Lúc đầu, Đỗ Từ còn không quá để ý, thế nhưng bây giờ vừa thấy người này, y liền có cảm giác không ổn. Đây có lẽ chính là người đêm hôm đến thuê phòng mà Đậu Đinh đã nói, quả nhiên không phải hạng tốt lành gì!
Đỗ Từ quay phắt người lại xỏ giày rồi đóng cửa phòng đi về phía cuối hành lang, mở cánh cửa sổ nhìn ra chuồng ngựa.
Lúc này, mấy phòng đằng sau người nam nhân cao to cũng lục đục mở ra. Từ phó tướng nhỏ giọng hỏi “Tướng quân, hai người vừa nãy…”
Bọn họ ở trong phòng cũng nghe được tiếng địa phương của hai chủ tớ nhà Đỗ Từ, cho nên rất nhanh liền nhớ tới suy đoán của Thích Nam Kha, chỉ là… Thật sự có chuyện trùng hợp như thế sao?
Thích Nam Kha híp mắt nhìn bóng lưng trước cửa sổ, lạnh lùng nói “Đi tra xem.”
Chu phó tướng ôm quyền cúi đầu “Vâng.”
Lúc tối, sau khi rửa ráy xong Chu phó tướng đã thay sang một bộ bố y tầm thường, trên lưng quấn một tấm da hổ, cạnh hông giắt một mảnh đuôi cáo, còn cổ thì quấn một vòng lông chồn trắng, nhìn rất giống trang phục của một người tự đi săn. Chu phó tướng vuốt chòm râu quai nón, chậm chạm đi đến trước cửa sổ nhìn, lớn giọng nói “Hừ, thời tiết hanh khô cũng không biết đường phân phó thêm vài người trông coi, nhà quê đúng là nhà quê mà!”
Đỗ Từ đang nhìn người bên dưới vội vàng dập lửa, nghe thế thì không khỏi liếc sang nhìn đối phương một cái, rồi lặng lẽ nhích qua bên nhường chỗ.
Chu phó tướng lần thứ hai lên tiếng “Người anh em, mặc ít thế cẩn thận cảm lạnh đấy.”
Đỗ Từ kéo chặt vạt áo, cúi đầu đáp “Đa tạ đã quan tâm, không đáng ngại.”
Chu phó tướng nghe khẩu âm không được tự nhiên, thầm nghĩ: Mẹ kiếp! Không phải gặp được thật đó chứ? Đúng là trời giúp ta mà!
Chu phó tướng đánh giá vóc người và cách ăn mặc của người nam nhân trẻ tuổi: Áo trong vừa nhìn liền biết là chất lượng hảo hạng, tuyệt đối không phải loại mà người dân bình thường có thể sử dụng, giày đen thêu hình mây bay sóng cuộn được viền bằng chỉ vàng rất mảnh, vốn dĩ dưới hoàn cảnh tranh tối tranh sáng đã cực kì thu hút sự chú ý của người khác, lúc này ánh lửa hừng hực từ ngoài cửa sổ hắt vào, càng khiến cho lớp chỉ vàng kia như phát ra lớp óng ánh nhàn nhạt.
Cách ăn mặc này, cộng thêm bên người có nô bộc, Chu phó tướng thầm kết luận, đang tính quay người đi báo cáo kết quả cho Tướng quân nhà mình thì lỗ tai đột nhiên giật khẽ.
“Cẩn thận!” Chu phó tướng phản ứng nhanh nhạy, một phát kéo người tránh sang bên cạnh cửa sổ. Ngay lập tức, một mũi tên mang theo mồi lửa vụt qua mặt bọn họ, cắm xuống sàn nhà khiến cho sàn nhà mỏng manh cháy vụt lên.
“Chết tiệt, trên mũi tên còn có dầu hỏa!” Chu phó tướng hít hít mũi, hô lên, lôi Đỗ Từ chạy đi.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì, buông ta ra!” Đỗ Từ hoảng sợ, giãy giụa nói “Người của ta vẫn còn ở bên dưới! Đậu Đinh!”
“Chuồng ngựa bị người phóng hỏa!” Chu phó tướng hô lên “Mục đích của đối phương là cả trạm dịch, đi mau!”
“Tên nào lại dám to gan tày trời như thế?” Đỗ Từ trước nay chưa từng ra khỏi Vương thành, nghe thế thì có chút ngạc nhiên “Ngay dưới chân thiên tử mà bọn chúng, bọn chúng…”
“Hừ!” Chu phó tướng cảm thấy tên nhóc này thật thú vị, nhưng như thế lại khá đúng với vị Tiểu Vương gia ngây thơ đơn thuần trong truyền thuyết “Dưới chân thiên tử chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Nhân tiện đang có bất mãn với “thiên tử”, Chu phó tướng cười khẩy “Thiên tử cũng đâu phải thần? Làm sao ông ta biết hết tất cả?”
Đỗ Từ trợn to hai mắt. Đúng lúc này, Thích Nam Kha và Từ phó tướng chạy tới. Hành lí của bọn họ không nhiều lắm, Từ phó tướng đã cầm luôn cả đồ cho Chu phó tướng, cho nên ba người trực tiếp kéo Đỗ Từ xuống dưới lầu.
Đỗ Từ không thấy bóng dáng của Đậu Đinh đâu nữa thì cuống cuồng dùng tiếng Thục Thế hô lên “Buông tay! Ôi ôi hành lí của ta! Ta phải lấy hành lí của ta!”
“Mạng quan trọng hay hành lí quan trọng?” Chu phó tướng nhíu mày “Tên nhóc này sao không hiểu chuyện gì hết vậy?”
“Không được! Hành lí của ta!” Đỗ Từ giống như một con gà con trong tay Chu phó tướng, giãy thế nào cũng vô dụng. Y tuyệt vọng nói “Bên trong có thứ rất quan trọng! Ngươi, ngươi… Đậu Đinh! Đậu Đinh! Ngươi ở đâu?”
Thích Nam Kha ném bao hành lí của mình cho Từ phó tướng, xách Đỗ Từ quay lại lên lầu.
Lúc này, sàn nhà đã bị lửa đốt cháy hơn nửa, khách trọ ai nấy đều hú hét bỏ chạy, chỗ chưa bị cháy thì vương vãi nào tất, nào cột tóc, nào dây đai, thậm chí còn có cả mấy bao hành lí nhỏ.
Có người nhân lúc này đi hôi của, khom người che mũi vơ vét tiền bạc trong bao. Đỗ Từ thấy thế thì trợn mắt lên quát “Ngươi đang làm gì đấy?”
Thích Nam Kha chỉ quay đầu nhìn thoáng qua rồi thờ ơ túm Đỗ Từ lao thẳng về phía phòng trọ, đẩy người vào trong, ý bảo mau thu dọn!
Đỗ Từ xoa cánh tay bị kéo đau, ấm ức lẩm bẩm “Đồ thô bạo…”
Tuy miệng lải nhải, nhưng chân tay Đỗ Từ cũng rất nhanh nhẹn, hai ba cái đã vơ xong hành lí khoác lên lưng. Thích Nam Kha để ý thấy Đỗ Từ giống như có nhét một cây sáo nhỏ màu trắng vào bao.
Hai người đang định ra ngoài xuống lầu thì phát hiện, ngọn lửa đã cuốn tới như một con rắn tham ăn. Sàn nhà bị sụp đổ, cầu thang không còn. Đỗ Từ sặc khói đến chảy cả nước mắt, mặt mũi nhăn nhó, sợ hãi nói “Vị đại ca này, bây giờ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Chút chuyện nhỏ sao làm khó được Thích Nam Kha? Chỉ thấy hắn bình thản lôi Đỗ Từ đến trước cửa sổ nhìn ra cửa sau của trạm dịch. Lúc này có rất nhiều khách trọ đang tụ tập ở đây, bao gồm cả Từ phó tướng và Chu phó tướng.
Thấy trên cửa sổ có người, tất cả hoảng loạn hô lên. Từ phó tướng buông hành lí chạy tới dưới cửa “Tướng… Thiếu gia!”
Thích Nam Kha phất tay, Từ phó tướng hiểu ý nhanh chóng tránh ra. Đỗ Từ há hốc miệng hỏi “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Thích Nam Kha trực tiếp khiêng y vất lên bệ cửa sổ. Đỗ Từ nằm sấp ôm lấy khung cửa, gào thét như lợn bị chọc tiết “Ta không nhảy! Ta nhảy thì còn gì là mạng nữa! Ta không nhảy! Đồ thô bạo nhà ngươi không thể dùng cách khác sao! Đừng có chạm vào ông! Mau mang chăn trải giường ra đây!”
Đỗ Từ muốn dùng chăn trải giường để buộc thành một sợi dây dài, sau đó men theo sợi dây tụt xuống. Thế nhưng Thích Nam Kha chỉ trừng mắt nhìn y, rồi nắm lấy cổ áo đối phương, hai chân đạp lên thành cửa sổ nhảy xuống.
“A…!”
Một chữ “a” còn chưa dứt, bọn họ đã vững vàng tiếp đất. Đỗ Từ hai mắt nhắm chặt, miệng thì ngoác ra, mãi y mới dám ti hí con mắt.
Mọi người vỗ tay khen ngợi không ngớt, cứ như vừa xem một màn biểu diễn tuyệt vời.
Đỗ Từ “…”
Người xung quanh còn đang ra sức dập lửa, Đỗ Từ thấy thế thì cũng không rảnh kêu nữa mà ngay lập tức vén tay áo muốn cùng đi cứu hỏa.
Thế nhưng Thích Nam Kha lại nắm chặt tay y, đôi mắt màu tro bị ánh lửa hừng hực chiếu vào giống như biến thành một màu sắc kỳ dị khác cứ nhìn y chằm chằm.
Đỗ Từ vỗ đầu, sửa sang lại quần áo rồi chắp tay hành lễ, dùng thứ tiếng Đại Thịnh méo mó của mình nói “Đa tạ vị đại ca này đã trượng nghĩa cứu giúp, sau này nếu có gì khó khăn có thể đến dưới cây hông cạnh Đỗ phủ ở mạn cảng bắc của Vĩnh Ca tìm một người tên là Trung Bách thì sẽ được giúp đỡ.”
Dứt lời, y lại sờ soạng lôi ra một túi tiền căng đầy, nhìn cũng không thèm nhìn đã nhét thẳng vào trong tay Thích Nam Kha với vẻ mặt “thưởng cho ngươi”.
Từ phó tướng ở cạnh không khỏi nghiến răng: Đây tuyệt đối là Đỗ Từ không sai, thế nhưng đối phương có phải hơi ngốc quá mức rồi không?
Vừa gặp mặt người lạ đã khai gốc gác của mình ra, báo tên Đỗ phủ, lại còn phóng khoáng đến mức chưa nhìn đã thưởng tiền, nếu như là thưởng hết, vậy đoạn đường phía sau bọn họ phải làm sao? Hít không khí để sống à?