Mục lục
Ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo trưởng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao gia chủ đột nhiên lại bảo bọn ta đi chính đường?” Bùi Lăng nhíu mày, hắn chỉ là một con cháu dòng chi nhánh, còn là loại cha không thương mẹ không yêu, từ nhỏ đến lớn, số lần hắn nhìn thấy gia chủ không qua số ngón trên một bàn tay.

“Thưa Thất công tử.” Gã sai vặt vội vàng đi thông báo vị chủ tử tiếp theo, vừa xoay người vừa vội vàng nói: “Là Trịnh tiên sư trở về từ bên ngoài, bảo gia chủ làm như thế này. Ngài vẫn là nhanh chóng qua đó đi, Trịnh tiên sư nhìn có vẻ giống như là tâm trạng không tốt lắm.”

Trong lòng Bùi Lăng chấn động, tính toán nhanh chóng khả năng có thể tiếp tục chạy trốn được.

Rất tiếc, tỉ suất sinh tồn căn bản là về không.

Bởi vì tuy hắn vừa thăng cấm lên luyện khí cấp ba, nhưng đừng nói đệ tử Trùng Minh Tông, chình là trên dưới Bùi phủ, cũng có thể dễ dàng an bài hắn được.

Quan trọng là gia quy của Bùi phủ nghiêm ngặt, gia chủ triệu kiến, chỉ cần người ở trong phủ, trong một nén nhang không đến, lập tức sẽ có cao thủ đến kiểm tra xử lý!

Nhất là lần triệu tập này còn là vì Trịnh Kinh Sơn, vì để không mất mặng trước cao túc của Trùng Minh Tông, động tác của Bùi phủ chỉ sẽ càng nhanh nhẹn. Bây giờ giờ hắn chạy trốn, dự đoán là đến cửa lớn của Bùi gia cũng chạy không ra nổi!

“Đừng hoảng hốt!” Bùi Lăng kiện định, bình tĩnh phân tích: “Nếu như Trịnh Kinh Sơn biết ta vào phòng của hắn ta trộm Tôi Cốt Đan đi, sợ là đã bảo Bùi phủ phái người đến đuổi bắt từ lâu rồi thậm chí là giết ngay tại chỗ, mà không phải chỉ là phái gã sai vặt bình thường này đến thông báo cho ta đi đến đó…”

NGhĩ đến đây, hắn gọi gã sai vặt đã chạy được một đoạn đường lại: “TRịnh tiên sư cừa nãy trở về đã đi đến chính đường luôn à? Không về Viện Bích Ngô nghỉ ngơi sao?” 

“Không có.” Gã sai vặt lắc đầu, lại thúc giục hắn: “Thất công tử hãy mau lên đường đi đến đó đi, đừng để tiên sư sốt ruột đợi! Nếu không, gia chủ sợ là sẽ không dễ dàng tha cho đâu.” 

Bùi Lăng nhanh chóng cân nhắc một chút: “Được, ta đi bây giờ!”

Một lát sau, chính đường Bùi phủ.

Gia chủ Bùi Tuyên ngồi nghiêm chỉnh, toongtwr Bùi Hồng Niên đứng hầu hạ ở bên cạnh, ba vị gia lão ngồi theo bên cạnh, vẻ mặt đều nghiêm nghị.

Mà trên vị trí chủ khách, là một người thanh niên mặt như quán ngọc, dung mạo cương nghị anh tuấn, chính là đệ tử của Trùng Minh Tông TRịnh Kinh Sơn!

Bùi Lăng đi vào trong làm lễ chào hỏi với gia chủ xong, Bùi Tuyên tuỳ ý phất phất tay, tỏ ý hắn cũng giống như những người khác lui sang một bên, đợi phân phó.

Từ đầu đến cuối, không có người để ý đến hắn.

Cái loại coi thường này nói chúng là khiến tìm về một chút cảm giác an toàn trong Cẩu Đạo này.

Rất hiển nhiên, Trịnh Kinh SƠn vẫn chưa viết chuyện của Viện Bích Ngô!

Điều này thật sự là tốt quá rồi!

Bùi Lăng thở phào một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, giống với những con cháu xung quanh của Bùi thị, dùng ánh mắt tò mò lại kính sợ đáng giá năm người đứng đầu. 

Cảnh giới tu luyện của thế giơi bên này, phân làm Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan Kỳ,… trong đó Luyện Khí Kỳ lại phân nhỏ ra thành từ cấp một đến cấp chín, sau cấp chín, chính là Trúc Cơ, Trúc Cơ lại có ba giai đoạn là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, trên Trúc Cơ hậu kỳ mới là Kết Đan.

Còn về cảnh giới trên Kết Đan, trong gia đình có tiếng là học thức Bùi thị căn bản là không có bất kỳ ghi chép gì. Dù sao thì thành Lộc Tuyền to như vậy, đến một Trúc Cơ cũng không có, ở bên ngoài cao thủ đứng đầu chính là Bùi Tuyên, là Luyện Khí cấp bảy.  

Nhận được sự kỳ vọng của gia tộc, hao phí rất nhiều tài nguyên đưa tông tử Bùi Hồng Niên đến ngoài cửa Trùng Minh Tông, cho đến nay cũng chỉ là Luyện Khí cấp bốn.

Mà hai vị đệ tử của Trùng Minh Tông đến đây, chỉ riêng Trịnh Kinh Sơn tuổi tác nhỏ, lại đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi.

Cũng chính là nói, chỉ cần Trịnh Kinh Sơn nguyện ý, một mình cũng có thể tàn sát hết sạch cả cái thành Lộc Tuyền này!

Cho nên, cũng khó trách người này dặn dò một tiếng, trên dưới Bùi gia đều không dám có chút chậm trễ nào.

Bùi Lăng đang suy nghĩ mục đích đối phương triệu tập con cháu Bùi thị, bỗng nhiên cảm nhận được ở một chỗ không xa có người ngầm tràn đầy địch ý nhìn mình.

Hắn theo bản năng nhìn lại, thì nhìn thấy đệ đệ cùng cha khác mẹ của đời này Bùi Đồ đang hung dữ trợn mắt nhìn mình.

“Là phương thức lão tử hôm nay cẩu đúng không?” trong lòng Bùi Lăng rất buồn bực, quan hệ của hắn và tên đệ đệ bở này vẫn luôn chẳng ra làm sao, nhưng bên cạnh hoá trong gia tộc theo hắn, hai người mẹ con kế mẫu tự giác đã đem hắn giẫm vào trong lòng bàn chân, thường ngày đi ra đi vào cũng coi như không nhìn thấy hắn, vì sao bây giờ bỗng nhiên toát ra địch ý rõ ràng như vậy?   

Tâm trạng của Bùi Lăng lập tức nặng trĩu: “Vẫn là sau khi kích hoạt hệ thống lung lay lại không tự biết?”

Hắn đang tỉ mỉ xét lại các biểu hiện của mình trong đoạn thời gian này, có làm trái Cẩu Đạo hay không, lại nhìn thất một gã sai vặt đi đến gần Bùi Tuyên, sau khi nói thầm vào tai của ông ta mấy câu, Bui Tuyên hơi gật đầu, ho nhẹ một tiếng, trên chính đường lập tức lặng ngắt như tờ.  

Chỉ nhìn thấy Bùi Tuyên dùng thái độ cực kỳ cung kính nói với Trịnh Kinh Sơn: “Trịnh đạo hữu, con cháu tệ gia, đều đã đến đây rồi, mong Trịnh đoạ hữu cứ việc phân phó!”

Trịnh Kinh Sơn mặt không cảm xúc mở hai mắt ra, tuỳ ý quét mắt nhìn người ở dưới một lượt, thờ ơ nói: “Phản đồ Ngô Đình Hi của bản môn mấy ngày gần đây trốn vào núi Nguyên Lão, bây giờ hành tung không rõ ràng. Ngươi lập tức phái người vào núi tìm kiếm, chỉ cần phát hiện ra tung tích của Ngô Đình Hi, thì đều thưởng cho năm mươi viên Tôi Cốt Đan!”

“Nếu như không có vấn đề gì, thì bây giờ có thể xuất phát!”

Các con cháu Bùi thị khắp chính đường sau khi nghe xong, vẻ mặt khác nhau, đều theo bản năng nhìn về phía gia chủ, tông tử, gia lão những người này.

Mặt Bùi Tuyên có chút lúng túng, ho khan một tiếng: “Trịnh đạo hữu, Ngô Đình HI kia dù sao cũng từng là cao túc của quý tông, lại là đệ tử chân truyền của La trưởng lão, Bùi mỗ nghe nói tu vi của hắn đã tới Luyện Khí tầng bảy, mà thực lực của con cháu tệ gia lại thấp, cái này…”

“Ngươi yên tâm!” Trịnh Kinh Sơn bình tĩnh nói: “Trước mắt Ngô Đình Hi thân mang trọng thương, tu vì thì mười phần không còn một phần, càng là một tu sĩ mới vào Đạo Đồ, đều có thể hạ được hắn. Hắn bây giờ đã là một con chó nhà có tang, tuyệt không dám chủ động lộ đầu!”

Bùi Tuyên thở phào một hơi, nhìn con cháu cả sảnh đường một vòng: “Đều nghe rõ rồi? Ai dám chậm trễ, làm hỏng chuyện lớn của Trịnh đạo hữu, đừng trách bổn gia chủ vô tình!”

Nói xong, bấm tay niệm thần chú trên chính đường xuất hiện một bóng người, là một người nam tử mặt mũi hung ác, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng, giới thiệu nói: “Đây chính là phản đồ Thánh Tông Ngô Đình Hi, nếu như phát hiện ra tung tích, không được chậm trễ, nhanh chóng phát ra tín hiệu cứu trợ trong tộc, đến lúc đó Trịnh đoạ hữu sẽ đuổi tới, bắt hắn lại!”

Một nghìn con cháu của Bùi thị đồng thành nói: “Xin tuân theo mệnh lệnh của gia chủ!”

Bùi Tuyên gật đầu: “Còn không ma lên đường?”

Thấy người khác đều đã xoa tay xin cáo lui ra ngoài, Bùi Lăng vội vàng cũng làm ra dáng vẻ cực kỳ kiềm chế kích động, ở trong đám người đi ra ngoài.

Sau đó nhịp bước chân di chuyển, không chút tiếng động nào đi đến phía trước đám người nhất.  

Hắn đã nghĩ xong rồi, đợi chút nữa ra khỏi thành, tất cả mọi người đều đi về phía núi Nguyên Lão, chính là cơ hội hắn lặng lẽ rời khỏi, trốn chạy xa nghìn mét!

Dù sao đồ quan trọng đều đã mang theo rồi, bất cức lúc nào cũng có teher chạy. 

Nếu không bây giờ Trịnh Kinh Sơn vẫn chưa viết được có người xong vào phòng của hắn ta trọm đồ, đợi chút nữa vừa vè nhìn thấy… hắn khẳng định là xong rồi!

…Đưa mắt nhìn đám con cháu Bùi thị rời đi, Bùi Tuyên cười về phía Trịnh Kinh Sơn nói: “Trịnh đại hữu, tệ phủ gần đây thu được một chút linh trà, không biết đạo hữu có nhã hứng phẩm trà một chút không?”

“Không cần thiết.” Trịnh Kinh Sơn lại đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta phải trở về Viện Bích Ngô một chuyến, ý tốt của Bùi gia chủ, lại nhận sau vậy.”

Hắn ta vội vàng trở về Viện Bích Ngô, lại không đi đến phòng của mình, mà đi đến gian phòng đằng sau tinh xá càng bí mật hơn.

Tinh xá nhìn bên ngoài thì lịch sự tao nhã, dưới mái hiên còn treo mọt chuỗi chuông gió, lác nhẹ theo gió, lót thêm mao thiềm xung quanh rủ xuống, trúc xanh vi vu, một âm thanh vui vẻ. 

Chỉ là nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, chuống gió rõ ràng là dùng từng từng cái đầu lâu xuyên thành, bên trên có vô số khuôn mặt hư ảo của người vặn vẹo giãy giụa, phát ra tiếng gào thét im lặng.

Tuy Trịnh Kinh Sơn đã là Trúc Cơ, lúc này không cẩn thận nhìn một cái, cũng không khỏi chóng mặt hoa mắt một trận.

Hắn ta nhanh chóng tuân thủ nghiêm ngặt tâm trạng, đem tầm mắt chuyển xuống mắt đất, tới ngoài cửa tinh xá cung kính thi lễ, chưa mở miệng, bên trong đã truyền đến một giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã tìm được người chưa?” 

“Thưa sư tỷ, đã xác định Ngô Đình Hỉ chạy trốn vào trong núi Nguyên Lão, các đệ tử khác của La trưởng lão đã bị xử tử, Lục Dục Bí Điển nhất định là ở trong tay hắn.” Trịnh Kinh Sơn vội vnagf nói: “Ta đã để Bùi gia…”

“Phế vật!” Lời của hắn ta còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, người ở trong phòng lạnh lùng quát lớn: “Bổn toạ không có nhiều thời gian lãng phí ở đây như thế! Ngươi cũng đừng nhàn dỗi, cùng đi tìm đi! Trong ba ngày nhìn không thấy Lục Dục Bí Điển, bổn toạ liền rút linh hồn của ngươi ra làm vũ khí tu luyện!”

Vẻ mặt của Trịnh Kinh Sơn lập tức thay đổi, lập tức quỳ xuống: “Vâng!”

Một lúc sau, thấy người ở trong phòng không phân phó nữa, lúc này mới đứng dậy, cẩn thận từng chút lui ra ngoài. 

Ra đến bên ngoài, chỉ cảm thấy ở trên lưng đã toát ra một lớp mồ hôi. 

Hắn ta nghiêng đầu nhìn phòng của mình, do dự một chút, cuối cùng không dám trì hoãn nữa, thậm chí cũng không chào hỏi với Bùi gia, liền vội vàng rời khỏi, đi thẳng đến núi Nguyên Lão!

Cùng với lúc đó, Bùi Lăng nhân cơ hội lúc phần lớn người đề đi qua mảnh rừng cây, thuận lợi thoát thân.

Núi Nguyên Lão ở phía Bắc thành Lộc Tuyền, hắn ra khỏi rừng cây, phân biệt phương hướng một cái, rồi đi về phía Tây Nam. Đây là một cánh đồng bát ngát, sau khi đi qua, đó là quan đạo, có thể đi thông mấy thành trì khác.

Hắn đã nghĩ xong rồi, đi đến thành gần nhất trước, nếu như sau đó vẫn chưa bị bắt lại, thì ăn mặc cải trang, khẩn cấp tìm một đội ngũ đi xa rồi trà trộn vào, có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu!

Đoàn Cốt Quyết tuy không thiên về tốc độ, nhưng sau khi Thiết Cốt đại thành, sức mạnh dồi dào khắp cả người trên dưới, nện bước tự nhiên mà vậy nhanh hơn lúc trước không ít.

Bùi Lăng lo lắng Trịnh Kinh Sơn đã phát hiện một màn của Viện Bích Ngô, không dám chậm chế, chạy liền một mạch hơn một canh giờ, nhìn thấy xung quanh không có người, lúc này mới thở phào ra một hơi.

Nhưng rất nhanh, hắn cảm thấy có chỗ không đúng.

Có người nhìn chằm chằm vào hắn!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK