- Ha...ha... Khang Linh năng lực của ngươi cũng sẽ thuộc về ta thôi.- Một kẻ lên tiếng với vẻ hống hách.
- Không thể được.- Tay tôi quơ quơ trong không trung như nắm bắt hay xua đuổi thứ gì đó.
Tôi chợt bừng tỉnh sau cơn ác mộng, nó luôn luôn đến với tôi hằng đêm vào những đêm trăng tròn, càng càng ngày càng trở nên chân thật. Mẹ tôi đã chết, chết một cách tàn nhẫn dưới những kẻ luôn thèm khát sức mạnh của Đế Vương mà tôi chính là kẻ đang sở hữu nó. Ký ức quá khứ của tôi chỉ toàn máu và máu, một đứa trẻ chỉ 6 tuổi thôi mà nó phải chứng kiến cảnh cha mẹ nó bị đuổi giết một cách không thương tiếc. Khủng khiếp man rợ, cơn ác mộng ghê sợ, đó là những từ mà tôi có thể diễn tả cái quá khứ đó.
Đã 8 năm trôi qua, tôi đã lớn và trưởng thành hơn so với những người khác. Đã đi học và biết tự chăm sóc cho bản thân mình, và làm việc kiếm tiền. Công việc ấy không phải là bán hàng hay phụ giúp mọi người mà công việc của tôi chính là Giết yêu quái. Nghe có vẻ lạ kỳ nhưng tồn tại song song trong thế giới loài người là một thế giới của yêu quái. Chúng được những kẻ đứng đầu đưa sang thế giới loài người bằng một cánh cổng gọi là Tử Môn, và dựa vào năng lực thiên bẩm của mình kể cả sức mạnh của ác quỷ tôi phải diệt trừ nó. Tôi hoạt động độc lập nên sau khi hoàn thành công việc sẽ có tiền ngay lập tức còn một số người khác thì đa số hoạt động theo nhóm. Tôi khá nổi tiếng trong giới diệt yêu,biệt hiệu Tử Linh-đôi mắt quỷ. Tại sao lại nói tôi có đôi mắt quỷ,nhưng không hẳn là một đôi chỉ có một bên mắt phải của tôi có màu đỏ-màu máu của ác quỷ cha tôi. Thế nên khi đi học tôi phải mang kính áp tròng để có cùng màu mắt với mắt bên trái, còn khi nhận nhiệm vụ thì chỉ hoạt động về đêm nên tôi có thể bỏ cái kính đó ra tùy thích.
Năm nay tôi học lớp 8 chỉ còn vài tháng nữa là tôi lên lớp 9 rồi. Ngôi trường tôi học cũng không nổi tiếng ở cái đất Sài Gòn này cho lắm, bởi tôi phải che dấu hành tung của mình khỏi Gia tộc của mẹ tôi mà còn có Tộc Quỷ nữa, nó cũng thuận lợi cho tôi đi làm nhiệm vụ hằng ngày.
- Khang Linh ơi, mày có đi học không? Mày ngủ nướng hoài cháy nhà bây giờ.- Đang suy nghĩ thì đột nhiên có giọng con nhỏ nó vọng lên điếc hết cả lỗ tai. Nó tên Nhã Phương-học chung tôi suốt 2 năm trời, nhưng nhỏ này có tật: Cái gì cũng phải đúng giờ sai giờ là nó toàn trút giận lên tôi. Bởi vậy tôi cứ nghĩ rằng: Chắc kiếp trước mình mắc nợ nó hay sao ấy bây giờ phải trả.
- Rồi rồi rồi, mày đợi tao 2 phút tao ra liền.
Thế là chúng tôi cùng nhau đạp xe tới trường. Công việc của tôi là bí mật nên trong trường không ai biết và đối xử tôi như một người bình thường. Và tính cách của tôi khá trầm lắng lạnh lùng cho nên rất ít bạn bè ngoại trừ cái con bạn trời đánh này. Không hiểu sao chỉ có mình tôi chịu nổi cái tính trẻ con của nó dù lúc nào nó cũng tỏ vẻ mình nghiêm túc đúng giờ lắm. Nó cứ bám dính lấy tôi suốt 2 năm như con gấu koala vậy.
Khoảng 15 phút sau chúng tôi đã tới trường. Trường tôi khá rộng với khuôn viên mát mẻ, thầy cô cũng rất thương các học sinh chúng tôi vì ở vùng sâu vùng xa. Còn tôi thì là con cưng của bộ môn Toán nên đôi lúc cũng được đặc cách trong tiết Toán có thể không học cũng được. Thế là tôi cùng Phương bước từ từ vào trường cùng nhau tận hưởng một ngày học mới.