Mục lục
Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con biết rồi, nương."

Động tác của Trương Cảnh hơi ngưng lại.

Nhìn mẫu thân nhà mình nói đôi câu còn chưa dứt lời, hốc mắt đã lại bắt đầu phiếm hồng, hắn há to miệng nhưng lại không biết nói gì.

Lát sau.

Ngoài cửa tiệm thuốc.

"Phụ thân, nương, ta đi đây, nhị lão ngài phải tự bảo trọng thân thể đấy, đúng rồi, thân thể nhị lão còn khỏe như vậy, dứt khoát lại sinh thêm một đứa đi!"

Trương Cảnh vác theo túi đồ được chất đầy, nhếch môi cười tạm biệt.

"Cái đứa nhỏ này, ban ngày ban mặt ăn nói bậy bạ gì đấy?" Sau lưng truyền đến tiếng quát của Trương mẫu.

"Ha ha, nương tử, vi phu cảm thấy lời của Cảnh nhi có chút đạo lý, không bằng. . ."

"Ai ui, nương tử nhẹ tay chút, lỗ tai đứt mất—— "

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, khiến cho hai con chim nhỏ tham ăn trên mái hiên dọa sợ bay đi mất.

. . .

Mặt trời vừa mới ló đầu ra.

Là quận thành của Hội Châu Lâm Sơn quận, lúc này trong thành Vĩnh Yên đã tiếng người huyên náo.

Phường thị Tây thành.

Trên đường đi rộng chừng bàn đá xanh ba trượng, xe ngựa xe trâu khó khăn chen chút tiến lên trong biển người chật chội như thủy triều, trong đó không thiếu thương khách hào hiệp vãng lai, thiên khách nhà thơ, nhưng phần nhiều là bách tính nông thôn ở gần đó dậy sớm vào thành mua bán.

Tiếng thét rao hàng, tiếng trả giá, tiếng vang ồn ào không ngừng vang vọng bên tai.

"Nhường cái ~ cho qua chút!"

Trương Cảnh linh hoạt chen qua đám người, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Mà lúc này, ngoài năm dặm phía đông thành, trong Vĩnh Yên thư viện.

Liễu phu tử đang chắp tay đứng dưới một gốc cây cổ thụ cao vút, hai mắt hơi thất thần, hồn nhiên chưa phát giác ra trường sam trên người đã bị sương mù thấm ướt.

Trước người cách lão không xa.

Mười thiếu niên 17 – 18 tuổi lưng đeo bọc hành lý, lẳng lặng đứng yên, không nói một lời.

Chỉ có đáy mắt mơ hồ hiện ra một tia kích động.

Liễu phu tử không để lại dấu vết dời mắt khỏi trên mặt những thiếu niên này, không khỏi lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia thần sắc phức tạp khó hiểu.

Bên trong có một chút chờ mong, nhưng đa phần là lạnh nhạt.

Dĩ nhiên lão biết những người thiếu niên này đang nghĩ gì.

Chỉ là. . . Chấp chưởng Vĩnh Yên thư viện hai mươi mấy năm.

Mỗi ba năm một lần.

Trong lúc đó, không biết Liễu phu tử đã chọn trúng bao nhiêu học sinh, tư chất thiên phú đều không kém, nhưng người có thể thông qua lại có thể đếm được trên bàn tay.

Nói cho cùng, con đường tiên đạo, cần tư thiên chất cùng cơ duyên và thời vận, thiếu một thứ cũng không được.

Căn cứ Liễu phu tử suy đoán, trong mấy thiếu niên phía trước, xác suất thông qua hầu như bằng không, nhưng mà lão cũng không đặt hy vọng ở trên thân bọn họ.

"Lần này, Vĩnh Yên thư viện ta tổng không đến mức tiếp tục toàn quân bị diệt nữa rồi."

Liễu phu tử âm u thầm thở dài, trong đầu hiện lên một thân ảnh.

"Phu tử!"

Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của lão.

Theo tiếng nhìn lại.

Trên gương mặt của Liễu phu tử lập tức lộ ra nụ cười hòa ái: "Trương Cảnh đã đến rồi à, đã nói xong với người trong nhà chưa? Bọn họ không tới tiễn ngươi sao?"

"Phu tử, đã nói xong rồi, lộ trình không xa, ta tự đi cũng được."

Trương Cảnh cung kính hồi đáp.

Đối với vị Liễu phu tử ngày bình thường luôn luôn chiếu cố mình này, Trương Cảnh hết sức kính trọng.

"Ha ha, không tệ không tệ, tuổi còn trẻ, chí khí mười phần, người của đạo quán sắp đến rồi, chờ một chút đi."

"Vâng, phu tử."

Cùng lúc đó.

"Phu tử."

Một thiếu niên mày rậm mắt nhỏ, khí chất hơi có vẻ lỗ mãng mặc áo gấm thêu hoa, cầm cây quạt có tranh cung nữ xuân trong tay, nghênh ngang đi tới gần, ân cần cười thăm hỏi.

"Bá Thường cũng đến rồi à, trước chờ một chút đi."

"Vâng."

Thiếu niên mặc áo gấm nhìn một vòng, sau đó trực tiếp đi đến bên cạnh Trương Cảnh, quay đầu quen thuộc nói:

"Trương huynh, nhà ngươi rõ ràng xa hơn nhà ta, thế mà vẫn tới trước."

"Bởi vì gia mẫu thức dậy sớm, đúng rồi Quý huynh, hành lý của ngươi đâu?" Trương Cảnh hiếu kỳ hỏi.

"Hành lý? Hành lý gì?" Thiếu niên mặc áo gấm dùng quạt vỗ, chỉ phía sau lưng Trương Cảnh, chợt nói: "À, ngươi nói cái này ý à? Không cần thiết."

"Không cần thiết?"

Trương Cảnh nhớ tới phu tử dặn dò, lại nhìn mấy người đồng dạng mang theo hành lý bên kia, cũng không hỏi nhiều.

Hắn biết rõ gia thế của Quý Bá Thường không tầm thường, có lẽ người ta đã có sắp xếp riêng.

"Trương huynh, ngươi thấy quạt tranh do ta thiết kế như thế nào?"

Một bên, dường như Quý Bá Thường nhớ ra cái gì, giơ cây quạt trong tay lên, đắc ý hỏi.

"Cái tư thế này…bình thường."

"Chỉ là bình thường sao? Đáng giận, ta biết ngay có khuyết điểm mà. . . Nếu như có thời gian, thỉnh cầu Trương huynh vui lòng chỉ giáo thêm!"

Ánh mắt của Quý Bá Thường hơi buồn bã, sau đó lại lần nữa tràn đầy ý chí chiến đấu, nghiêm túc thỉnh cầu đối với Trương Cảnh.

. . .

Dưới cây cổ thụ, Liễu phu tử thu hồi ánh mắt.

Thiếu niên kia tên là Quý Bá Thường, chính là hy vọng năm nay của Vĩnh Yên thư viện.

Quý thị chính là đại phiệt trong Lâm Sơn quận, trong tộc có người tu hành nhiều thế hệ.

Thiên tư của Quý Bá Thường cực cao, hơn nữa từ nhỏ tiếp nhận người tu hành dạy bảo hun đúc, nắm chắn có thể thông qua khảo hạch của Long Hồ đạo quán.

"Về phần Trương Cảnh." Lời nói xoay chuyển, Liễu phu tử không khỏi thở dài một hơi. "Nếu như hắn có tài nguyên như của Bá Thường thông thì tốt rồi. . ."

Hơn 20 năm gần đây.

Liễu phu tử chưa từng thấy qua học trò nào kỳ dị như Trương Cảnh.

Bất kể nóng lạnh mưa gió, mỗi ngày đều có tiến bộ, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng ổn định tới đáng sợ, hơn nữa một khi học qua, lại giống như sẽ vĩnh viễn không quên.

Chỉ tiếc là vận khí kém một chút.

Trong lúc lão đang cảm thán.

Lê-eeee-eezz~! ——

Một tiếng hạc kêu linh động đột ngột vang lên, trên không trung bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn.

"Đến rồi!" Liễu phu tử nghiêm mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang