Anh là sinh viên năm 3 và là học trưởng của cô, nếu nói Tô Nhiễm cô nổi tiếng bởi sự thông minh, xinh đẹp thì ngược lại, anh ấy- vị công tử duy nhất của Lưu gia lại nổi tiếng vì thói ăn chơi trác táng, thay bạn gái còn chăm hơn thay đồ.
Sau một lần chạm mặt ở thư viện trường, người con trai hư hỏng ấy lại yêu cô ngay từ lần đầu gặp mặt, anh bắt đầu thu liễm không còn thói trăng hoa, đối với cô một lòng một dạ, khuôn mặt đẹp trai tính tình dịu dàng biết chăm sóc, một người bạn trai như vậy sẽ rất ít cô gái có thể chống cự và cô cũng vậy.
Hai người bắt đầu quen nhau,có những năm tháng hạnh phúc trong ngôi trường đại học, sau khi vừa tốt nghiệp cô và anh liền kết hôn, bạn bè có người chúc phúc, có kẻ ghen tị nhưng cô chẳng muốn để ý, điều khiến cô buồn phiền là sự phản đối từ cha mẹ, họ không muốn cô lấy anh, vì gia cảnh anh quá giàu có mà nhà họ Tô thì chẳng với kịp, họ lo cô phải sống trong cảnh làm dâu nhà giàu, đến khi bị ức hiếp cũng chẳng ai giúp được cô.
Nhưng khi đó cô đang đắm chìm trong tình yêu đẹp,coi lời nói của cha mẹ là gió thoảng qua tai, vui vẻ mặc áo cưới bước vào Lưu gia làm dâu nhà người.
Sau khi cưới nhau, cha mẹ của anh không chấp nhận một đứa con dâu suốt ngày bán mặt ngoài đường, vậy nên cô buộc phải từ bỏ công việc bác sĩ mà mình luôn mơ ước,ở nhà làm một người dâu hiền vợ thảo.
Còn Lưu Vũ, lúc mới lấy nhau anh rất để ý và quan tâm cô còn hơn lúc yêu đương khiến cô được an ủi phần nào, nhưng dần dần anh cảm thấy phiền phức khi có cô bên cạnh, những gì quá êm đềm, đẹp đẽ thường khiến con người ta nhàm chán và sinh ra ghét bỏ, sự tồn tại của Tô Nhiễm với Lưu Vũ chính là như vậy.
Anh phát chán cái sự dịu dàng, hoàn hảo quá mức của cô, thứ anh cần là một người vợ biết làm nũng, hay thi thoảng sẽ giận hờn dựa dẫm vào anh hơn là một khúc gỗ biết cười.
Anh bắt đầu những cuộc vui chơi, đàn đúm bên đám bạn, thậm chí còn nuôi cả một tình nhân bên ngoài, cô gái kia rất được tuy không xinh đẹp bằng Tô Nhiễm nhưng cô ta biết làm nũng, lấy lòng anh trên giường, không giống như cô lúc nào cũng thẹn thùng khiến anh thấy chán ngắt,giả tạo. Anh thường đi sớm về khuya, khi về người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu và nước hoa phụ nữ, trên cổ áo sơ mi lác đác những dấu son, cô biết tất cả cũng chỉ có thể nuốt nước mắt mà hầu hạ anh.
Cô vừa giặt áo vừa khóc thút thít trong phòng tắm,cố cọ thật sạch, nhưng khi vết son đó biến mất cô vẫn thấy thứ trên tay mình rất nhơ nhớp, bẩn thỉu.
Hai năm lấy nhau mà cô chưa có bầu, đi khám thì nhận được kết quả là do cơ thể cô quá yếu rất khó thụ thai, bố mẹ anh biết tin thì bắt đầu thay đổi thái độ với cô, họ thường mắng nhiếc, sỉ vả cô là một đứa con dâu bất hiếu, không biết sinh đẻ.
Việc nhà cửa,sức ép tinh thần do ba mẹ chồng khiến cô không thở nổi, từ một cô gái trẻ trung, xinh đẹp trở thành một bà cô xấu xí, tóc tai bơ phờ, da dẻ vàng vọt. Cô biết bản thân mình bây giờ rất khó coi,anh ghét bỏ không muốn chạm vào cô bèn dọn vào thư phòng ngủ,ánh mắt nhìn cô ngập tràn sự chán ghét.
Không khí ngột ngạt bao trùm lên căn nhà của họ,thậm chí anh mang cả tình nhân về nhà mây mưa trên giường của hai người, sau khi biết cô ta có thai con của anh thì chẳng thèm kiêng nể,anh mang cô ta về bắt cô hầu hạ cô ta chẳng khác một ôxin, hứa sẽ ly hôn với cô để cưới cô ta về làm vợ,trước mặt anh cô ta tỏ ra hiền dịu nhưng khi chỉ có hai người cô ta sẽ chửi bới đánh đập cô tàn bạo.
Cơ thể cô ngày càng suy yếu, một lần cô không may làm đổ sữa nóng lên phần váy của cô ta, anh tức giận tát cô và đẩy mạnh cô xuống đất, máu tươi bắt đầu chảy xuống còn anh đưa cô ta về phòng, mặc cô nằm bất động trên đất.
Lúc cô được đưa đến bệnh viện thì đã muộn, cái thai không giữ được, còn cô thì do cơ thể yếu ớt và mất máu quá nhiều dẫn tới nguy hiểm đến tính mạng ,sinh mệnh mong manh tính theo từng phút,từng giây.
Sưu tầm...T.T