi Hoàng Phong đã lăn ra ngủ , chỉ còn mình Hiểu Minh thức, dùng khẩu trang che kín miệng lại, Hiểu Minh tiếp tục xem đến 2h sáng - khi mắt dù đã cố gắng nhưng không chịu được nữa mới tắt máy, đánh thức Hoàng Phong dậy để cậu về phòng mình rồi mới đi ngủ.
" Ơ, vậy là một ngày chị ấy tiêu thụ 3 ly cafe chứa không phải 2 ly. Chị ấy có còn là con người không nhỉ?”
- Khi nào thì có kết quả thi của Hiểu Minh vậy? - câu nói của Nhật Nam kéo Hoàng Phong thoái khỏi suy nghĩ của mình
- À chắc mai hay mốt gì sẽ có thôi anh!
Nhật An đặt 2 đĩa trứng cuộn xuống bàn, món trứng cuộn đẹp mắt với cơm được cuộn vuông vắn bên trong lớp trứng chiên, bên trên còn phết một ít tương ớt để ăn kèm Nhật An nấu ăn rất ngon, anh đã bắt đầu làm việc này từ năm anh 8 tuổi vì mẹ mất sớm, năm anh và Nhật Nam học lớp một, ba anh đã qua đời trong một vụ tai nạn hỏa hoạn. Với bộ não thông minh anh đã tự học nấu ăn qua sách vở chứ không phải qua một lớp học háy một người thầy nào cả. Mặc dù Nhật Nam là anh song sinh của Nhật An nhưng mấy chuyện "khéo tay hay làm" này anh không giỏi nên mọi việc anh giao hết cho Nhật An.
Sau khi ba mất được một tháng thì 3 anh em Nhật Nam, Nhật An và Hiểu Minh được ông Triệu Khánh - em trai của ba cũng tức là ba của Hoàng Phong đưa lên thành phố sống cùng. Ông Triệu Khánh là bác sĩ tại một bệnh viện lớn trong thành phố nên rất bận rộn và ít khi ở nhà cùng lũ trẻ. Mẹ của Hoàng Phong cũng đã qua đời sau khi sinh cậu vì vậy ông phải thuê người để chăm sóc cho Hoàng Phong.
Sau khi đón 3 anh em về được khoảng 5 tháng thì cô ấy cũng đã xin nghỉ để lấy chồng rồi cùng chồng về quê sinh sống. Bốn đứa trẻ không muốn ông tốn kém tiền để thuê người chăm sóc trong khi bọn chúng có thể lo cho nhau, vả lại Hoàng Phong và Hiểu Minh cũng đến lúc đi học mẫu giáo rồi nên ông cũng đành chiều ý chúng.
Mặc dù đây là một gia đình không có đầy đủ cả ba lẫn mẹ nhưng 5 người họ vẫn sống rất vui vẻ và hạnh phúc.
Nhật An đặt thêm 2 đĩa thức ăn xuống bàn.
- Hoàng Phong, em mời chú ra ăn sáng đi!
- Không cần đâu anh, ba em ra rồi kìa - Hoàng Phong hướng ánh mắt về phía cửa nhà bếp, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi với gương mặt phúc hậu đang tiến về bàn ăn nơi có 4 đĩa trứng cuộn thơm phức đã được bày sẵn, nở một nụ cười ông nói:
- Chào buổi sáng! mấy đứa dậy sớm thế?
- Chú ngồi xuống ăn sáng luôn đi - Nhật Nam cũng mĩm cười đáp lời ông.
Ông ngồi xuống ghế, ngửi lấy mùi hương từ thức ăn nóng hổi bay lên, cầm lấy chiếc thìa bên cạnh đĩa, ông cắt một miếng trứng cho vào miệng ăn. Ông tấm tắt khen:
- Nhật An nấu ăn ngày càng ngon, đứa nào mà lấy được con chắc phải tốt số lắm - rồi ông quay sang Nhật Nam và Hoàng Phong - Chứ ai như ai 2 cái dứa này, có canh rong biển mà nấu cũng không xong, ai đời nấu canh mà chẳng còn lấy một giọt nước - nói xong ông tắt lưỡi, lắc đầu tỏ ý chê bai.
- Vì lâu rồi chú không ở nhà, tụi con muốn chú dắt ra ngoài ăn nen mới cố ý nấu cạn nước thôi - Nhật Nam biện hộ
- Cạn nước gì chứ! Cháy ĐEN THUI thì có - Nhật An cũng góp phần vào để chọc 2 người
- Ít ra thì em và anh Nam còn chiên được cơm và trứng, chứ như chị Hiểu Minh - cô cháu gái yêu quý của ba đó - Hoàng Phong đưa ánh mắt về phía ông Triệu Khánh - Có mỗi trứng chiên còn chẳng làm được - Hoàng Phong hướng mũi nhọn về phía Hiểu Minh cố cứu với lấy tài năng nấu nướng của mình.
- Câu này mà để con bé nghe được là con chết với nó
- Ba yên tâm đi! chị ấy giờ đang say giấc nồng rồi nên con chã sợ
- Ta sẽ mách con né cho con xem! - nói xong ông cười vang.
Ông Triệu Khánh vốn là người hiền hậu, tốt bụng lại còn rất vui tính và hòa đồng nên mọi người từ hàng xóm xung quanh đến đồng nghiệp trong bệnh viện ai cũng yêu quý ông.
Bốn người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện rôm rã, không khí ấm áp và nắng sớm nhè nhẹ bao trùm lấy căn nhà tràn ngập tiếng cười và... ở trên tầng 2 cũng có một người đang rất hạnh phúc vì được ngủ ngon lành "cành đào" bởi không có ai làm phiền mình.
Ánh nắng yếu ớt vì bầu trời đầu thu se se lạnh qua ô cửa kính tràn vào căn phòng nhỏ của Hiểu Minh, chiếu vào gương mặt trắng xinh của cô. Chiếc mũi cao cao, đôi mắt to nhắm nghiền, hàng mi dài đều cong vút và cái miệng nhỏ đáng yêu đang trào ra ngoài một chất lỏng mà theo thuật ngữ sinh học gọi là enzim.
Cô nhóc khẽ cựa mình làm mấy con gấu bông rơi xuống sàn nhà. Một chân cô cho vào trong chăn, chân còn lại thì đặt lên con gấu toở góc giường, 2 tay thì đang ôm chặt lấy một con gấu khác. Tội nghiệp những con gấu bông đáng yêu đang bị một con người mất tỉnh táo hành hạ!
*** Tại Mỹ
Reng... reng... reng tiếng chuông điện thoại vang lên. Một chàng trai cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi tráng trang nhã, tay áo xoắn lên tới khủy tay, hướng ánh mắt về phía chiếc điện thoại đang reo lên. Màn hình điện thoại hiển thị chữ "ba".
Anh đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, trượt trên màn hình, anh váo nó vào tai.
- Ba gọi con chi vậy? - giọng nói lạnh lùng vang lên
- Con về Việt Nam đi, con đừng trốn tránh nữa. Ta xin lỗi con, tất cả là lỗi của ta. Con về nhà đi... ta nhớ con - giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên ở đầu dây bên kia, nó chứa đựng sự ấm áp và yêu thương.
- Ba chẳng có lỗi gì cả - vẫn giọng nói lạnh lùng anh đáp lời ông, câu nói vừa dứt anh vội tắt máy
Đôi mắt anh đượm buồn, tiến đến bên cửa sổ, anh đưa ánh nhìn chứa nhiều tâm sự ra ngoài bầu trời ảm đạm, ánh nắng yếu ớt chiếu lên cây cối trụi lá... vì đang là mùa đông hay vì... lòng anh đang tràn ngập nỗi buồn...