• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Niệm Tư Huyền nghe mằn mặn trên môi, nàng khó nhọc mở mắt, toàn thân đau nhức, tay chân đều tê buốt. Niệm Tư Huyền bần thần ngồi dậy, ngay cạnh nàng, Tố Đan cùng lúc cũng hồi tỉnh. Niệm Tư Huyền nhìn quanh quẩn một hồi, chỉ thấy bản thân mắc kẹt trong một hang núi, nhìn lên trên khoảng trời xám đục dường như vẫn rả rích mưa.

Niệm Tư Huyền cùng Tố Đan dìu nhau vào cửa hang, chọn một chỗ cao ráo sạch sẽ lần nữa nằm xuống. Tố Đan xoa xoa thân thể nàng, phát hiện không có gì nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm:

- May thật!

Niệm Tư Huyền gật đầu đồng tình, rơi cao như vậy không chết đã là may mắn. Bên ngoài còn một cành cây gãy lăn lóc bên gò đất đầy cỏ mềm, có thể nàng và Tố Đan rơi xuống cành cây trước. Niệm Tư Huyền hít sâu một hơi lạnh, cần phải tìm được đường về. Hồi lâu, nàng khập khiễng ra ngoài, men theo sườn núi thấp nhất đánh giá địa hình.

- Tiểu thư, ở đây có bước chân!

Tố Đan gần như reo lên.

Niệm Tư Huyền vội vàng đi đến, đúng thật có dấu chân người, xung quanh một vài loại cây đã bị cắt gọn. Niệm Tư Huyền vui mừng, sơn động này không phải biệt lập, thường ngày vẫn có người đến hái thuốc. Nàng vui vẻ buộc lại ống quần, xắn tay áo:

- Đi thôi!

Bởi vì lất phất mưa, mây đen che kín, Niệm Tư Huyền không đoán được thời gian, đến khi nàng cùng Tố Đan ra khỏi sơn động, lê lết lên được phía trên thì trời đã tối. Côn trùng xung quanh nỉ non kêu, mỗi bước chân Niệm Tư Huyền càng thêm khó khăn. Tố Đan bấu víu lấy cánh tay nàng, hơi thở gấp gáp.

Niệm Tư Huyền thầm trấn an, so với bị thiêu sống đến chết, tình cảnh hiện tại đã tốt hơn nhiều. Chỉ là, bụng nàng đang rất đói, họng lại vô cùng khát, thi thoảng nàng ngửa cổ hứng nước mưa nhưng vẫn không đủ, thân thể nàng càng lúc càng thêm nóng.

Nửa canh giờ trôi qua, Niệm Tư Huyền dường như không thể bước tiếp, nàng ngồi thụp tựa người vào một gốc cây mà nghỉ ngơi. Tố Đan run run, rì rầm cầu nguyện. Niệm Tư Huyền thở dài, nàng bây giờ cũng chỉ mong trời mau sáng.

- Tiểu thư, chúng ta...

Niệm Tư Huyền siết chặt bàn tay, vỗ vỗ lưng áo Tố Đan:

- Chúng ta sẽ sống!

Khi còn ở Lăng Vương phủ, nàng có hai tì nữ thiếp thân, một đã cùng nàng hương tiêu ngọc vẫn trong biển lửa, còn lại Châu Ẩn đêm đó đem thư tay nàng về Niệm gia, Niệm Tư Huyền vẫn muốn tìm lại tì nữ này.

- Em theo ta bao nhiêu năm rồi?

Tố Đan thổi thổi hơi ấm vào lòng bàn tay, khẽ áp lên má, thì thầm:

- Người thật sự đã quên rất nhiều, nhũ mẫu tiểu thư chính là mẹ ruột của em, cũng là cận nữ của mẫu thân người! Từ nhỏ em đã theo chân tiểu thư đi khắp phủ...

Niệm Tư Huyền nghe giọng Tố Đan đều đều rồi nhỏ dần, thân thể Tố Đan cũng lạnh đi, nàng hốt hoảng cởi áo ngoài bọc lấy tì nữ rồi ôm vào lòng. Đêm rất dài, mình nàng cô độc giữa sơn lâm giá buốt.

Hạ Lan Lăng Quân phi ngựa dọc theo sùng nhai, dưới vách đá không có người, nhưng còn lại một nhành cây gãy đổ và bãi cỏ nát nhừ. Hắn tiếp tục thúc ngựa tiến sâu vào rừng lùng sục. Hạ Lan Lăng Quân bắt đầu hối hận, nếu từ đầu hắn đem theo chó săn, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hạ Lan Lăng Quân châm đuốc với mong mỏi nàng sẽ nhìn thấy.

Niệm Tư Huyền tìm một lá cây sạch hứng nước mưa đổ vào miệng Tố Đan, đó là tất cả những gì nàng có thể làm được vào lúc này. Niệm Tư Huyền trong lòng dâng lên một phần uất hận, vì lẽ gì nàng vừa sống lại đã có người muốn nàng tiếp tục chết đi.

Niệm Tư Huyền mười lăm năm đọc nữ tắc nữ huấn, công dung ngôn hạnh chưa từng phạm sai lầm, là chính thê không ghen tuông thiếp thất, lòng quảng đại bao dung, chẳng phạt nặng hạ nhân, cuối cùng lại phải chết thảm. Nàng đến một con gà bị cắt tiết còn không dám nhìn, thế mà liền bị Trịnh Mẫn Doanh thiêu sống, huyết nhục tựa bùn nhão chảy khỏi xương cốt.

Trong mờ mịt suy nghĩ, Niệm Tư Huyền dường như thấy được lửa đó xa xa. Nàng khấp khởi vui mừng, cầu mong đó là sự thật, không phải ảo giác trước khi xuống cửu tuyền.

Niệm Tư Huyền như thiêu thân lao về ánh lửa, nàng hoảng loạn hét lên:

- Cứu mạng! Có ai không! Cứu mạng!

Ngựa hí một hồi dài rồi thật sự phóng về phía nàng, Niệm Tư Huyền quay lại ôm lấy Tố Đan, lại nghĩ, phải hay không phải là đám thổ phỉ kia. Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, giống như Chu quản gia Lăng Vương phủ, rõ ràng mỗi ngày đều đặn đem thức ăn ngon đến Phượng Hoàng lâu, thề sống chết trung thành với nàng. Trong thời gian bị giam lỏng, có thể nói ngoài hai cận nữ, gã chính là kẻ trung thành nhất.

Bất quá, tất cả đều là một màn kịch, mà không may, nàng phải vào vai vật hi sinh, Chu quản gia kia chính là kẻ dẫm gót giày lên bụng nàng, trực tiếp khiến hài tử chưa kịp thành hình của nàng rơi mất. Ánh sáng dần đến gần hơn, Niệm Tư Huyền kinh ngạc mở to huyền mâu, lắp bắp:

- Trường Khanh?

Rồi vội vã sửa miệng:

- Lăng Vương điện hạ! Cứu lấy nàng!

Giữa sống và chết, thì được địch nhân cứu mạng cũng không mấy tệ, huống hồ nàng còn chẳng thực sự coi hắn là địch nhân.

Mưa dầm dề râm ran trên mái ngói Hành cung, trong viện tử bốn bề lò than ấm áp, Hạ Lan Tường dưới thân miệt mài giao hoan cung nữ. Đối diện hắn, bên án thư, Tạ Phong vẫn chăm chú mải miết tính toán ghi chép.

Hạ Lan Tường vuốt ve nữ nhân trong ngực, chán nản than thở:

- Chuyện của bản Hầu ngươi đã điều tra chưa?

Tạ Phong không ngẩng đầu lên, bút trong tay thoăn thoắt:

- Hầu gia chỉ bị đánh có một cái mà vẫn ghi hận đến thế sao?

Hạ Lan Tường bĩu môi, hời hợt cắn cắn bờ vai trần mỹ nhân:

- Người đánh bản Hầu không phải là Trịnh Thế Ninh!

Tạ Phong tiếp lời:

- Thuộc hạ biết, Thuần Hi Quận chúa cũng là bị người đó đẩy xuống hồ!

- Vậy sao ngươi còn không điều tra?

Tạ Phong buông sổ sách, nhìn đồng hồ nước đã đúng thời thần, liền đứng dậy:

- Đi thôi! Hầu gia người có muốn đi đón điện hạ!

Hạ Lan Tường gật đầu, với tay lấy y phục trên mộc sàng khoác vào, Tạ Phong vừa ra ngoài, hắn liền một kiếm lấy mạng cung nữ vừa ôn nhu hầu hạ:

- Không nên nghe quá nhiều! Kiếp sau có đầu thai nàng nên làm người điếc!

Tạ Phong đứng trước hành lang, nhìn kiếm Hạ Lan Tường còn tanh mùi máu, lắc đầu phân phó người dọn dẹp:

- Hầu gia, nếu người còn tiếp tục lạm sát, điện hạ sẽ nổi giận!

Mưa suốt một đêm, đến gần sáng thì dần dần tạnh.

Niệm Tư Huyền ngồi trong miếu hoang, nhìn nồi cháo lục bục sôi, nàng múc một bát nước cháo loãng, từng chút một đút cho Tố Đan. Niệm Tư Huyền chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Lan Lăng Quân. Hắn phục trang sơ sài, tự thân nhóm lửa lấy gạo. Thường ngày Lăng Vương nằm trên gấm vóc da còn mẩn đỏ, khẩu vị lại vô cùng khó chiều, lúc này dùng cháo loãng với muối trắng lại chẳng hiện một nét chau mày.

Niệm Tư Huyền tự tay bắt mạch, cảm thấy Tố Đan đã ổn định, nàng mới thở ra, kéo kín chăn mỏng đắp ngang người Tố Đan. Niệm Tư Huyền chậm rãi nuốt từng ngụm cháo một. Không khí trong miếu cô đặc bí bách, dù sao Hạ Lan Lăng Quân cũng đã bỏ công cứu nàng, Niệm Tư Huyền cho rằng làm người tử tế có lẽ không thừa, mới nói:

- Điện hạ ra ngoài đều đem theo gạo muối sao?

Nói xong nàng mới thấy mình ngu ngốc, gạo muối chỉ để dùng cúng kính người đã khuất. Niệm Tư Huyền cắm cúi tiếp tục ăn cháo, một lúc sau nàng nghe giọng Hạ Lan Lăng Quân nhàn nhạt lạnh lùng:

- Thê tử bản Vương vẫn trong tang kỳ, đem theo để tiễn vong linh!

Niệm Tư Huyền sặc sụa ho, trong tang kỳ những gia tộc giàu có thường rải gạo muối mỗi khi qua cầu qua sông. Ăn cháo bằng chính đồ cúng bản thân, Niệm Tư Huyền cư nhiên cảm thấy vô cùng quỷ dị.

- Chắc là Tạ Phong chuẩn bị đi, hắn chu đáo tỉ mỉ...

Hạ Lan Lăng Quân không nói gì, nhưng trong lòng ngược lại càng thêm một phần khẳng định việc Niệm Tư Huyền cùng Trịnh Thế Ninh hoán hồn nhập xác. Trịnh Thế Ninh làm sao có thể biết được tính cách Tạ Phong chu đáo tỉ mỉ.

Tạ Phong là cận vệ thân tín nhất của hắn, phía sau hậu viện, ngoại trừ Vương phi, Tạ Phong không hề tiếp xúc với bất kỳ ai. Đừng nói là một người ngoài như Thuần Hi Quận chúa. Huống hồ Niệm Tư Huyền thuận tay trái, dù rằng nàng được ma ma giáo dưỡng từ nhỏ buộc dùng tay phải, nhưng vừa rồi khi cùng hắn nhóm bếp, nàng đã vô thức đón ngọn đuốc bằng tay trái.

Hạ Lan Lăng Quân lần nữa muốn khẳng định, hắn vờ như tiến lại gần Tố Đan xem xét, vô tình làm đổ bát cháo. Niệm Tư Huyền không chút ngập ngừng tay trái đón lấy, tuy rằng phản xạ nàng chậm chạp, bát cháo rơi vỡ tan hoang, nhưng đối với Hạ Lan Lăng Quân, bao nhiêu đó đã là đủ.

Hạ Lan Lăng Quân nhặt nhạnh mảnh vỡ xếp gọn một góc:

- Nghe nói Quận chúa rất thích tranh chữ?

Niệm Tư Huyền trong lòng rung lên, Thuần Hi Quận chúa có sở thích gì nàng vốn dĩ không hề biết, nhưng tranh chữ thì bản thân Niệm Tư Huyền nàng đã từng chú tâm tìm hiểu để trò chuyện cùng Hạ Lan Lăng Quân, vì vậy coi như có chút ấn tượng. Nàng qua loa:

- Thường ngày có xem qua!

Hạ Lan Lăng Quân tựa tiếu phi tiếu, hơ tay lên bếp than tìm kiếm hơi ấm:

- Thư phòng bản Vương có ba bức tranh chữ của Đạm Trai tiên sinh, không biết Quận chúa có hứng thú?

Niệm Tư Huyền vẫn đang theo dòng suy nghĩ, nàng nhìn tàn lửa bay bay trong không khí:

- Điện hạ mới tìm được một bức nữa sao? Chúc mừng điện hạ!

Bên ngoài ồn ào vó ngựa, một đoàn vệ binh rầm rập hành quân, Hạ Lan Lăng Quân đoán chừng Tạ Phong đã đến, liền ra ngoài cửa miếu. Niệm Tư Huyền thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Tố Đan.

___________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK