Ban đêm.
Phía nam thành Vĩnh Yên, đường Yên Bình, tiệm thuốc Trương Ký.
Đèn đuốc sáng trưng, bóng người lắc lư.
"Cảnh nhi, sau khi tới đạo quán, con nhớ phải hành động cẩn thận, chớ xung đột với tiên trưởng trong đó."
Trong phòng.
Một nữ tử trung niên khí chất dịu dàng động tác lưu loát xếp quần áo vào trong túi, ngoài miệng dặn dò kỹ lưỡng, khóe mắt nàng hơi xuất hiện vài đạo nếp nhăn, tựa như một tầng lo lắng không cách nào xóa hết.
Người xưa nói: Con đi ngàn dặm mẫu lo lắng.
Mà hành trình lần này của nhi tử nhà mình đâu chỉ có ngàn dặm?
Ngồi đối diện với nữ tử.
"Nương." Nhìn qua thân ảnh bận rộn trước mắt, trong mắt của Trương Cảnh không khỏi hiện lên một tia cảm động: "Những việc này con đều hiểu."
Nhưng mà giống như Trương mẫu không nghe thấy vậy, vẫn đang tự lo tự nói:
"Mặc dù ngươi được phu tử coi trọng, nhưng ngươi cũng cần biết đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, sơn ngoại hữu sơn, Long Hồ đạo quán không thể so với Vĩnh Yên thư viện, đó là nơi hội tụ vô số anh tài trong 13 châu 65 quận của Nam Ly quốc chúng ta, người có thiên phú càng mạnh hơn ngươi càng là như cá diếc sang sông."
". . . Đặc biệt phải chú ý tới những đệ tử quý tộc, nếu như gặp chuyện trước lui một bước, tránh tự dưng đưa tới mầm tai hoạ."
"Nương chỉ có duy nhất một người nhi tử là ngươi, không cầu ngươi thông qua khảo hạch của đạo quán trở thành tiên nhân, chỉ cầu ngươi bình an —— "
Nói xong, Trương mẫu hơi lau khóe mắt của mình.
"Người yên tâm, con nhất định sẽ chú ý." Trương Cảnh vội vàng an ủi.
"Cảnh nhi, chớ tạo cho mình thêm áp lực."
Đối diện, Trương phụ đặt cuốn sách dược trong tay xuống, vừa cười vừa nói: "Chuyến này cứ tận lực mà làm là được."
Nghênh đón ánh mắt mong đợi của phụ mẫu nhà mình, Trương Cảnh liên tục gật đầu, nghiêm túc nói:
"Phụ thân, nương, hai người yên tâm, con sẽ tự chiếu cố tốt bản thân."
. . .
Bang —— bang! Bang!
"Nửa đêm giờ Tý, bình an—— vô sự—— "
Giọng nói của người tuần đêm điểm canh từ xa truyền đến, mơ mơ hồ hồ, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng vào lúc này, người trong phòng lại không hề có một tia buồn ngủ nào.
"Nương tử, ta nhớ ngươi từng nói qua là người của Lý thị Thương Ngô Vân Châu, chỉ vì không may gặp họa yêu quái, cho nên mới chạy nạn đến Vĩnh Yên. Vậy lúc trước Lý thị có từng tham gia khảo hạch đạo quán không?"
Trương phụ cẩn thận hỏi thăm, trong giọng nói không khỏi có một tia lo lắng không yên.
"Có phải phu quân muốn hỏi, Cảnh nhi của chúng ta có cơ hội thông qua khảo hạch hay không?"
Không đợi Trương phụ trả lời, Trương mẫu thở dài một hơi, có chút âm u nói:
"Khó! Lúc trước chủ mạch của Lý thị có tổng cộng năm người tham gia khảo hạch, kết quả không một người thông qua."
"Trên thực tế, cho dù là những đệ tử thế gia và hậu duệ quý tộc của Nam Ly vương triều, người có thể thông qua cũng chỉ là lác đác, mà phu quân ta và ngươi lại chỉ là người bình thường, không thể cung cấp bao nhiêu hỗ trợ cho Cảnh nhi. . ."
Gian phòng lập tức yên lặng xuống.
Thật lâu.
"Ài ~ cũng đúng!" Giọng của Trương phụ có chút khổ sở nói: "Dù sao thì Long Hồ đạo quán cũng là địa phương tiên nhân truyền thừa, sừng sững ngàn năm, cao cao tại thượng, nếu như khảo hạch thật sự dễ dàng như vậy, ngược lại cũng không có gì nổi bật."
Sau đó, Trương phụ lại chuyển qua hỏi:
"Nương tử, nàng đã đưa bạc cho Cảnh nhi chưa?"
"Phu quân yên tâm, ta đã lấy hết bạc trong nhà ra rồi, lại mượn tạm chút ít của mấy nhà hàng xóm, tổng cộng là 27 lượng, đều đặt trong túi của Cảnh nhi."
"Vậy là tốt rồi. . . Vậy là tốt rồi."
"Chúng ta cũng chỉ có thể làm nhiêu đó vì Cảnh nhi. Đúng rồi nương tử, ta càng nghĩ càng cảm thấy việc về tiệm thuốc, không bằng đáp ứng bọn họ đi!"
"Đám người Bách Thảo Các nọ lại tới tìm phu quân rồi hả?"
Nghe vậy, trên mặt Trương mẫu lập tức lộ ra lo lắng.
"Đúng vậy! Ta nghĩ bán giá tiền thấp thấp một chút cũng được, tiếp tục kéo dài đừng nói là bạc, chỉ sợ là ngay cả người cũng. . . Dẫu sao Cảnh nhi còn trẻ. Lão bản của Bách Thảo Các lại quen một tiên trưởng, hiện giờ ngay cả nha môn cũng phải cho gã ba phần mặt mũi, chúng ta không thể trêu vào."
Trương phụ thổn thức một tiếng, nói tiếp:
"Bạc bán cửa hàng thuốc, cầm đi trả nợ mấy nhà hàng xóm, ước chừng còn có thể thừa lại một chút. Đợi sau khi Cảnh nhi trở về, chúng ta một nhà ba người cùng nhau rời khỏi Vĩnh Yên, không dính vào vũng nước đục này, haha, dựa vào bổn sự của vi phu, khẳng định không để cho hai mẫu tử bị đói."
. . .
Cùng lúc đó.
Hai bức tường ngăn cách.
Trên mặt bàn, ngọn đèn dầu chập chờn, tỏa ra vài sợi khói đen.
'Nam Ly Vạn Hưng năm 18, có tiên nhân gọi là Minh U đạo nhân đi qua huyện Thanh Mộc Nguyên Châu, bởi vì cảm thấy trăm họ đi lại gian nan, lập tức ngự kiếm, bổ ra Thiết Mạc Sơn trăm dặm, từ đó rãnh trời biến thành đường lớn. Bách tính không khỏi cảm ơn, mọi nhà lập từ đường cung phụng, hương hỏa kéo dài không dứt.'
'Trung Nguyên năm 33, Ngân Châu.'
'Có đại yêu dẫn theo bách thú đi ra từ Hắc Sơn, tự xưng là Hắc Sơn Quân, ăn thịt hơn 3000 hộ bách tính. Ba huyện treo khăn trắng, nhà nhà khóc lóc, người nghe thấy đều không khỏi rơi lệ.'
'Long Hồ Đặng thị tiên nhân nghe thấy như vậy, vượt qua ngàn dặm tới chém giết vô số yêu quái. Hắc Sơn Quân hóa thân thành một con Hắc Hổ ba đầu 10 trượng, ngự hắc phong gọi cát vàng, che khuất bầu trời. Cuối cùng không địch lại, hoảng sợ chạy trốn.'
'Long Hoa năm 3, Vân Châu.'
'Âm Hưởng Quỷ quốc hiện thế, nuốt trôi địa phận hai quận Thương Ngô và Lang Gia, bách tính biến thành huyết thực, hài cốt chồng chất thành núi. Có tiên nhân thần bí cưỡi gió bay ra từ Long Hồ đạo quán, hóa thành rồng, miệng ngậm ngọc bích, trấn giết mười vạn âm tốt của Quỷ quốc.'
"Long Hoa năm 17. . ."
. . .
'Đùng' một tiếng.
Trương Cảnh khép cuốn《 Ba năm Tầm Tiên Chí Khảo》gần như đã lật nát trong tay lại, thở khẽ một hơi:
"Tiên đạo mênh mông, yêu quái khắp nơi!"
"Làm phàm nhân trong thế giới này, quả thật có chút nguy hiểm. Không biết ngày nào đó bỗng nhiên đen đủi gặp phải tai họa, bị một đôi lời trong sách như là 'Trăm họ chết vì tai nạn', 'Biến thành huyết thực' nhẹ nhàng ghi chép lại, ngay cả cái tên cũng không có."
"Tính mạng phàm nhân giống như con sâu cái kiến, không do mình điều khiển! Nếu muốn nhảy ra ngoài—— "
Trương Cảnh lặng lẽ nắm chặt hai tay.
"Chỉ có tiên đạo!"
"Huống chi, nếu như ta đã xuyên không đến đại thế giới có thần tiên xuất hiện, đại đạo trường sinh gần ngay trước mắt, làm sao có thể cam tâm là một phàm tục được? Chuyến đi Long Hồ đạo quán lần này, chính là cơ hội!"
Không sai!
Trương Cảnh là một người xuyên không bình thường không có gì lạ, hắn sắp sửa đi tới Long Hồ đạo quán, chính là 'Long Hồ đạo quán' bên trong cuốn《 Tầm Tiên Chí Khảo》.
《 Tầm Tiên Chí Khảo》 trước sau tổng cộng ghi lại 13 truyền thuyết về tiên nhân, trong đó có chín việc là liên quan tới Long Hồ đạo quán.
Ý vị trong đó như thế nào, Trương Cảnh dùng chân nghĩ cũng biết.
Cũng chính bởi vì như vậy, khảo hạch nhập môn của Long Hồ đạo quán còn được xưng là 'Vượt Long Môn', chỉ có thiên tài đỉnh cấp trong các châu huyện mới có tư cách tham gia.
Khó khăn cực lớn, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, vượt quá tưởng tượng.
Theo lý thuyết, lấy gia cảnh và tư chất của Trương Cảnh vốn không có hy vọng gì.
Nhưng mà. . .
Trương Cảnh hít sâu một hơi.
"Cũng may còn có ngọc phù!"
Sau một khắc, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, trực tiếp 'Nhìn' tới một khối ngọc phù hình vuông như thật như huyễn trước mặt.
Khối ngọc phù này là thứ cùng theo chân hắn xuyên không qua đây.
Lai lịch cụ thể không thể nào biết được, tạm thời Trương Cảnh cũng không muốn miệt mài truy nguồn gốc.
Hắn tập trung đặt lực chú ý vào chính diện của khối ngọc phù, ở phía trên cao nhất có hai hàng chữ nhỏ màu vàng phong cách cổ xưa, lóe lên ánh sáng nhạt.
« Tam Thư Lục Kinh • cấp 9 (9997/10000) »
« Đặc tính kỹ năng : Thông nhĩ (phàm), mắt sáng (phàm), tĩnh tâm (phàm) »
Tam Thư Lục Kinh, chính là chín bộ kinh điển phu tử của Vĩnh Yên thư viện dạy hắn.
Trương Cảnh có thể trổ hết tài năng từ trong mấy ngàn học sinh của Vĩnh Yên thư viện, thu được tư cách tham gia khảo hạch Long Hồ đạo quán, chính là dựa vào bảng giao diện độ thuần thục trên ngọc phù này.
"Còn thiếu 3 điểm kinh nghiệm, tối nay coi như không ngủ, tranh thủ tăng max độ thuần thục. . . Không biết cấp 10 sẽ có hiệu quả gì?"
"Có lẽ sẽ có kỹ năng đặc hiệu mới?" Trong mắt Trương Cảnh hiện lên một tia chờ mong.
Lúc trước khi kỹ năng « Tam Thư Lục Kinh » đạt tới cấp 1, cấp 4 cùng cấp 7, đã phân biệt xuất hiện ba kỹ năng đặc hiệu là thông nhĩ, mắt sáng và tĩnh tâm.
Dưới ba cái kỹ năng đặc hiệu gia trì, Trương Cảnh miễn cưỡng bước chân vào phạm trù thiên tài.
Nếu cấp 10 lại xuất hiện thêm một hiệu quả đặc biệt, vậy thì chuyến đi tới Long Hồ đạo quán lần này của hắn, càng có nắm chắc thông qua khảo hạch hơn.
Nghĩ tới đây.
Trương Cảnh bình phục một chút tâm tình, sau đó mở ra《 Ngôn Trí Tri 》trước mặt, dần dần chìm tâm thần vào trong đó.
Thời gian từng chút trôi qua.
Phía trên ngọc phù.
« Tam Thư Lục Kinh • cấp 9 (9998/10000) »
Chữ nhỏ màu vàng im lặng nhảy lên.