Cô chống nạnh đứng trước cửa, không cho anh vào nhà.
“Anh đi gặp đối tác!”
“Gặp đối tác? Gặp đối tác gì mà người toàn mùi nước hoa với dấu son thế này?”
“Anh không biết!”
Anh ngây thơ đáp, định bước qua cô đi vào nhà.
“Anh không biết á? Đừng nói với tôi là mấy con nhỏ bồi bàn vô tình chạm môi vào áo anh nhé!”
“Ờ! Chắc vậy đó!”
Anh tỉnh bơ trả lời, mặc cho cô tức đến xù lông.
“Anh…anh là đồ tồi, đồ vô trách nhiệm, đồ đểu cáng, vô liêm sỉ!”
Anh mệt mỏi hét lên:
“Đủ rồi đấy! Suốt ngày chỉ biết suy diễn lung tung! Ly hôn đi!”
“Ok! Ly hôn!”
Cô mạnh miệng nói, nhưng mắt đã ngân ngấn nước.
“Anh viết đơn đi, tôi kí.”
“Cô đi mà viết!”
“Vậy còn chia tài sản thì sao?”
“Cái gì của cô thì cô lượm hết đi, hừ!”
Cô nghe vậy, bắt đầu xòe tay ra đếm:
“Cái nhà này, của tôi! Cái ô tô, của tôi! Xe máy, của tôi! Sổ tiết kiệm, của tôi! Tủ quần áo, của tôi! Tủ mỹ phẩm, tủ giày dép, của tôi!”
Đợi cô nói xong, anh mới hầm hừ một câu:
“Cô, là của tôi!”
______________