Ánh nắng trời chiều, Bùi Lăng về tới Bùi phủ.
Dọc đường thấy phần lớn người hầu nhìn thấy anh như không thấy vậy, ai nấy đều tự lo chuyện mình.
Lúc sắp đi khỏi phạm vi chủ viện, mới có một nha hoàn kêu anh: “Phu nhân nói, đệ tử Thánh Tông gần đây sẽ ở trong phủ, rất thích những bánh ngọt làm từ chi vô sắc, làm phiền thất công tử từ ngày mai, đi Nguyên Lão sơn tìm nhiều chút, đến lúc đó, phu nhân sẽ thưởng mạnh.”
“Biết rồi.” Thái độ nha hoàn khinh mạn, Bùi Lăng không quan tâm mấy, anh rất hài lòng vị trị của mình trong phủ lớn như vậy, cũng như viện của anh đang ở vậy, đều là hẻo lánh không nổi bật, yên tĩnh, không ai để ý, đương nhiên cũng không ai hầu hạ.
Dù có giết người phân xác bay ngày cũng không bị phát hiện.
Dù sao bây giờ đã không còn thịnh hành việc thô bạo rõ ràng nữa rồi, những lão đại một người điệu thấp hơn một người.
Vững vàng mới là lẽ chinh.
Anh rất có tâm đắc ở phương diện này, dù sao kiếp trước, Bùi Lăng là một một người vững (tòng) vàng (tâm).
Hơn nữa kiếp nay xuyên đến thế giới này cũng không phải là một thế giới hài hoà gì hết, lại là tu chân, lại là quái dị, lại là yêu thú… Nguyên thân tuy có chút thế lực trong gia tộc, nhưng thân là thuộc hạ của lời nói không hợp bèn máu chảy khắp nơi người đứng đầu Ma Đạo Trùng Minh Tông, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tương lai thật khó lường.
Nên hắn đã nuôi dưỡng thói quen một ngày ba lần tự xem lại mình: Hôm nay mình đã cẩu thả chưa ?
Có thể cẩu thả hơn không ?
Còn có những cách đặc biệt nào cẩu thả nữa không ?
Nhờ có sự cẩn thận này, người xuyên thai như Bùi Lăng, cuối cùng cũng ở trong hoàn cảnh mẹ ruột mất sớm, cha ruột đàn ông xấu, mẹ kế hay đố kí, lục đục với nhau ngầm trong đại gia đình, vững vàng trưởng thành đến bây giờ.
Ừ, thì còn có phát triển âm thầm một phúc lợi của kẻ xuyên không.
“Hệ thống !” Bước vào viện nhỏ mà mình tự ở, Bùi Lăng lập tức khoá trái cửa lại, sau khi kiểm tra tất cả của và cửa sổ đều đóng chặt, xác định trong phòng không ai đến qua, cũng không có máy nghe lén nào, anh ầm thầm thở phào, kìm nén sự xúc động trong lòng, kêu gọi trong ý niệm của mình, “Tôi đã thu thập đủ linh thạch cần dùng để khởi động, bây giờ lập tức kích hoạt.”
“Ting tong !”
Cùng với âm thanh nhắc nhở véo von, trước mặt chốc lát từ từ xuất hiện một cái bản nửa trong suốt mà chỉ có anh thấy được.
[Tính danh: Bùi Lăng.
Chủng tộc: loại người.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 18.
Thân phận: con cháu chi phụ của Bùi thị Lục Toàn thành.
Cảnh giới: Kì luyện khí tầng thứ hai.
Trạng thái hệ thống: chưa kích hoạt.]
Một âm thanh giọng trung không cảm xúc gì hết vang lên trong ý niệm của Bùi Lăng, ngăn nấp xác nhận: “Kiểm tra thấy đủ linh thạch kích hoạt hệ thống, xin hỏi túc chủ, có cho phép hệ thống lập tức hấp thu, để kích hoạt hệ thống hay không ?”
Bùi Lăng hít thở sau: “Có !”
Ba trăm linh thạch mà từ nhỏ đến lớn anh tìm mọi cách cũng như kìm chế tu luyện của mình để dành được, trong chốc lát bị sức mạnh vô hình cuốn đi hết !