Đại Thịnh năm thứ ba mươi mốt, nước Thục Thế ở mạn Tây Nam phái sứ giả trèo đèo lội suối liên tục nửa năm đến Vương thành Vĩnh Ca của Đại Thịnh hòng xin kí kết hiệp định liên minh, nguyện vĩnh viễn chung sống hòa bình, đôi bên cùng nhau qua lại, đồng thời cho người dâng lên cơ số đặc sản cùng sủng vật quý hiếm của Thục Thế để bày tỏ thành ý.
Đáp lại, Đại Thịnh trọng thưởng cho sứ giả Thục Thế và công bố hiệp định trước toàn thể bá quan văn võ. Cuối cùng, để đạt thành thỏa thuận khai thông mậu dịch đôi bên, Đại Thịnh đã mời Tiểu Vương gia đương triều của Thục Thế đến Vĩnh Ca “làm khách” lâu dài.
Đại Thịnh năm thứ ba mươi ba, đầu hạ, Cửu Vương gia Đỗ Từ của Thục Thế dẫn theo năm trăm thị vệ, tùy tùng, nô bộc, hàng trăm con ngựa cùng vô vàn đặc sản Thục Thế tiến vào Vĩnh Ca.
Đại Thịnh năm thứ ba mươi lăm, Tiểu Vương gia mười bốn tuổi, lần đầu tiên gặp Thích Nam Kha, con trai trưởng của Quốc công gia Đại Thịnh, lớn hơn y năm tuổi.
Thoắt cái, mấy năm trôi qua, Đỗ Từ mỗi ngày đều nghe ngóng đủ loại tin tức về Thích Nam Kha, lúc này đã đầy mười tám. Vừa nghe Nguyên Công Hoàng đế muốn tứ hôn cho y, y liền ở trong thư phòng, trước mặt mọi người, tuyên bố đời này y không phải Thích Tiểu Công gia thì không cưới!
“Hồ đồ!” Nguyên Công Hoàng đế tuổi vừa tứ tuần, long thể vẫn còn khỏe mạnh cường tráng, lúc này tư thế bệ vệ uy nghiêm, lạnh mặt ngồi trên long ỷ, nói “Nhà họ Thích ba đời Võ tướng, Thích Nam Kha mười bảy tuổi đã ra chiến trường giết địch, mười chín tuổi thay cha trấn thủ biên quan, hôn sự của hắn phải do Thái hậu và Hoàng hậu quyết định, sao có thể tùy ý ngươi như thế?”
“Nhưng thần thích hắn, thế thì có gì mà không thể?” Đỗ Từ vốn là Hoàng tử được cưng chiều nhất Thục Thế, mấy năm nay sống ở Đại Thịnh lại càng không ai dám gây vào. Không chỉ các quân công quý tộc nghĩ đủ mọi cách dụ dỗ chiều lòng y, mà đến cả Nguyên Công Hoàng đế cũng hết sức yêu mến đứa nhỏ ngây ngô ngay thẳng này, bình thường dung túng ban thưởng không ít. Đỗ Từ tuy đã đến Vĩnh Ca được mấy năm, thế nhưng tiếng Đại Thịnh vẫn chưa được tự nhiên lắm, khi nói hãy còn mang theo nồng đậm chất giọng của Thục Thế, thẳng lưỡi cong lưỡi cái nào cũng như nhau! “Thần ngưỡng mộ hắn, khâm phục hắn, yêu thích hắn! Bệ hạ, lẽ nào người định gả cho hắn một công chúa sao? Không được đâu, thần đã sớm nghe ngóng được, hắn vốn không thích nữ! Lại nói, một tên Võ tướng như hắn làm sao mà biết thương hoa tiếc ngọc? Gả công chúa cho hắn cũng uổng! Chi bằng để thần…”
“Càng nói càng không ra làm sao cả!” Nguyên Công Hoàng đế vỗ bàn, dở khóc dở cười “Thích Nam Kha là con trưởng của nhà họ Thích, sao có thể gả cho ngươi?”
Đỗ Từ suy nghĩ một lúc, tiếc nuối đáp “Thế thì thần gả cũng được.”
“Ngươi, ngươi…” Tay Nguyên Công Hoàng đế run cả lên, chỉ vào Đỗ Từ, rồi quay sang nhìn người bên cạnh “Các ngươi nghe xem, nghe xem đứa nhỏ này đang nói cái gì!”
Lúc này, một vị Đại thần bước ra khỏi hàng, khom lưng nói “Đại Thịnh ta từ lâu đã có nam thê, nam thê làm chính thất cũng không ít. Chỉ là vương tôn quý tộc thì vẫn còn đôi phần kiêng kị, Vương gia, không nói những thứ khác, lẽ nào ngài không muốn có một đứa con hay sao?”
“Cần cái thứ bỏ đi đó làm gì?” Đỗ Từ không quan tâm “Bản Vương trong nhà xếp hàng thứ chín, có con cũng đâu có được kế thừa tước vị, có hay không cũng chẳng sao!”
“Ngươi không để ý, nhà họ Thích chẳng nhẽ cũng không để ý?” Hoàng đế hỏi “Ban ngày ban mặt, ngươi ở chỗ trẫm nằm mơ đó ư?”
Đỗ Từ dẩu môi, bờ môi hồng hào mang theo sự mềm mại, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào “Tiểu Công gia có để ý hay không phải hỏi mới biết, mọi người nói không tính!”
Hoàng Đế bật cười “Được, được! Ngươi không vào ngõ cụt thì không sợ đúng không? Vừa hay Nam Kha gần đây phải về Thành báo cáo, đến lúc đó ngươi tự mình đến hỏi hắn đi.”
Hai mắt Đỗ Từ sáng lên “Gì cơ? Bệ hạ, người vừa nói, Tiểu Công gia sắp về sao?”
“Mấy ngày trước ta vừa nhận được thư, nói loạn lạc ở biên cương đã được dẹp yên…”
Hoàng đế bắt đầu nói vào chính sự, Đỗ Từ liền đứng ở một bên nóng lòng không yên, tâm tư không biết đã bay đến tận đâu.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, cho lui quần thần, Hoàng đế hạ chỉ giữ lại một mình Quốc cữu Minh Huyền Phi.
Trong thư phòng đốt huân hương thượng hạng do Tây Vực tiến cống, mùi vị không quá gay mũi, lại có tác dụng chấn hưng tinh thần, là loại Hoàng đế thích nhất.
Lúc này, Hoàng đế ngồi dựa người vào lưng ghế, mắt híp lại, hai tay đặt trên thành ghế gõ nhẹ. Quốc cữu cực kì thấu hiểu Hoàng đế, thấy thế thì khom người hỏi “Bệ hạ, người đang nghĩ chuyện của Cửu Vương gia sao?”
“Nhiều năm như vậy mà chỉ thấy Đỗ Từ thích một mình tên nhóc nhà họ Thích kia, thật đúng là nhớ mãi không quên.” Hoàng đế day day ấn đường “Chuyện Thục Thế gần đây nội loạn, nó có biết không?”
“Xem bộ dạng Tiểu Vương gia, hẳn là không biết.” Quốc cữu đáp “Người phụ trách giám thị Tiểu Vương gia cũng hồi báo là ngài ấy không nhận được bất kì thư từ gì.”
“Ừm…” Ngón trỏ của Hoàng đế nhịp nhàng gõ, một lúc lâu mới lại lên tiếng “Trận nội loạn này nếu như đổi Quận Chủ, hiệp ước giữa chúng ta với Thục Thế cũng chưa chắc đã còn. Thục Thế dễ thủ khó công, biên cảnh của Đại Thịnh lại vừa mới an ổn… Theo dõi nó chặt chẽ, đừng để nó truyền tin tức của chúng ta ra ngoài.”
“Vâng!”
“Còn chuyện tứ hôn, Quốc cữu thấy thế nào?”
Quốc cữu chớp mắt, nói “Thái Tử mãi không có gì tiến bộ, Tín Vương và Thành Vương lại vừa mới bị hạch tội kết bè kết cánh, tham ô công khố. Trước mắt thì nhà họ Thích danh to thế lớn, nghi kị công cao át chủ không phải là không có. Thần… Thật ra có một cách, chỉ là sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa Bệ hạ và Quốc công gia.”
Quốc cữu rất hiểu Nguyên Công Hoàng đế. Hoàng đế khi còn trẻ dũng mãnh thiện chiến, bình định không ít chiến sự biên cương, có công mở rộng bờ cõi, thế nhưng đến đời con cái lại toàn người ảm đạm thất sắc, tranh chấp chốn hậu cung kì thực chính là nỗi lo lớn nhất của Hoàng đế. Lại nói, nhà Quốc công gia tuy chỉ là công thần ba đời, thế nhưng người con trưởng như Thích Nam Kha lại giỏi giang hơn các con cháu Hoàng gia cùng trang lứa rất nhiều, được lòng đông đảo quần thần và dân chúng. Hoàng đế ngoài mặt tuy vui vẻ, trong lòng thật sự vui nổi sao?
Thích Nam Kha mười bảy tuổi đã ra chiến trường giết địch, chiến công hiển hách khiến Hoàng đế không khỏi có phần kiêng kị, đã mấy năm vẫn chưa tìm được lý do gọi người quay về. Đỗ Cửu Vương gia đòi tứ hôn chính ra lại rất hợp ý Hoàng đế, chỉ là ngoài mặt vẫn phải làm dáng một chút, cho nên mới bãi bỏ ý kiến của y trước mặt mọi người.
Tất cả những điều này, trong lòng Quốc cữu đều hiểu.
Quả nhiên, lời vừa nói ra đã vẽ đường cho Hoàng đế chạy. Chỉ thấy Hoàng đế phất tay áo, hừ một tiếng nói “Nực cười! Trẫm là quân, nhà họ Thích là thần, có thể ảnh hưởng đến hòa khí gì?”
“Thần lỡ lời, xin Bệ hạ thứ tội!” Quốc cữu nháy mắt quỳ sụp xuống. Hoàng đế lạnh giọng “Đứng lên nói tiếp!”
Quốc cữu thuận theo trình bày “Quốc công gia là người hiểu chuyện, nhất định sẽ cùng Bệ hạ phân ưu. Nếu đã thế, chi bằng người đồng ý với Đỗ Cửu Vương gia, để Tiểu Công gia liên hôn với ngài ấy, âu cũng là nghĩ cho sự an ổn của Đại Thịnh và Thục Thế.”
“An ổn sao?” Hoàng đế nhướn mày “Thục Thế nội loạn, đến lúc ấy đổi Quận Chủ, Tiểu Vương gia mất đi tác dụng, Quốc công gia lẽ nào không hiểu? Hắn ta nguyện ý liên lụy con trai trưởng của mình ư?”
“Sao ngài ấy lại biết?” Quốc cữu nở nụ cười “Nếu như ngài ấy biết, chứng tỏ Quốc công phủ có âm thầm qua lại với Thục Thế! Quốc công gia là người thông minh, cho dù ngài ấy có biết cũng sẽ giả bộ như không biết!”
“Ừm…” Hoàng đế rất hài lòng với câu trả lời của Quốc cữu “Quốc công gia coi như không có chuyện gì, nhưng Thích Nam Kha từ trước đến nay là người có chủ kiến, hắn sẽ không đồng ý đâu.”
“Bệ hạ tứ hôn, hắn dám kháng chỉ sao?” Quốc cữu nói “Bệ hạ, nhà họ Thích công cao át chủ, người cũng chỉ vì muốn bịt miệng quần thần, bảo vệ một nhà Quốc công gia an ổn. Chỉ cần hai người họ liên hôn, tự nhiên sẽ không còn ai dị nghị nhà họ Thích nữa. Thần tin, Quốc công gia sẽ hiểu tấm lòng lo lắng của Bệ hạ!”
Hoàng đế và Quốc cữu thấu hiểu lẫn nhau, sau khi ẩn ý qua lại trao đổi xong lí do tứ hôn cho Thích Nam Kha liền ấn định mọi chuyện.
Quốc cữu lòng sáng như gương, đã sớm đoán được dụng ý của Bệ hạ, chẳng qua là đang chờ người nói ra. Quốc cữu cùng lắm cũng coi như là kẻ thức thời mà thôi.
Quả nhiên, Hoàng đế nhìn xuống Quốc cữu, ngón tay gõ gõ “Người hiểu trẫm đúng là chỉ có Quốc cữu.”
Quốc cữu vội cúi đầu “Phân ưu cùng Bệ hạ là bổn phận của vi thần.”
Hoàng đế phất tay áo “Chuyện này cứ dựa theo lời Quốc cữu mà làm đi.”
“Bệ hạ anh minh!”