Ta gọi là Giang Đinh, một nữ tử mười tám tuổi rất bình thường. Ông nội là người thân duy nhất của ta, nhưng mà ông quá thích vân du, thường xuyên không ở cạnh ta. Cũng bởi vì ông quá thích dạo chơi, liền đem quán rượu nhỏ tổ truyền giao cho ta. Quán rượu nhỏ này có một cái tên khá đặc biệt – Túy khách cư. Lấy ý ở trong câu thơ của thi tiên Lý Thái Bạch:
Đãn sử chủ nhân năng túy khách,
Bất tri hà xử thị tha hương.
(Chủ nhân miễn cứ cố mời,
Thế là quên hết nỗi người tha hương.)
Ta nghĩ ý của tổ tiên đại khái là hi vọng khách giống như vân lai, xem như là ở nhà đi. Nhưng mà... Quán rượu tuy rằng không lớn, nhưng từ trên xuống dưới đều chỉ có một mình ta xử lý, nếu quả thật khách giống như vân lai, nói vậy cũng không phải chuyện tốt gì. Không biết bắt đầu từ lúc nào, “Túy khách cư” nhà ta cũng chỉ bán bữa sáng bữa khuya trà lạnh điểm tâm. Cho dù là như vậy, một ngày xong cũng đủ mệt người. Ta luôn luôn nghĩ, sao ta không thể lên tiệm ăn, mà chỉ có thể mở quán con. Một ngày đại khái ta nghĩ vấn đề này hai mươi lần. Aiz, thật sự là trời cao không có mắt a!
“Túy khách cư” cũng không phải là chỗ phố xá sầm uất, cho nên ngoại trừ vài khách quen, có rất ít người. Tuy rằng ta rất muốn “mở rộng kinh doanh”, nhưng bất đắc dĩ là vấn đề trong túi, mướn không nổi tiểu nhị. Ta nghĩ, như vậy đại khái chính là mệnh, mệnh ta là lao lực cả đời.
Nhưng nửa năm gần đây lại xảy ra hiện tượng quái dị, quán rượu nho nhỏ của ta lại thành chốn thu nhận người “có ý đồ thoái ẩn giang hồ chặt đứt quá khứ làm lại từ đầu nỗ lực làm cho nước mạnh tự lực cánh sinh”. Vì thế ta nghĩ, tám phần là ông trời có mắt, tự nhiên ném ra vài tên tiểu nhị không cần tiền công như vậy, chỉ cầu có chốn dung thân, tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng... đến giúp ta thoát khỏi bể khổ. Khi đó ta làm một quyết định: mỗi ngày dâng hương lên Bồ Tát, mỗi mùng một mười lăm thanh minh trùng dương nhất định phải đi đền miếu hiếu kính chư phật cửu thiên. Ha ha... Ta rốt cuộc thoát ra rồi!
Về phần những tên tiểu nhị này làm sao tới, xin nghe ta từ từ nói...
Đây là một ngày thảm nhất vô nhân đạo nhất mà ta trải qua!!! Thế nhưng một người khách cũng không có... Ta nhìn mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, sau đó — đóng cửa.
Đây là một ngày thảm nhất vô nhân đạo nhất mà ta trải qua!!! Thế nhưng ngay sau đó có người gõ cửa... Ta vuốt ve chiếc giường ấm áp, hít một hơi thật sâu, sau đó — đứng dậy mở cửa.
“Khách quan, đã đóng cửa...” Người trước cửa lập tức ngã xuống, đè luôn lên ta. Làm ơn, chữ “rồi” của ta còn chưa nói ra có được không! Ngươi không thể để cho ta nói xong hay sao? Thật sự là kẻ nôn nóng.
Đây là một ngày thảm nhất vô nhân đạo nhất mà ta trải qua!!! Kẻ này thật nặng. Hơn nữa, hơn nữa ta ngã đau quá a! “Làm ơn, đại ca xin ngươi rủ lòng thương xót, tỉnh lại có được không? Ta, ta, ta... còn không muốn bị đám Trương đại ma cùng Lý đại thẩm dùng miệng lưỡi đàn bà nói thành là...”
Aiz, không nói, dù sao cũng không có người nghe. Ta gãi gãi đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó — ra sức đẩy người.
Đây là một ngày thảm nhất vô nhân đạo nhất mà ta trải qua!!! Ta đã lặp lại những lời này bốn lần rồi, nhưng không như vậy thì không thể biểu đạt được sự oán giận của ta! Khi ta rốt cuộc mang được vị đại ca kia lên trên lầu, cho hắn nằm trên cái giường yêu dấu của ta, hơn nữa sau khi nghỉ tạm một lát, ta phát hiện, người kia một thân trang phục rõ ràng là người giang hồ, thắt lưng hắn đeo kiếm càng chứng minh điểm này. Ta biết hậu quả khi gặp phải người giang hồ, ngươi sẽ lâm vào trong ân oán mà chẳng biết vì sao, làm không tốt thì ngay cả mạng đều mất. Đừng nói là ta bịa đặt, sách đều nói như vậy. Tình hình này của hắn, nói không chừng chính là bị người đuổi giết, bị nội thương gì đó. Phật tổ nói: Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Nhưng ta chỉ là một dân chúng nho nhỏ, sau khi chết có một cái quan tài nho nhỏ là tốt rồi, không cần cái tháp phức tạp như thế. Nhưng ta bản tính thiện lương... rất thiện lương... Ta trừng mắt liếc nhìn Quan Âm đầu giường một cái, hít một hơi thật sâu, sau đó — đi mời đại phu.
Ðây là một ngày thảm nhất vô nhân đạo nhất mà ta trải qua!!! Aiz, tại sao ta lại nói câu này nữa vậy? Quên đi, quên đi... Đêm hôm khuya khoắt, ta là đại phu ta cũng sẽ không để ý tới người. Ta ở trên cửa “Hồi Xuân đường” dùng đá trắng viết xuống hai chữ “lang băm”, hít một hơi thật sâu, sau đó — chạy nhanh về nhà.
Ðây là một ngày thảm nhất vô nhân đạo nhất mà ta trải qua!!!... Ta không thể ngủ được — không giường để ngủ. Thật sự là nhất đại thảm kịch chốn nhân gian a! Ta chỉ nhìn chằm chằm vị đại ca cướp giường của ta. Đột nhiên ta phát hiện bộ dạng hắn thật sự không tệ nha! Vị “Bò” công tử cả ngày phe phẩy cây quạt, nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, tự cho là phong lưu phóng khoáng anh tuấn bất phàm mà so sánh với hắn, quả thật giống... bò! Ta không khỏi vì ta hài hước mà cười. Ta nghĩ vị đại ca kia hẳn là sẽ không có việc gì đâu! Cũng chỉ có thể tùy hắn thôi. Quên đi, ta ngồi ngủ cũng ngon. Ta thổi tắt ngọn nến, hít một hơi thật sâu, sau đó – nằm xuống ngủ.
Một đêm đó, ta có một giấc mộng, một giấc mộng có đao kiếm cùng máu tươi, ân oán cùng tình thù thuộc giang hồ.
...
Người tốt sẽ được đền đáp a! Hôm nay việc làm ăn thật sự là — hợp toan tính của ta. Nhiều người, lại liên tục mà đến, không có lập tức xuất hiện, để cho ta có thể thoải mái ứng phó. Ha ha... Có thể ăn bữa ngon.
“Cô nương.” Có một tiếng nói vang lên sau lưng, kéo ta từ trong ảo tưởng vui sướng trở về hiện thực.
“Ngươi tỉnh rồi!” Ta rất vui vẻ a! Vui vẻ cười chào hỏi vị khách không mời mà đến ngày hôm qua. Ta vốn chuẩn bị tốt lời kịch dạy dỗ hắn một chút, sau đó hỏi hắn đòi tiền.
“Ta...”
“Ngày hôm qua ngươi đập cửa tiệm nhà ta, sau đó té xỉu. Sao vậy, ngươi không nhớ rõ à?” Đừng a, đại ca, ngươi vạn lần phải nhớ a! Ta rất nỗ lực rất thành khẩn muốn thu hồi phí ăn ở a!
Hắn im lặng một lúc, nói: “Cám ơn.”
“A, việc nên làm, việc nên làm. Người làm ăn mà, nào có đạo lý từ chối khách.” Ta đây dùng chiêu kêu là lạt mềm buộc chặt, trong lời có lời. Ha ha, cao không! Ta không tin hắn nghe không ra cái ý tại ngôn ngoại này — ta đem người trở thành khách nhân, nên tính tiền chứ.
Hắn đột nhiên lấy tay chống lên cái bàn bên cạnh, thân thể run rẩy.
“Ngươi không sao chứ?” Ta vội vàng đỡ hắn. Cú ngã ngày hôm qua của ta kia một chút cũng không nhẹ, căn cứ vào tinh thần điều gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác cùng với tâm linh vô cùng thiện lương của ta, ta có lẽ đề phòng hắn một lần nữa thì tốt hơn.
Hắn nhìn nhìn tay của ta, lặng lẽ lắc lắc đầu.
“Ta thấy, ta có lẽ nên giúp ngươi mời đại phu đi.” Ta nói rất tự nhiên, ngay cả chính bản thân ta cũng không biết vì sao lại tự nhiên như vậy.
“Không cần.” Giọng nói này không phải của ta, cũng không phải của hắn, mà là đến từ một cái bàn bên cạnh cửa sổ. Một nam tử tầm hai mươi lăm hai mươi sáu đứng dậy, “Ta là đại phu, để ta thay vị công tử này xem một chút đi!”
A? Thật là trùng hợp nha!
Bắt mạch xong, vị đại phu không biết từ chỗ nào xuất hiện này cười nói: “Không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. Chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, mấy ngày nữa sẽ không việc gì.”
“Cám ơn ngươi, đại phu.” Ta cười nói.
“Thiên chức mà thôi, cô nương không cần phải khách khí.” Vị đại phu này cũng cười. Ta không khỏi lại nghĩ tới “Hồi Xuân đường” gì gì đó, lang băm a! Sao có thể so với người ta được!
“Đại phu, vậy tiền chẩn bệnh?”
Đại phu cười, “Ta đây để chưởng quầy mời một bữa là được rồi.”
Phản ứng đầu tiên của ta là nhìn hắn ăn cái gì, để tránh hắn khua ta một khoản. Mà trên bàn hắn chỉ có một chén trà lạnh.
“Đại phu, cái này...” Ta không khỏi cảm thấy có chút băn khoăn, một chén trà lạnh thì đáng giá mấy đồng đây?
“Aiz, láng giềng thì cần gì phải phân rõ như vậy làm gì?”
“Láng giềng?” Ta có láng giềng như vậy sao?
Đại phu dường như nhìn ra nghi ngờ của ta, “À, ta là “Hồi Xuân đường” trên phố đối diện. Vừa mới chuyển đến đây không lâu, mấy ngày trước lại ra ngoài hái thuốc, hôm nay mới trở về, cô nương chưa thấy qua ta cũng không có gì kỳ quái.”
Hồi Xuân đường? Ta chột dạ một hồi. Hai chữ “lang băm” kia chắc hắn còn chưa thấy đi! Này, này, chuyện này chỉ có trời biết đất biết ta biết. Ta nhất định sẽ không nói ra, về phần trời đất... đốt thêm mấy nén hương hối lộ bọn họ là được rồi.
“Sợ là còn có bệnh nhân đang chờ, cô nương, ta xin cáo từ.” Đại phu đứng lên nói, “Đúng rồi, kẻ bất tài này họ Ôn, tên một chữ Văn, “Hồi Xuân đường” chúng ta sau này còn mong cô nương chiếu cố nhiều hơn!”
“Đâu có, đâu có.” Chờ đã, đây không phải là rủa ta sinh bệnh sao? Ta vừa hiểu ra, cái vị gọi là Ôn Văn kia đã sớm không thấy rồi.
Ta đột nhiên nhớ tới nơi này còn có một người cần “nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt”. Ta quay đầu nói với hắn: “Ngươi chắc là đói bụng rồi đi. Ta đi làm chút đồ ăn.”
Hắn ngước mắt nhìn ta, trong nháy mắt đó ta phát hiện ánh mắt của hắn thật sự rất đẹp, nhưng trong đôi mắt này chứa rất nhiều phiền muộn. Hắn đang phiền muộn gì nhỉ?
“Không cần, cô nương.” Hắn cúi đầu, tránh đi ánh mắt của ta. Hắn lấy ra mấy thỏi bạc đặt lên bàn, “Quấy rầy rồi.” Hắn đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Ta gần như là theo bản năng ngăn hắn lại, “Đại phu nói ngươi cần nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, ngươi cũng không nên cậy mạnh a!” Lời vừa ra khỏi miệng ta lập tức hối hận. Ta đây là đang làm cái gì thế này? Còn ngại phiền toái chưa đủ lớn sao? Đại khái là bản tính của ta rất lương thiện đi.
Hắn đứng ở đó, khó hiểu nhìn ta.
Xong rồi... Ta đây kẻ ngu ngốc, thiện lương lại không thể làm cơm ăn!
Đúng lúc này, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên, trời đang tốt đột nhiên đổ mưa. A? Thiên ý a?
“Ngươi xem, ông trời cũng bảo ngươi ở lại kìa.” Ta lập tức thuận miệng bịa đặt.
Hắn nhìn nhìn mưa to bên ngoài, lại nhìn ta một chút, bắt đầu đi trở lại.
A? Dễ dàng như vậy a? Đại ca ngươi kiên trì phải đi không được sao? Quên đi, quên đi...
“Ngươi yên tâm ở nơi này một thời gian đi. Ta đi lấy đồ cho ngươi ăn.” Ta chỉ cười cười nói.
Hắn gật gật đầu, không lên tiếng nữa.
Thật sự là làm trời nổi giận rồi! Ta vừa sửa sang lại khách phòng sớm bỏ hoang, vừa nghĩ. Có lẽ là duyên phận đi. Dù sao chung quy hắn cũng sẽ đi, sẽ không ở lại lâu dài a. Ta bắt đầu cảm thấy may mắn rằng “Túy khách cư” trước kia là một khách sạn có quy mô không nhỏ, khách phòng vẫn có. Bằng không hắn vẫn ngủ giường của ta thì còn gì nữa?
“Đã làm phiền rồi, cô nương.” Hắn đứng ở cửa, thản nhiên nói.
“Không sao, không sao. Ta mở tiệm mà. Chào hỏi khách khứa là việc nên làm.” Ta vừa sửa sang vừa đáp trả. Aiz, về sau cô nam quả nữ sống cùng dưới một mái hiên, Trương đại ma Lý đại thẩm lại có đề tài rồi. Quên đi, coi như là làm việc tốt, cứu giúp thiếu nữ thoát khỏi cuộc sống nhàm chán.
“Được rồi. Ngươi nghỉ ngơi đi!” Ta vỗ vỗ tay, cười nói.
“Cám ơn.” Hắn đi đến.
Ta đi lên đỡ hắn, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ngã một lần nữa thì làm sao giờ?
Hắn dường như sửng sốt một chút, rồi lại nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
Hắn thật đúng là khách khí. Nụ cười của ta hạ xuống, dìu hắn ngồi vào bên giường. “Ta ở cách vách tay trái chỗ rẽ thứ hai, có việc gọi ta.” Ta đây là không có tâm hại người, nhưng cũng có tâm phòng bị người nha.
Hắn gật gật đầu, lại bắt đầu im lặng.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi đây.” Ta đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thở dài — ta thở phào nhẹ nhõm. Đành phải đi một bước nhìn một bước thôi.
...
Đáng giận, đáng giận, ta vẫn không ngủ được a! Ta ngồi dậy, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Ơ, sao lại có tiếng bước chân, chẳng lẽ... trộm? Không thể nào? Ta sợ hãi mở cửa phòng, cầm một ngọn nền, ló đầu ra nhìn xung quanh.
Là hắn.
Ta yên tâm mà đi ra ngoài. Hắn vốn đứng ở bên cửa sổ “nhìn mưa”, nhận thấy có người, hắn quay đầu lại nhìn ta.
“Ngươi còn chưa ngủ a?” Ta đi tới, cười nói.
“Ừm.” Hắn tích chữ như vàng, lại tiếp tục ngắm mưa.
“Mưa thật lớn.” Ta đứng bên cạnh hắn, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, “Ngươi là không quen nên không ngủ được à?” Ta đoán chừng là như thế, đại khái là hắn quen giường, nhưng mà, trăm ngàn lần đừng quen giường của ta nha!
Hắn im lặng, không trả lời.
“Ha ha,” Ta không khỏi cười lên, quay đầu nhìn hắn, “Được rồi, đi ngủ đi. Ngươi cần phải nghỉ ngơi cho tốt a. Không cần phải cảnh giác cao như vậy.”
Hắn sửng sốt một chút, nhìn ta.
Aiz, quả nhiên là đoán trúng rồi, nghe nói kẻ chốn giang hồ ở một nơi mình không quen luôn rất tỉnh táo, hắn tám phần cũng là như vậy.
“Yên tâm đi!” Ta cười cười, ta cũng sẽ không hại hắn, khẩn trương cái gì? “Nơi này không phải “giang hồ”, là “Túy khách cư” a.” Ta ngáp một cái, xoay người đi trở về, “Ngủ ngon.” Ta buồn ngủ rồi, thật là kỳ quái? Đại khái là vì nói lời rất có ý nghĩa giáo dục đi.
...
Trời ạ!
“Ngươi đang làm gì ở đây?” Sáng sớm, ta lại phát hiện hắn đang bổ củi. “Làm sao ngươi...”
Hắn dừng lại, “Ta chỉ muốn làm chút việc... không có gì khác.”
“Đại phu nói ngươi phải...”
“Ta không sao.” Hắn cắt ngang lời ta, tiếp tục bổ củi.
Tuy rằng ta vẫn luôn mơ có người cứu vớt ta khỏi bể khổ bổ củi, nhưng ta tin tưởng là người kia không phải hắn.
“Ngươi... Vị thiếu hiệp kia, để xuống đi. Chuyện này không phải ngươi nên làm.”
Hắn im lặng, nói thật, ta sợ nhất là hắn im lặng. “Nơi này không phải “giang hồ”, là “Túy khách cư”. Nếu như ta muốn ở lại “Túy khách cư”, ta nên làm nhất... phải là “loại chuyện này”.” Hắn mở miệng, nhưng lời nói lại khiến người kinh ngạc.
“A?” Ta sửng sốt tại chỗ.
Hắn đứng thẳng người lên, “Trên thực tế... ta... không có chỗ có thể đi...”
“Ngươi... muốn ở lại nơi này?”
Hắn gật gật đầu.
Đùa cái gì vậy! Ta không muốn bị Trương đại ma Lý đại thẩm nói thành... Aiz, đều là thiện lương gây họa a! Ta nhất định phải từ chối! “Nhưng là...”
“Ta sẽ giúp ngươi làm việc, làm cái gì cũng được. Ta cũng không cần tiền công... Chỉ cần một chốn dung thân là tốt rồi.” Hắn vội la lên. Đây là lần ta thấy hắn sốt ruột nhất, nói cũng nhiều nhất. Hắn là thật sự rất muốn ở lại... Chỉ trách ta đêm qua nói lời có ý nghĩa giáo dục như vậy sao? Tự tạo nghiệt là không thể sống!
“Ta không nhờ ngươi giúp ta bổ củi.” Ta yên lặng ném lại một câu, xoay người bỏ đi. Ta đánh cuộc rằng hắn nhất định rất mất mát.
“Ngươi vào giúp ta nấu sữa đậu nành là được.” Ta dừng lại, bồi thêm một câu. Ta đánh cuộc rằng hắn nhất định rất vui mừng. Ha, chẳng lẽ chỉ có hắn dọa người, cũng không cho ta dọa người?
“Cám ơn.” Tiếng của hắn vang lên sau lưng, lộ ra cảm kích.
Thích a! Rốt cuộc có người cứu vớt ta ra khỏi bể khổ nấu sữa đậu nành rồi!
“Đúng rồi,” Ta quay đầu, “Ngươi tên gì?”
Ánh mắt hắn lóe ra, im lặng như trước.
Không muốn nói? Đại khái là hắn muốn dứt bỏ quá khứ đi.
“Ta đây có thể tùy tiện lấy một cái tên cho ngươi nha.”
Hắn không phản đối.
“Nơi đây là “Túy khách cư”, ngươi liền họ “Khách” đi. Về phần tên...” Ta nghĩ hắn chung quy cũng chỉ là người qua đường, cho dù hắn ở lại, cũng khó đảm bảo rằng sẽ có ngày hắn đi. Cái này gọi là: cuối cùng từ từ đi đường tâm. “Lộ”, ngươi gọi là “Khách Lộ” là được rồi.”
“Khách... Lộ...” Hắn lặp lại một lần.
“Đúng, Khách Lộ.” Ta mỉm cười.
“Được, từ hôm nay trở đi, ta gọi là — Khách Lộ.” Hắn cũng cười.
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn cười, trong sáng và đơn thuần. Ta thích nụ cười này. Có lẽ đó cũng không phải là chuyện xấu. Ta không có tư sắc gì, “Túy khách cư” cũng không có tiền tài gì. Hắn không cần thiết phải gạt ta, ta cũng không lo lắng hắn gạt ta. Đời người có lẽ phải có chút kỳ ngộ như vậy mới có thể phấn khích.