Triệu Phụ Vân từ chối không tham gia bữa tiệc thết đãi khiến cả đám người đã chuẩn bị kỹ càng kia nghi hoặc không thôi, còn có cả một loại phẫn nộ khó hiểu.
Tỉ mỉ bàn bạc cả đêm, chuẩn bị kỹ càng yến tiệc, nghĩ ra đủ tình huống đối phó, không ngờ đối phương lại một ngụm từ chối không đến.
Dù là Âm Vô Thọ vẫn luôn khuyên nhủ Lê Hắc Bì phải tỉnh táo cũng không nhịn được mà buột miệng chửi: "xxx đệ tử núi Thiên Đô thì giỏi lắm à? Xem thường tu sĩ nơi hoang dã chúng ta sao? Chọc tức ta, ta luyện ngươi thành thi khôi...."
Nhưng mà Triệu Phụ Vân không đến, bọn họ cũng hết cách, chỉ biết tức giận một phen rồi dằn cơn giận này trong lòng, chờ có cơ hội sẽ báo đáp.
Về phần Huyện lệnh Chu Bồ Nghĩa cũng không tham gia. Bởi lúc mời Triệu Phụ Vân. bọn họ cũng mời ông ta. Nghe nói Triệu Phụ Vân sẽ đi, ông ta mới nhận lời đi.
Chẳng qua ông ta cũng sợ hãi nên trước khi đi đã ghé qua chỗ ở của Triệu Phụ Vân, cùng đi chung với hắn. Nghe Triệu Phụ Vân nói không đi, đương nhiên ông ta cũng không dám đi, chỉ bảo mình đột nhiên đau bụng không đi nổi.
......
Kể từ đêm mưa to đó, huyện Vụ Trạch đã chuyển nắng, dường như mùa mưa ở Nam Lăng đã qua rồi.
Triệu Phụ Vân vẫn ngày ngày hoàn thành công khóa tu hành của mình trong viện, tụng niệm một lần Xích Viêm thần chú, tế ra một ngọn đèn.
Sau đó lại đọc sách tu pháp.
Hắn ở đạo tràng, tập trung chủ yếu vào tu luyện Đao Binh quyết và Ngự Châm thuật.
Đao Binh quyết là dùng bản thân làm vật chứa, thu nhập ý chí trời đất thành ý chí của bản thân, sau đó lại khiến mục tiêu thay đổi theo ý chí của bản thân mình.
Đao Binh quyết là cơ sở, cũng là một bộ khung, có thể lấp rất nhiều loại pháp thuật vào bên trong.
Lời dạo đầu của Đao Binh quyết có nói: "Hết thảy pháp đều hợp lại trong lòng, làm binh đao cho ta sử dụng!"
Hiện tại hắn đang luyện Đao Binh quyết, hòa hợp với thần uy của Xích Viêm Thần Quân, lại kết hợp thêm một chữ "Đốt" làm pháp chú.
Bản thân hắn tế luyện tượng thần Xích Viêm Thần Quân nên dễ dàng cảm ứng được thần uy của Xích Viêm Thần Quân, lại dùng Xích Quân làm cơ sở lập nên đạo tràng.
Hắn có thể cảm nhận được một loại ý hỏa diễm khô nóng.
Hắn ngồi trong nội đường, ngoài sân còn cắm một cọc gỗ. Trên cọc gỗ treo một tấm vải đang khẽ đung đưa trong gió.
Hắn ngưng thần tĩnh khí, tay trái nắm hờ đặt bên hông, ngón tay phải khép lại làm kiếm cắm vào bên trong lòng tay trái.
Như đao kiếm trong vỏ.
Đột nhiên tay phải rút ra, như rút đao kiếm vung lên, nhắm về phía một cây cỏ trong sân. Đồng thời một âm thành hùng hậu từ lồng ngực hắn tuôn ra.
"Đốt!"
Âm thanh và kiếm chỉ vung ra, trong tích tắc này, ý chí của hắn như đại biểu cho toàn bộ đạo tràng ra mệnh lệnh.
Đạo tràng lại tương đương với một tiểu thiên địa.
Cây cỏ kia chợt bốc cháy lên.
Triệu Phụ Vân thầm mừng rỡ. Hắn luyện chú tự "Đốt" này lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa tu thành được. Chỉ có một lần từng thi triển thành công là trong mộng cảnh của Chu Bồ Nghĩa mà thôi. Bây giờ hắn đã có thể làm được trong hiện thực!
"Chẳng trách đạo sư từng nói, ai cũng cần phải lập đạo tràng. Đạo tràng là nơi an cư của thân, tâm, cũng là nơi tu hành của mỗi tu sĩ."
"Sáng tạo ra hoàn cảnh có lợi cho tu hành, sẽ trợ giúp cho việc lĩnh ngộ pháp thuật rất lớn."
Hắn cảm nhận loại pháp vận "Thiêu đốt" này, cảm nhận "thần uy" cực độ bài xích âm tà trong đó.
Dùng bản ngã thần niệm của bản thân cảm thụ, lâu dài sẽ hình thành nên một ấn ký.
Ấn ký này, được gọi là "phù lục".
Trúc Cơ cần dung hợp chân sát với huyền quang, ngưng kết một loại phù lục bản mệnh trong thân thể, từ đó hình thành một loại chất biến từ gốc rễ, đắp thành Đạo cơ.
Từ lúc hắn có được đoạn cây táo bị sét đánh, rồi điêu khắc thành tượng thần Xích Quân, đã định trước hắn có rất nhiều cơ hội lĩnh hội phương diện "Hỏa".
Cho nên hắn luyện kiện pháp khí châm Hỏa Hào đầu tiên cũng thuộc tính Hỏa, xây dựng nên đạo tràng cũng là đạo tràng Hỏa diễm.
Trong lòng hắn cũng hiểu được, sau này mình Trúc Cơ đại khái sẽ ngưng kết hạt giống phù lục trong thân thể liên quan tới hỏa diễm đấy!
Điều này cũng không có gì không tốt. Trước khi ngưng kết hạt giống phù lục, cảm ngộ càng nhiều thứ thì hạt giống phù lục càng được ngưng kết thêm huyền diệu, cũng đạt được càng nhiều thần thông.
Lại một ngày đi qua, hắn phát hiện thứ biến hóa mà mình đang đợi có lẽ tới rồi.
Bởi vì vào ngày này, có một đội hàng rong đến huyện.
Trong đội có ông chủ, tiểu nhị, tiêu sư và một số người làm, tổng cộng chừng mười tám người. Ông chủ thương đội này nhìn qua chừng hơn bốn mươi tuổi, hơi mập, trên mặt tươi cười với đầy vẻ bôn ba sương gió.
Thương đội kéo theo bảy xe hàng hóa lớn. Trong đó đều là hàng hóa sinh hoạt từ nơi khác chuyển đến, nhìn qua đều rất tinh xảo.
Từ khi huyện Vụ Trạch được nhét vào nước Đại Chu thì đã có thương đội dám đến mua bán, còn trước đó đều là tự bọn họ đi ra bên ngoài mua về cả.
Nguyên nhân là vì tập tục nơi này quá ác liệt, người tới nơi này bán đồ thường sẽ mất người mất cả của. Của bị cướp, người cũng bị bắt lại.
Mấy năm nay đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn có ít đội hàng rong ghé đến.
Thương đội tên là thương hội Đại Phong này đến đây ba ngày đã bán hết sạch hàng hóa trên xe. Nhưng sau khi bán xong hàng, bọn họ không rời đi ngay mà bắt đầu thu mua hàng hóa.
Mọi người đều biết không có chuyện đội hàng rong chở hàng đi bán mà kéo theo xe trống trở về. Bọn họ sẽ thu đặc sản địa phương này đến bán ở địa phương khác.
Huyện Vụ Trạch có hàng hóa đặc sắc gì để mang đến nơi khác bán?
Triệu Phụ Vân không rõ, nhưng hắn biết đội hàng rong này biết rõ là hàng gì.
Nằm ngoài dự kiến của Triệu Phụ Vân, bọn họ vậy mà bắt đầu thu mua cổ chủng, âm quỷ, còn thu mua mấy thứ tài liệu chỉ có Vụ Trạch mới có.
Ví dụ như độc, như một số ít tinh thạch.
Còn có một loại cây tên là Âm liễu, sống ở trong vùng nước ẩm ướt, chỉ thích bóng râm không thích ánh sáng mặt trời. Lõi cây liễu trên ba mươi năm có thể dùng là cán cờ tụ âm.
Đương nhiên bọn họ còn thu mua các loại rượu thuốc rượu trùng. Hàng hóa mua vào đủ loại, nhìn không ra mục đích của bọn họ là gì, cho nên Triệu Phụ Vân còn hoài nghi có lẽ hắn đã nghĩ lầm rồi chăng?
Mãi đến khi hắn nhìn thấy cô con gái của ông chủ thương hội.
Nàng kia chừng hai mươi mấy tuổi, Triệu Phụ Vân chắc chắn chưa từng gặp qua nàng này, nhưng chẳng biết sao vừa nhìn đã cảm thấy nàng rất quen.
Nàng ta đi ra khỏi cỗ xe ngựa, còn nhìn quanh đám người huyện Vụ Trạch đang vây xem hàng, thấy Triệu Phụ Vân cũng ở trong đám người này. Ánh mắt của hai người chạm nhau, Triệu Phụ Vân liền biết cảm giác quen thuộc kia là từ đâu rồi.
Quen thuộc không phải là vẻ ngoài của cô gái này, mà là cái loại khí chất trên người nàng, giống như của một con mèo.
Thân thể thon thả, cực kỳ giống con mèo trắng kia.
Nhất là ánh mắt của nàng, cực kỳ giống với ánh mắt con mèo trắng.
Tuy rằng chỉ vừa chạm mắt, nàng ta điềm nhiên dời mắt đi như không có chuyện gì, nhưng Triệu Phụ Vân đã thấy được điều mình muốn thấy.
Vì vậy về tới đạo tràng, hắn lôi bút mực ra, bắt đầu vẽ.
Hắn vẽ một con chim, tô vẽ toàn bộ lông chim thành một màu đen.
Khi sắc trời chuyển tối, hắn dùng kéo cắt con chim sơn ca khỏi trang giấy, đi tới cửa sổ tiền viện, mở cửa ra. Rồi hắn đóng kín cửa và cửa sổ khác lại, trở vào trong phòng, nửa ngồi dựa trên ghế mây.
Hắn nắm con chim giấy giữa hai lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại.
Trong lòng thầm nghĩ đến bộ dạng con chim sơn ca.
Trước kia để luyện tập phép huyễn hóa ra chim sơn ca, hắn đã tự tay nuôi một con từ nhỏ đến lớn, xem xét kỹ tập tính, còn chải chuốt lông vũ cho nó. Sau khi con chim đó chết đi, hắn còn tiến hành giải phẫu quan sát khung xương tạng phủ. Thậm chí hắn còn tìm một vị họa sĩ nổi danh trong thành Đô Hạ học vẽ tranh, đặc biệt là vẽ chim chóc.
"Ríu rít!"
Tiếng chim hót vang lên, Triệu Phụ Vân mở mắt, đồng thời cũng tách hai bàn tay ra. Một con chim sơn ca đầy đặn đủ lông cánh đạp nhẹ lên lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhảy giữa không trung, vỗ cánh bay ra khỏi cánh cửa sổ đang mở kia, biến mất trong bầu trời đêm.
Một chút huyền quang huyễn hóa, kí thác theo một chút ý niệm trong đầu.
Chim sơn ca bay lên không trung, xuyên qua hơn một nửa huyện Vụ Trạch, nhanh chóng bay tới chỗ thương đội hàng rong ở.
Đội thương nhân này thuê vài gian phòng ở nhưng không vào trong thị trấn, mấy con la chở hàng cũng được khỏi cởi dây buộc.
Trong đêm, trong mỗi gian phòng ở đều sáng đèn, có bóng người in lên song cửa sổ, còn có thể nghe được tiếng người trò chuyện trong phòng, có cả người dùng tiếng địa phương đùa giỡn nhau.
Chim sơn ca do Triệu Phụ Vân biến ảo lắng nghe trong chốc lát, rồi chuyền từ cành cây xuống nóc nhà, lại theo mái hiên chui vào bên trong. Vừa nhìn qua đã thấy có mấy người đang ngồi uống rượu, chỉ là động tác của bọn họ cứng ngắc, chỉ có một người không ngừng biến âm nói chuyện vô cùng sống động.
Triệu Phụ Vân lập tức hiểu ra, người này am hiểu khẩu kỹ, bắt chước giọng nói của mọi người. Mà những người cử động cứng ngắc ngồi kia đều là người giả cả.
Họ đều được huyễn hóa ra, chẳng qua người am hiểu khẩu kỹ kia phải thao túng quá nhiều cho nên cử động mấy người huyễn hóa ra mới cứng ngắc như vậy. Có điều nếu chỉ nhìn cái bóng hắt lên cửa sổ của bọn họ, căn bản không phân biệt ra được.
Hắn bay ra ngoài, đi vào gian phòng khác, có một người đang ngồi bên bàn viết viết gì đó. Đến nhìn tận mắt, hắn mới phát hiện đó cũng là người giả được huyễn hóa ra.
Bọn họ đã đi đâu?
Triệu Phụ Vân không rõ lắm. Vì vậy hắn đậu trên ngọn cây bên cạnh chờ đợi, một lúc sau thì thấy đèn tắt, người trong phòng đều đi ngủ cả.
Đợi đến lúc trời sáng, hắn phát hiện nhân khí trong gian nhà đột nhiên dồi dào.
Hắn lại chui vào mái hiên nhà lần nữa, đã thấy toàn người thật.
Trong lòng hắn có hơi nghi hoặc bèn nhìn kỹ mặt đất, phát hiện đất đều có vẻ tơi xốp.
Vì vậy hắn lập tức nghĩ tới Địa Hành thuật.
Có người có thiên phú về mặt nào đó, có thể học được vài môn độn pháp từ sớm. Ví dụ như Địa Hành thuật, cũng có thể thi triển thông qua phù lục ra được.
Nhìn mặt đất trong gian nhà này, hẳn những người kia đã dùng phù lục thi triển Địa Hành thuật, hoặc tự mình thi triển pháp thuật Địa Hành rời đi.
Hắn cũng muốn nghe xem những người này nói gì nhưng chỉ thấy sau khi trở về, mấy người này cũng không bàn chuyện gì khác, sau chốc lát thì lên giường nghỉ ngơi.
Chẳng qua Triệu Phụ Vân cũng biết, tu vi của bọn họ sẽ không thể dùng Địa Hành thuật đi dưới mắt đất quá xa được, dùng phù lục cũng tương tự như thế.
Hắn ước đoán khoảng cách, hẳn là trong núi ngoài huyện thành, họ không thể nào đi vào trong thành được. Cho nên hắn bay lên trời, bắt đầu tuần tra trong phạm vi ước đoán.
Cuối cùng hắn đã tìm đến một chỗ trong rừng, có một đống đất mới. Đất này đùn lên như nấm mồ, xốp mềm, lại mịn nhỏ như thể đất trong tổ mối vậy.
Hắn biết đất này đã bị pháp thuật luyện qua, cho nên những người kia hẳn là thi triển Địa Hành thuật đi ra từ chỗ này đấy.
Ngay khi bầu trời ló lên tia sáng đầu tiên thì chim sơn ca đã bay về tới đạo tràng của tiểu viện. Vừa chui vào cửa sổ, nó đã bốc cháy, hóa thành một đám tro tàn rơi xuống.
Mà Triệu Phụ Vân nằm đó cả đêm cũng tỉnh dậy, bắt đầu làm công khóa buổi sáng.
Ban ngày hắn đi lại khắp các ngõ nhỏ trong huyện, cảm nhận khí tức con người, quan sát tình hình sinh hoạt của con người nơi đây.
Mỗi lần đi là mỗi lần nhìn, là mỗi lần cảm thấy con người sống thật khổ.
Suốt ngày bận rộn, cố gắng được ấm no. Mấu chốt là bận rộn, cố gắng như vậy nhưng bọn họ vẫn khó có thể ấm no được.
Hắn nhìn thấy rất nhiều người ăn mặc rách rưới, trẻ nhỏ mặc quần manh áo rách, thậm chí có rất nhiều người lớn không mang giày. Cho dù là những người dưỡng cổ nuôi âm hay có pháp thuật cũng không được sống thoải mái, ăn mặc dùng đều cực kỳ bình thường đơn giản.
Bọn họ như trùng trĩ trong núi hoang, khó nhọc mà sống sót.
Hắn đi qua rất nhiều nhà ở, có đôi khi còn đứng lại, lẳng lặng nghe một chút, có thể nghe được một vài nhà có tiếng cổ trùng kêu to.
Ngươi nơi này dưỡng cổ như thể là một hoạt động sinh hoạt thông thường.
Hơn nữa cũng không rõ là tập tục được lưu truyền từ lúc nào, mà người nơi này rất thích dùng phế trùng không dưỡng được ngâm rượu uống.
Đương nhiên cũng có vài nơi lập linh đường, dưỡng tiểu quỷ nữa, đó đều là những pháp thuật bàng môn tả đạo mà đệ tử Huyền Môn coi thường không thèm tu.
Nhưng mà nơi này lại đi theo con đường riêng. Hơn nữa hắn còn phát hiện nơi này thường có trẻ nhỏ chết đi, không chỉ có thiếu niên mà còn có cả trẻ sơ sinh nữa.
Nhưng chết, lại không ai chôn mà đều dưỡng thành tiểu quỷ cả.
Thậm chí còn có vài người mẹ dưỡng chính đứa con đã qua đời của mình thành tiểu quỷ. Các nàng lại không cảm thấy có gì không đúng cả.
Triệu Phụ Vân đều nhìn rõ hết thảy, trong lòng chỉ thở dài.
Vào ban đêm, hắn lại vẽ một con chim sơn ca khác, cắt giấy hóa hình, bay đến đợi sẵn ở cánh rừng kia. Đến khi trời tối sầm, ước chừng qua thêm một canh giờ nữa, chỗ bùn đất kia lại như nước chảy tuôn ra.
Từng người chui ra ngoài.
Trong đó còn có cả cô gái mà Triệu Phụ Vân cảm giác giống con mèo trắng.
Sau khi bọn họ đi ra, người nào người nấy yên tĩnh đi xuyên qua khu rừng, như thể đã nhắm sẵn đến mục đích trước rồi.
Chim sơn ca bay trong rừng, lẳng lặng bám theo bọn họ.
Lúc bọn họ đi đến bên một đầm lầy thì mỗi người lại lấy ra một hạt đan dược ăn vào, hẳn là Ích Độc đan.
Bởi vì nơi này có chướng khí dày đặc.
Lúc này, mỗi người bọn họ lại lấy ra một lá phù lục. Ánh sáng trên lá phù lóe sáng nhạt, sau đó cả bọn biến mất trong màn đêm.
Ẩn nấp thân hình?
Triệu Phụ Vân phát hiện mình không cách nào nhìn thấy được bọn họ nên hắn bay thẳng về phía trước. Thế nhưng hắn bay một hồi lại cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chim sơn ca giấy đã đạt đến cực hạn.
Chim sơn ca đột nhiên hóa thành một mảnh giấy hình con chim, từ không trung rơi xuống mặt đất.
Đồng thời Triệu Phụ Vân cũng mở mắt ra. Sau đó hắn mở cửa đi ra cánh cửa giữa ngăn cách với tiền viện, leo lên tường đi ra ngoài.
Hắn không tu luyện pháp thuật tàng hình hay ẩn nấp gì, dù thuật huyễn hóa của hắn cũng cao minh nhưng lại không thể biến nhục thân nặng nề của mình thành động vật như mèo, chim được. Cho nên hắn chỉ đành lê tấm thân thể đi đến nơi chim giấy đi tới mà thôi.
Về phần cô gái kia có thể biến ảo thành mèo, có lẽ nhờ môn bí pháp độc môn hoặc có thiên phú nào đó.
Hắn nhanh chóng tới được nơi chim giấy của mình rơi xuống.
Đột nhiên hắn nghe thấy xa xa có tiếng cười khằng khặc truyền đến.
"Ha ha ha, sớm biết các ngươi không phải là hàng rong gì mà. Chờ các ngươi từ lâu, hôm nay đã đến, vậy thì làm mồi cho côn trùng của ta hết đi... tất cả các ngươi..."