Niệm Tư Huyền chậm rãi nhớ lại một đời, từ ngày đầu tiên ngồi kiệu hoa vào Lăng Vương phủ, kết bái phu thê cùng Hạ Lan Lăng Quân, cho đến ngày nàng bị hắn vứt bỏ, giam lỏng Phụng Hoàng lâu.
Niệm Tư Huyền đau lòng lẩm nhẩm:
- Trường Khanh...Trường Khanh...
Trường Khanh, tự danh hắn, đồng âm chung tình, nhưng ngược lại, kiếp này một phân một lượng tình cảm hắn đều không dành cho nàng.
Niệm Tư Huyền phủ phục giữa lửa đỏ, tay siết lấy bụng dưới đau nhói, máu chảy lênh láng thân mình:
- Mẫu thân làm sao có thể để tiểu hài nhi cô độc, mẫu thân đến với con ngay đây...
Phụng Hoàng lâu sau một đêm chỉ còn lại tro tàn.
Niệm Tư Huyền tỉnh giấc giữa hương thuốc đắng sôi trên bếp nung, nàng mờ mịt nhìn bóng đen xung quanh, tai nghe hỗn loạn tiếng bước chân.
Thanh thanh giọng thiếu nữ:
- Quận chúa, người tỉnh rồi sao?
Niệm Tư Huyền mơ mơ hồ hồ, toàn thân đều đau nhức:
- Đây là đâu?
- Ôi! Quận chúa! Người làm sao vậy?
Phụ nhân bên cạnh đột ngột òa khóc.
Ngoài cửa lanh canh rèm ngọc rung động, mùi thơm lê hoa nhàn nhạt đưa vào:
- Đại tỉ? A! Thuần Hi Quận chúa của chúng ta thật sự đã bị mù sao?
Niệm Tư Huyền một hơi hít sâu, sờ tay lên băng vải chắn ngang gương mặt, Thuần Hi Quận chúa là đích nữ Chiêu Quốc công. Quỷ dị làm sao một người đúng ra phải chết như nàng lại hoán hồn nhập xác vào nàng ta. Niệm Tư Huyền mải miết suy nghĩ, lại nghe:
- Đại tỉ đã tỉnh!
Chất giọng êm ái vừa cất lên liền khiến sống lưng Niệm Tư Huyền run bần bật, đôi tay nàng dưới chăn cũng lạnh toát, Trịnh Mẫn Doanh, là Trịnh Mẫn Doanh.
Trịnh Mẫn Doanh thoáng nhìn trên giường, một bộ dáng bệnh tật dễ khiến người khác phiền chán, nàng ta kín đáo cong môi cười, lại quay sang bên cạnh, vờ trách cứ:
- Nhữ Anh nói bậy! Xem ra Dương di nương đã quá sức nuông chiều muội!
Tì nữ trong phòng thi lễ đồng loạt:
- Trắc phi!
Trịnh Mẫn Doanh thong thả ngồi xuống ghế, cùng Trịnh Nhữ Anh trò chuyện, nửa khắc sau thì ra về:
- Trong phủ còn tang lễ Vương phi, hết ba ngày tỉ tỉ mới rảnh rỗi đến biệt viện này được! Tam muội cùng về a!
Trịnh Nhữ Anh vui vẻ nịnh nọt mấy câu rồi cùng Trịnh Mẫn Doanh rời khỏi.
Niệm Tư Huyền kéo chăn che kín biểu tình gương mặt, nàng vừa cập kê liền gả vào Lăng Vương phủ, dịp lễ lộc tiến cung gặp được Thuần Hi quận chúa cũng chỉ một, hai lần, không rõ ràng bối cảnh Chiêu Quốc công phủ, hiện tại lại đối mặt với Trịnh Mẫn Doanh, trong lòng liền sinh thấp thỏm. Nàng siết lấy chăn gấm, quyết định giả ngốc, chỉ im lặng nghe mà không đáp lại, một lúc lâu sau căn phòng cũng trở về trạng thái yên tĩnh.
Xung quanh không còn ai, Niệm Tư Huyền bó gối nơi góc giường. Nàng gả cho Hạ Lan Lăng Quân ba năm, hắn đối với nàng luôn luôn lạnh nhạt. Niệm Tư Huyền khi đó mải miết tự trách bản thân, Hạ Lan Lăng Quân có thể mỗi ngày đến thanh lâu, cũng không một lần bước chân vào Thanh Hạm viện. Nàng là Vương phi, số lần nhìn thấy bóng lưng hắn còn ít hơn cả thị vệ tuần hành.
Niệm Tư Huyền nhợt nhạt cười, nàng vì sao lại đồng ý gả cho Hạ Lan Lăng Quân, tuy hắn là Nhất đẳng Thân Vương, Cửu Hoàng tử của Đại Sở, nhưng nàng đến cùng cũng là danh môn khuê các, gọi Hoàng hậu nương nương một tiếng di mẫu.
Niệm Tư Huyền lắc lắc mớ tóc mềm phủ đến tận gót chân, Hạ Lan Lăng Quân là muốn lợi dụng binh lực từ phụ thân nàng - Viên Hầu, còn nàng thì ngu ngốc tin vào dung mạo tiên tử, ngọc thụ lâm phong của hắn. Lăng Vương Cửu Hoàng tử đệ nhất mỹ nam kinh kỳ, nổi danh hai mươi tám châu bảy mươi tư thành Đại Sở làm sao không thể khiến một nữ tử vừa cập kê nhất kiến chung tình.
Niệm Tư Huyền đưa tay sờ lên bụng, cảm giác nhớp nháp huyết tinh đã biến mất, làn ra mát rượi mịn màng vô cùng kia khiến nàng kém chút sợ hãi. Thân thể này không phải của nàng, Thuần Hi Quận chúa diễm lệ kinh tâm, điệu cười khuynh thiên hạ. Năm nay nàng ta cũng chỉ mười bảy tuổi, đã đính ước cùng Thái tử, chỉ đợi ngày bước qua Ngọc Môn trở thành Thái tử phi.
Niệm Tư Huyền dợm chân xuống giường, dò dẫm từng bước một, chân trần trên sàn đá trơn trượt lạnh lẽo. Nàng cuối cùng cũng tìm thấy ấm trà nguội, cẩn thận rót ra, uống hết một cốc lại uống thêm một cốc, cảm giác lửa nóng đêm qua vẫn như thiêu đốt nhục thể.
Nàng ba năm không hài tử, Hoàng hậu nương nương mỗi lần nàng tiến cung vấn an đều lo lắng thở dài. Nàng đã uống hàng trăm đơn thuốc, nhưng nào ai biết được, nếu không cùng hắn gần gũi, nàng có cố gắng cũng chỉ là vô vọng. Thời gian biền biệt, Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng bỏ rơi nàng. Hạ Lan Lăng Quân không còn đủ kiên nhẫn, hắn cho người đưa nàng vào Phụng Hoàng lâu "tĩnh dưỡng", hắn nạp đích nữ Chiêu Quốc công Trịnh Mẫn Doanh làm thứ phi, giao cho nàng ta quyền quản trạch. Hắn đưa Trịnh Mẫn Doanh đi săn thú mùa thu, dự mai tửu mùa đông, những điều ba năm qua hắn chưa từng một lần vì nàng.
Niệm Tư Huyền đến hiện tại đã một lần chết đi, vẫn không thể hiểu được đêm tháng ba rả rích mưa xuân ấy, Hạ Lan Lăng Quân vì sao đột ngột vào Phụng Hoàng lâu, hắn không nói lời nào liền ôm lấy nàng lên mộc sàng, miệt mài hoan lạc, đó là lần thứ hai ân ái từ ngày đại hôn kết bái.
Hạ Lan Lăng Quân mải miết hôn nàng, luôn luôn trấn an:
- Bản Vương xin lỗi...bản Vương sau này sẽ bù đắp...đều là vì nàng...tất cả chỉ vì nàng...
Niệm Tư Huyền nhớ về hài tử trong bụng, đã ba tháng, nàng có chút cảm nhận được sợi dây kết nối mẫu tử thiêng liêng. Tiểu hài tử với nàng là niềm vui, là hy vọng, là dương quang sau bao mưa bão, là khổ tận cam lai. Nhưng nàng lại không thể ra khỏi Phụng Hoàng lâu, không thể báo tin cho hắn.
Thế mà, Trịnh Mẫn Doanh buổi sáng Thất tịch tiền hô hậu ủng đến Phụng Hoàng lâu, nàng ta đem theo một bát thuốc đen đặc, còn nói:
- Là gia ban cho ngươi!
Niệm Tư Huyền trước giờ không hề sợ chết, thậm chí đã rất nhiều lần muốn chết, nhưng hiện tại, nàng còn mang trong mình một tiểu sinh mệnh, nàng không thể. Niệm Tư Huyền cương quyết không uống, nàng giằng bát thuốc đập vỡ xuống sàn, tay lăm lăm mảnh sứ bén nhọn:
- Ai dám bước đến!
Niệm Tư Huyền thật coi thường Trịnh Mẫn Doanh, buổi tối, Phụng Hoàng lâu cứ thế toàn bộ chìm trong lửa đỏ. Thân xác nàng bây giờ, sợ rằng chỉ còn lại một vốc bụi mờ. Đến giờ phút cuối cùng, nàng vẫn tuyệt vọng trông mong Hạ Lan Lăng Quân.
Hắn không đến!
Trời cũng không đổ mưa!
Niệm Tư Huyền lau đi nước mắt, không đáng phải khóc, nàng sẽ không một lần nào nữa vì những kẻ này mà rơi lệ. Niệm Tư Huyền trong màn đen của đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng, mệt mỏi ngủ vùi. Bầu trời tháng bảy vẫn xám đục đầy giông tố.
Niệm Tư Huyền giữa cơn mê dường như nhìn thấy Thuần Hi Quận chúa ngồi trên lưng phượng hoàng bay lượn nơi thanh thiên chín tầng. Nhan sắc diễm lệ trong hoa phục vàng rực rỡ trông xuống nàng mà cười, Thuần Hi Quận chúa một lời cũng không nói, Niệm Tư Huyền chỉ thấy lấp lánh vụn vàng từ phượng hoàng rơi xuống. Thuần Hi Quận chúa dần khuất sau ánh mặt trời chói mắt rồi biến mất.
Niệm Tư Huyền tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, nàng giở chăn ngồi dậy, cố gắng hít thở không khí. Giấc mơ thật rõ ràng, dù rằng nàng cùng Thuần Hi Quận chúa trước giờ chưa từng thân thiết, bỗng nhiên mơ thấy người khiến nàng lo sợ. Niệm Tư Huyền lần nữa tìm đến bàn gỗ muốn uống nước, liền nghe tì nữ cạnh bên nhanh nhẹn:
- Tiểu thư cứ để em!
Niệm Tư Huyền chậm chạp ngồi xuống giường.
- Em đã chuẩn bị nước ấm, em đỡ người vào!
Niệm Tư Huyền thầm đoán đây là cận nữ của Thuần Hi Quận chúa, nàng yên lặng làm theo, từng bước một đi đến tịnh phòng, ngâm mình trong bồn gỗ đầy nước ấm. Niệm Tư Huyền một lúc sau mới mở lời:
- Em tên gì?
- Quả nhiên là tiểu thư không còn nhớ!
Nàng ta lẩm bẩm, rồi mới trả lời:
- Em tên Tố Đan!
Niệm Tư Huyền thở ra, nếu Tố Đan đã nghĩ nàng mất trí, nàng càng dễ dàng ứng phó hơn:
- Vậy ta tên gì?
Tố Đan cho thêm nước nóng vào bồn gỗ, giọng nói pha thêm ý cười:
- Tiểu thư là đại mỹ nhân Trịnh Thế Ninh nổi danh thiên hạ!
Niệm Tư Huyền nghĩ về giấc mơ, khuê danh này thật hợp với Thuần Hi Quận chúa, bình an trường thọ. Thuần Hi đã theo cánh phượng hoàng đến nơi cực lạc. Niệm Tư Huyền sau khi đổi y phục liền dùng thuốc, xa xa có tiếng vãn cầm ai oán, nàng chau mày:
- Là tang lễ Lăng Vương phi sao?
Tố Đan đưa đến một đĩa mứt ngọt, giọng nói ẩn chứa tiếc nuối:
- Vương phi mới chỉ mười chín tuổi, ra đi có phải là quá sớm hay không! Phụng Hoàng lâu hỏa hoạn, một ngày sau tiểu thư cũng...
Niệm Tư Huyền đợi một lúc cũng không nghe được Tố Đan nói tiếp:
- Ta bị làm sao?
Tố Đan không đáp, vội vàng ra ngoài:
- Em lấy thêm nước!
Niệm Tư Huyền ngồi một mình sờ sờ từ làn môi đến đôi mắt, cố gắng ghi nhớ dung mạo mới mẻ, nàng nghĩ lại lời Trịnh Mẫn Doanh hôm trước, nơi này là biệt viện. Thuần Hi Quận chúa luận về thân phận là nguyên phối thân sinh, luận về phân vị cũng là tam phẩm Quận chúa, hà cớ gì trong lúc sức khỏe không tốt còn bị đưa đến đây.
Đoàn linh cữu khuất dần, Niệm Tư Huyền không nghe được thanh âm não lòng xa xa nữa, chẳng rõ trong cỗ quan tài hoa lệ đó có chút mảnh thân xác nào của nàng hay không!
___________________