Thành Đô Hạ nằm dưới chân ngọn núi Thiên Đô, năm qua tháng lại mà dần hình thành một tòa thành. Trong thành chủ yếu là người thân hoặc người hầu của các đệ tử trên núi Thiên Đô sinh sống, đương nhiên cũng có một số là đệ tử núi Thiên Đô từ bỏ tu hành lưu lại đây.
Thành Đô Hạ này có hình bán nguyệt, nằm bao quanh hạ viện của ngọn núi này.
Khoảng thời gian này thường có nhóm đệ tử Hạ viện núi Thiên Đô rời núi, vì vậy mà quán xá và thanh lâu trong thành đều chật kín khách.
Trâm Hoa quán cũng trong tình trạng đó, đêm này toàn bộ nơi đây đã được một vị Trì Phi Long bao trọn.
Rượu chè, tiên quả, cô nương nườm nượp ra ra vào vào.
Bên trong mơ hồ truyền ra tiếng ca và nhạc đệm, nhìn ra được là lúc hưng phấn nhất.
Những cô nương trong này dù không tu hành nhưng đã kinh qua không biết bao nhiêu tràng cảnh, vậy mà cũng cảm thấy cảnh tượng tối nay thật là hiếm có được.
Bởi vì lần này Trì Phi Long mời đám đệ tử Hạ viện xuống núi đã gọi hết tất cả những cô nương đầu bảng đến. Đương nhiên mục đích chính của y là nhằm mở rộng mối quan hệ. Dù sao người tu hành tuy có thọ nguyên dài dòng nhưng cũng không thiếu tai kiếp, không nhiều người đi được đến điểm cuối thọ nguyên của mình, không ai đảm bảo tương lai mình không cần đến người khác trợ giúp!
Trong đại sảnh, các cô nương có thể bắt gặp cảnh tượng khách khứa vỗ bàn hất tung đôi đũa bay lên. Sau đó trong luồng sáng trắng lóe lên đó, đôi đũa đã hóa thành hai mỹ nhân yểu điệu bước xuống bàn, đi vào hội trường nhảy múa.
Cũng có vị khách khác xoay vò rượu trên bàn. Vò rượu cũng biến thành một tráng hán mặc áo đen nhảy xuống bàn, phanh bụng làm trống, đánh ra từng tràng trống đệm cùng nhảy múa với hai mỹ nhân kia.
Cũng có vị khách khác vỗ lên mặt bàn trước người. Bàn kia nảy lên, biến thành một con chó vàng to lớn giữa không trung. Con chó quấn quanh mọi người, gâu gâu sủa vang.
“Ha ha ha…”
“Hay!”
“Huyễn pháp của chư vị đều tuyệt diệu cả. Gần đây tại hạ cũng có thành tựu, nguyện bày tiểu thuật trợ hứng!” Ngươi kia nói xong, lấy một cái kéo cùng một tờ giấy trắng từ trong tay áo ra, vung kéo cắt một vòng ra một miếng giấy tròn rồi vung lên trên trần nhà. Miếng giấy tròn bay lên mái hiên, hóa thành một vầng trăng sáng.
“Chỉ mỗi vầng trăng sáng này thôi thì chưa đủ a!” Một người khác cười nói.
“Không vội, không vội, ngươi xem, đến rồi, Nguyệt Cung tiên tử, xin mời xuống đây.”
Người đó vừa nói xong, có vài chấm đen từ mặt trăng kia lập tức bay xuống, càng lúc càng lớn. Từ nhỏ bằng một dấu chấm đến dần biến to ra, biến thành bảy cô cung nữ, mỗi cô mặc một bộ váy áo với đủ màu sắc khác nhau.
Bảy cung nữ, mỗi cô cầm một loại nhạc cụ khác nhau như đàn tỳ bà, tiêu, sáo, sênh, đàn tranh, đàn hạc, đàn tam thập lục. Tiếng nhạc của các cô nương khác đã ngừng lại, chỉ còn tiếng nhạc của bảy cung nữ đang bay lượn giữa không trung mà thôi.
Bọn họ có thể trình diễn hoàn hảo như vậy cho thấy pháp thuật của người thi pháp không chỉ tinh tế mà còn phải là một nhã sĩ tinh thông thanh nhạc nữa.
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía vị tu sĩ anh tuấn tiêu sái đang ngồi bên cạnh ghế chủ vị. Lúc này y đang mỉm cười khẽ, ngón tay gõ gõ nhẹ lên mặt bàn như thể mỗi ngón tay đang điều khiển hành động của một người.
Điểm huyền diệu ở thuật huyễn hóa này nằm ở tầng huyễn hóa cấp thứ hai, ảo ảnh trong ảo ảnh, nhiều người như vậy, mỗi người lại cầm một loại nhạc cụ khác nhau tạo ra âm thanh khác nhau. Ảo ảnh kết hợp với âm thanh, lại nhiều người nữa quả thật rất khó, đòi hỏi vận dụng thuật huyễn hóa tinh diệu hơn bình thường rất nhiều.
Ngay cả ánh mắt của Trì Phi Long cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Người này tên là Hứa Nhã Quân, xuất thân từ một thế gia tu hành, tu luyện phép thuật từ nhỏ, đồng thời còn học tập cầm kỳ thi họa. Trong Hạ viện cũng được chúng đệ tử vây quanh, chỉ thua kém Trì Phi Long mà thôi.
Tiệc rượu giữa những người tu hành đạt đến cao trào vào lúc trình diễn pháp thuật, sau đó lại dần trầm tĩnh xuống.
Đột nhiên có một người cất tiếng hỏi với giọng nói đặc sệt mùi rượu: “Nhã Quân sư huynh, hôm nay chúng ta xuống núi, vốn là ngày mà mọi người nên vui vẻ nhưng ta vẫn không kìm lòng được muốn hỏi một chuyện.”
Các cô nương nơi này vẫn đang tiếp rượu, tiếp trái cây hoặc bóp chân cho khách. Thậm chí đâu đó còn có những người nửa nằm nửa ngồi quấn quít lấy nhau. Nhìn như mọi người không chú ý tới nhưng thực chất ai cũng nghe thấy lời hỏi này.
Hứa Nhã Quân cũng đã có vẻ lờ đờ, đưa mắt nhìn qua người vừa hỏi kia, rồi mới đáp: “Có chuyện gì, ngươi nói xem?”
“Một tiểu huynh đệ của ta tên là Lương Đạo Tử, nghe nói đã đắc tội với sư huynh?”
Người này tựa như mượn rượu mà hỏi có tên là Triệu Phụ Vân, là một trong những tu sĩ Huyền Quang rời núi lần này. Chỉ là hắn cũng không tham gia biểu diễn huyễn hóa thuật góp vui trong tràng cuộc vừa rồi.
Huyễn Hóa thuật bao gồm huyễn và hóa, từ đó có thể nhìn ra được rất nhiều thứ đặc trưng về người tu hành thuật này. Có người thích thể hiện, cũng có người không thích.
Chẳng qua trong ấn tượng của Trì Phi Long, lúc Triệu Phụ Vân này xuống núi làm việc quả thật cũng có vài ngươi đi theo, tu hành pháp thuật không tệ, còn cụ thể hơn nữa thì y không biết bởi chưa từng giao thủ với hắn qua.
Ở trên núi, Triệu Phụ Vân này không phải là người nổi danh, trong ấn tượng của y thì hắn chỉ luôn đọc sách hoặc một mình tu luyện, hoặc thỉnh thoảng xuống núi làm nhiệm vụ tông môn. Nhưng hiển nhiên danh tiếng không tệ, nếu không y cũng sẽ không được Trì Phi Long mời đến tham gia tiệc rượu.
“A, Lương Đạo Tử, hắn là tiểu huynh đệ của ngươi à?” Hứa Nhã Quân tựa hồ đã tỉnh táo lại đôi chút.
Lương Đạo Tử nhập môn trễ hơn y vài năm, cho nên tu vi cũng không thể sánh với y. Những đệ tử nhập môn muộn, tu vi lại không cao thường đi theo các sư huynh, sư tỷ xuống núi làm nhiệm vụ tông môn, như vậy sẽ học được không ít.
Cho nên thường thì sau lưng một tu sĩ Huyền Quang cao giai sẽ có một vài sư đệ sư muội mới nhập môn theo sau.
Hứa Nhã Quân ợ một hơi, thò ngón tay chỉ chỉ vào Triệu Phụ Vân nói: “Tiểu huynh đệ của ngươi quá vô lễ, sau này, ợ… phải dạy dỗ hắn cho tốt…”
“Dạy cho hắn biết thế nào là tôn kính sư huynh…”
Mọi người nghe được những lời này đã hiểu ra giữa hai người này nảy sinh mẫu thuẫn, có người thầm lo lắng cho Triệu Phụ Vân. Tính cách của Hứa Nhã Quân thế nào tất cả mọi người đều biết, đừng nhìn y tiêu sái anh tuấn là thế nhưng kỳ thật lại nhỏ nhen, có thù tất báo.
“Thế nhưng, gần đây tiểu huynh đệ ta đã mất tích, nghe nói Nhã Quân sư huynh đã từng triệu kiến hắn tại bãi câu bên sông Dương Lăng?” Triệu Phụ Vân cả gan hỏi.
“Triệu Phụ Vân, ý ngươi là gì?” Vẻ mặt của Hứa Nhã Quân nghiêm lại, cả người bình tĩnh, hai mắt nheo lại nhìn Triệu Phụ Vân chằm chằm hỏi: “Ý ngươi là ta giết hắn? Thế nào, ngươi định ra mặt thay hắn?”
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, ngay cả chủ nhân buổi tiệc rượu là Trì Phi Long cũng chỉ bê chén rượu nhìn hai người Hứa Nhã Quân và Triệu Phụ Vân.
Triệu Phụ Vân cũng nhìn Hứa Nhã Quân, một lúc sau mới cúi đầu nói: “Nếu sư huynh ngươi không giết hắn, vậy hắn đi đâu?”
“Ha ha, không khéo đã rơi xuống sông làm mồi cho thủy quái rồi cũng nên.” Hứa Nhã Quân cười một tiếng mang đầy vẻ khinh miệt.
Triệu Phụ Vân nhìn chén rượu, không nói thêm gì nữa. Những người khác mới tranh thủ lên tiếng: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà, việc nhỏ, việc nhỏ…”
“Uống tiếp, uống tiếp nào…”
Lại có người nói: “Triệu Phụ Vân, tốt nhất ngươi nên báo việc này lên viện, để viện tiến hành tra xét. Chúng ta chỉ là đệ tử Hạ viện, không đảm đương chức vụ gì trong viện, làm gì có tư cách tra xét những chuyện này a, cứ theo quy củ mà làm đi.”
Triệu Phụ Vân vội nói đồng ý, lại rót thêm một chén rượu kính mọi người, rồi nói với Trì Phi Long rằng mình đã uống quá nhiều, không uống thêm nổi nữa nên rời đi trước.
Trì Phi Long biết hắn đã bị mất mặt nên không muốn ở đây thêm, cũng không níu kéo hắn ở lại. Chỉ là trong lòng y không khỏi nghĩ thầm bình thường Triệu Phụ Vân này cũng biết tiến biết thoái, làm sao lúc say lên lại dám gây sự với cả Hứa Nhã Quân?
Bọn họ tiếp tục uống đến nửa đêm mới tan. Ngày hôm sau, Hứa Nhã Quân rời khỏi giường, nhớ tới chuyện tối qua bèn để cho người tra xem Triệu Phụ Vân đang ở đâu, mới nhận được đáp án hắn vậy mà đã rời đi ngay trong đêm.
Y cưỡi giễu một tiếng, thầm nghĩ sau này có rất nhiều cơ hội, nhất định phải để hắn quỳ xuống nhận lỗi.
Y nghỉ ngơi thêm một ngày nữa mới ngồi lên xe ngựa, thong thả lên đường.
Những năm gần đây núi Thiên Đô và nước Đại Chu đã đạt thành hợp tác. Núi Thiên Đô thường có những đệ tử Huyền Quang xuống các địa phương nước Đại Chu giáo dụ, dẫn dắt những đứa trẻ có linh tính cách nhận thức và đề phòng cơ bản, cách đối phó với yêu quỷ cũng như còn bảo vệ trưởng quan khu vực bị yêu quỷ xâm hại.
Ban đầu những tu sĩ Huyền Quang này xuống núi đều tự do đi lại, hàng yêu trừ ma, kết giao bằng hữu đều là tùy duyên. Hiện tại bọn họ lại bị phân công đến những nơi cố định, hoạt động cũng bị quản chế lại.
Lệnh của sơn môn, đương nhiên không thể không nghe theo.
Lần này thông qua vài mối quan hệ, y đã được phân công đến trấn thủ một quận giàu có nên tâm tình không tệ.
Một đường đi, gặp thành ghé thành, gặp điếm ghé điếm, hiếm khi đi đêm, thậm chí nếu đụng phải thanh lâu cũng phải nấn ná tá túc trong đó một phen.
Ngày này, y ghé vào một khách sạn, ngồi đả tọa xong rồi đi ngủ thì chợt có cảm giác nguy hiểm. Đến khi y muốn tỉnh dậy đã phát hiện bản thân vậy mà như bị thứ gì đó khống chế không cách nào động đậy được.
Y chỉ nhìn thấy trước mắt mình tối đen, cả người như bị một người to lớn và nặng nề đè lên.
Đúng lúc này, y quay đầu nhìn qua một bên thì thấy có ai đó lách qua khe cửa sổ chui vào.
Là một nữ tử mặc cung trang, mặt mày trong trẻo, quần áo và búi tóc đều vô cùng chi tiết, sinh động như thật.
Nữ tử này cực kỳ giống những cung nữ diễn tấu nhạc cụ mà y từng biến ảo ra, chỉ là lần này nàng ta cầm theo không phải là nhạc cụ mà đổi thành một thanh đoản kiếm.
Nàng từng bước đi tới.
Đây là hình nhân giấy, một loại thuật huyễn hóa mà y cực thiện, làm sao không phát hiện ra được?
Đối phương mang theo lợi khí mà đến, sát cơ trùng trùng.
Chỉ là lúc này y đang bị một lực cực đại đè ép.
Y biết rất rõ, dân gian thường gọi đạo pháp thuật đang đè ép mình là bóng đè.
Bóng đè chỉ là tên gọi chung, có rất nhiều phương thức thi triển trong đó bóng đè là phương thức thô thiển nhất. Dân gian không hiểu rõ nên chỉ gọi là bóng đè nhưng giới tu hành có tên chính xác - Nghi Trấn pháp.
Y thầm cảm thấy lo lắng, nhưng cũng chưa tới mức rối trí. Bởi trong những năm tu tập cũng có đạo sư trong tu đường dạy cách đối phó với phép này, mà y là một trong những đệ tử Huyền Quang ưu tú nhất Hạ viện nên đương nhiên đã từng học qua cách đối phó này.
Cách đối phó tốt nhất chính là dùng “thần pháp”.
Thần pháp chính là quán tưởng một vị “thần linh” nhập vào thần thể và thần hồn của mình, từ đó kết hợp tâm linh và ý niệm phóng ra sức mạnh phá vỡ bóng đè.
Y tu luyện pháp môn quán tưởng có tên là “Xích Viêm Thần Quân Trú Thân pháp”.
“Xích Viêm lưu hỏa, Thần Quân thường tại, thỉnh trú tâm ta…”
Y ngưng thần quán tưởng, tụng niệm chú pháp, trong lòng có một lực lượng nóng bỏng theo tiếng niệm pháp mà trào dâng, phóng về phía bóng tối nặng nề đang đè chặt lên người y.
Chỉ trong chốc lát, cả vùng tăm tối như bị đốt cháy. Trong ánh lửa, y còn thoáng nhìn thấy bóng một người to lớn có gương mặt cứng đờ, lạnh lẽo như một pho tượng, vô cùng nặng nề không thể đẩy đi được.
Y lập tức hiểu đây là có người thi pháp hại mình.
“Phá!”
Tiếng thét vang từ trong tâm linh vọng ra, viêm hỏa vô hình tuôn ra. Dưới hợp lực giữa pháp niệm của y cùng thần tính của Xích Viêm Thần Quân, cuối cùng cũng đẩy được tượng đá kia ra.
Nữ tử mặc cung trang tới gần giường y nằm cũng bị ngọn lửa vô hình đốt cháy thành tro.
Y thầm vui vẻ, chỉ là khi phép cũ vừa hết, phép mới chưa hình thành thì y đã nhìn thấy một vệt sáng đỏ đâm xuống, còn chưa kịp phản ứng gì thì ánh sáng này đã xuyên qua lông mày y.
Cả người y vừa mới ngồi dậy lại lập tức ngã xuống, đồng tử mắt nhanh chóng giãn ra, linh hồn trong cơ thể yên lặng rên lên rồi dần tán đi mất.
Dị tượng trong căn phòng này biến mất.
Ở trong một gian nhà khác cách đó không xa, bên trong có một cái bàn, bốn góc bàn là bốn pho tượng sơn thần. Bốn pho tượng này được Triệu Phụ Vân tự tay tạc từ mấy tảng đá quanh núi mà thành, lại dùng bí pháp gia trì kết hợp với Thạch Tượng ấn khổ luyện mấy năm hợp thành Ngũ Phương Trấn Ma trận.
Trận này chủ yếu nhằm dẫn dắt linh vận của ngọn núi nơi này đến gia trì thạch ấn Trấn Ma ở trung tâm, nhắm gia tăng uy lực ấn lên.
Giữa trận có đặt một con rối, giữa trán con rối còn đang cắm một cây kim châm đỏ.
Hắn đưa hai ngón tay mảnh khảnh rút cây kim ra, bỏ vào trong chiếc túi treo bên hông, lại cúi người nhặt lên một cái ấn bằng đá nhỏ bên cạnh con rối kia, nhìn qua một lượt.
Mặt trên ấn đá này có vết lửa cháy sém, dưới đáy và bên rìa cạnh đã bị hun đen và nứt nẻ.
Phù chú khắc lên đó cũng đã bị hư hỏng nặng.
Triệu Phụ Vân biết kiện pháp khí do mình tế luyện này đã bị hủy hoại.
Hắn di di trán. Mới vừa rồi thi pháp, hắn cũng bị lửa Xích Viêm Thần Quân lan đến một chút, đầu có hơi đau rát.
Nhưng hắn không hối hận. Giết chết một đệ tử Huyền Quang nằm ở thứ hạng đầu núi Thiên Đô mà chỉ tổn thất một kiện pháp khí trấn ma và bị thương nhẹ đã đáng được khoe khoang khắp nơi rồi.
Mấy ngày vừa qua, hắn một đường thu thập tóc cùng vài vật phẩm mà Hứa Nhã Quân đánh rơi, kết hợp chúng lại với nhau làm thành con rối này.
Sau đó hắn lại kết hợp Giá Mộng, Sơn Trấn, Yểm Sát vào nhau để giết y.
Hắn cuốn khăn trải bàn lên, gói hết mọi thứ trên bàn lại rồi lặng lẽ rời đi.
Chủ nhân gian phòng nay không hề biết đã có người mượn gian phòng này của mình, để giết chết một người khác.
Ở gian phòng khách sạn bên kia, đến sáng ngày hôm sau vẫn không thấy ai ra ngoài, tiểu nhị bèn gõ cửa đi vào, mới phát hiện thấy có một người nằm chết trên giường.
Triệu Phụ Vân ném mấy miếng Sơn Thần ấn khắc tạm của mình xuống ngọn núi gần đó, đốt con rối đi, rồi một đường đi thẳng đến nơi được phân công làm giáo dụ.
Hắn phải nhanh chóng đi tới đó, nếu không đến nơi đúng thời gian quy định chắc chắn sẽ bị bên trên biết được, e là sẽ bị hoài nghi mất.
Hắn đã suy tính rất lâu, mới quyết định giết chết Hứa Nhã Quân.
Lương Đạo Tử đi theo hắn làm nhiệm vụ từ lâu, sau khi y biến mất, mấy người khác có tìm đến hắn nói có thể Lương Đạo Tử đã bị Hứa Nhã Quân giết chết.
Thế là hắn thi pháp chiêu hồn y, lại không chiêu được. Đây là y đã bị đối phương diệt hồn!
Hắn bắt đầu điều tra hành tung của Hứa Nhã Quân, phát hiện thời điểm Lương Đạo Tử mất tích thì Hứa Nhã Quân đang câu cá.
Có người nhìn thấy Lương Đạo Tử bị thủ hạ Hứa Nhã Quân dẫn vào chỗ bãi câu của Hứa Nhã Quân, nhưng không ai thấy y trở về.
Hắn đã đề cập chuyện này với viện, nhưng trong viện lấy cớ rằng không có chứng cứ rõ ràng nên không thể điều tra Hứa Nhã Quân.
Vì vậy hắn đành dựa theo cách của mình.
Về phần mấy ngày nay bản thân hắn im lặng không lên tiếng gì, khó tránh bị thủ hạ hiểu lầm. Nhưng đành mặc kệ vậy! Hắn có thể hiểu, làm cấp trên lại không bảo vệ được thủ hạ mình sẽ khó mà khiến người khác không cách lòng được.
Nhưng sau này bọn họ sẽ hiểu, lúc bọn họ cầu hắn trả thù cho Lương Đạo Tử, hắn không đồng ý là có lý do.
Triệu Phụ Vân một đường đi đến thành Vụ Trạch mà không gặp bất cứ trở ngại nào, vừa kịp đúng thời gian quy định.
Hắn không khỏi thầm cảm thán, bản thân hắn vậy mà đã đến thế giới này đã hơn hai mươi năm. Mười năm đầu là con thứ trong Triệu gia, hắn vừa sinh ra đã có ký ức riêng nên cũng muốn mẫu thân sinh ra mình có địa vị tốt hơn, hoặc ít nhất có thể xoa dịu tâm tình hậm hực của bà xuống, nên đã cố hết sức lấy lòng người trong Triệu gia.
Nhưng mà, rốt cuộc mẹ ruột hắn cũng vẫn chán chường mà buông tay. Hai năm đó, hắn mới thật sự cảm nhận được con người lạnh lẽo vô tình thế nào, cảm nhận được thế giới này chán chường và đáng tuyệt vọng thế nào.
Cũng vào lúc đó, chị gái của mẹ hắn là Vân Ỷ Thanh mới tìm tới đón hắn đi, gửi hắn đến núi Thiên Đô tu hành. Cứ thế, hắn đã tu hành ở trên núi được hơn mười năm.
Hắn không sợ hãi, cũng không hưng phấn, chỉ có cẩn thận hơn. Bởi hắn không chỉ phải sống cho mình, cho nên không thể chết ở bên ngoài được. Hắn còn cần phải trở về Triệu gia, tìm người Triệu gia, bắt họ phải trả một cái giá thật đắt.
Người phụ nữ kia đã phải chịu bao nhiêu ấm ức và khổ sở, hắn phải giúp bà báo thù, phải giúp bà thực hiện những tâm nguyện mà bà chưa thực hiện được! Dù bà đã không còn thấy được, nhưng những người kia vẫn còn đang ở đó!